Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 106

Nàng lên tiếng: "Dạo này chàng có vẻ rất thích xem cuốn sách này?"
Văn Triển có một thói quen tốt, nếu người khác nói chuyện với hắn, hắn sẽ buông việc trong tay xuống, chăm chú lắng nghe đối phương nói. Nghe thấy Lục Vân Sơ nói, hắn lập tức buông sách xuống, quay đầu nhìn nàng.
Vẻ lễ phép của hắn lại càng làm cho Lục Vân Sơ áy náy, nhất là lúc Văn Triển dùng đôi mắt đen trắng nhìn nàng, nàng có cảm giác bản thân mình ô uế đến mức có thể vắt ra nước đen được.
Văn Triển không lắc đầu hay gật đầu, câu hỏi nàng vừa nãy không dễ trả lời đơn giản.
Hắn viết trên giấy: Không hẳn là thích, nhưng đáng xem.
Đáng xem cái gì? Mở mang tầm mắt ư? Lục Vân Sơ nhìn Văn Triển càng ngoan ngoãn hơn sau khi được mình tỉ mỉ trang điểm, có hơi áy náy, khuyên nhủ: "Những thứ này đều là sách Ngọc Nương lật từ trong xó ra, chưa chắc là sách hay ho gì, có thể là phu quân của nàng ấy mua sách tiện thể cầm theo vài cuốn." Bởi vì tình đồng chí, Lục Vân Sơ đổ hết tội lên đầu phu quân Ngọc Nương.
Văn Triển như có điều suy nghĩ, viết một dòng chữ trên giấy: Khó trách phu thê nhà họ tình chàng ý thiếp.
Lục Vân Sơ: !
Không phải, cái ngộ ra này hình như không đúng lắm.
"Văn Triển, chàng..." Nàng cứ có cảm giác mình nên hỏi hắn điều gì đó.
Văn Triển thần sắc bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, Lục Vân Sơ lại không nói nên lời phía sau.
Sau khi được Ngọc Nương tận tình chỉ điểm, Lục Vân Sơ đã dần dần có chút giác ngộ, cũng không còn khó nắm bắt được tâm tư của Văn Triển như vậy nữa.
Lục Vân Sơ không nói gì nữa, Văn Triển liền tiếp tục cúi đầu xem sách.
Nàng nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn một cách tỉ mỉ, trong lòng dâng lên một mối nghi ngờ: Có phải là hắn thích mình không nhỉ?
Theo như cách Ngọc Nương nói, nếu không chắc chắn, thì phải ép hắn, khiến hắn trực diện đối mặt với tâm ý của mình.
Trời tối dần, Văn Triển khép sách lại, quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Vân Sơ có điều gì muốn nói hay không.
Lục Vân Sơ lắc đầu, mím môi cười, nắm chắc phần thắng.
Càng xa Châu phủ, các quán trọ gần đó càng ít. Vì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, Lục Vân Sơ không dám trì hoãn, vội vã lên đường, sợ Văn Giác phát hiện ra mình lén mang Văn Triển đi sẽ đuổi theo tìm mình tính sổ, nàng lại bị cốt truyện cuốn lấy.
Đêm đông lạnh lẽo, không thể nghỉ ngơi ngay tại chỗ như mùa xuân hè, Lục Vân Sơ quyết định đi đường cả đêm.
Văn Triển vén rèm xe lên, nhìn về phía trước màn đêm, lông mày càng nhíu chặt lại.
Ánh sáng lờ mờ, không tiện viết chữ, Văn Triển viết chữ trên lòng bàn tay Lục Vân Sơ: Nơi này e rằng không được yên bình.
Hai kiếp trước Lục Vân Sơ chạy trốn khắp nơi, đã quá quen thuộc với bọn thảo khấu.
Nàng gật đầu, dặn dò các thị vệ hãy cẩn thận.
Văn Triển dự đoán không sai, cả đoàn người bọn họ di chuyển tạo ra tiếng động không nhỏ, khi đi ngang qua con đường núi hẹp phía trước, bỗng nhiên nhảy ra một đám thổ phỉ vác đao, đứa nào đứa nấy râu quai nón, vóc dáng lực lưỡng, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một lớp áo mỏng, khí thế bừng bừng.
Trời rét căm căm, đây lại là nơi đồng không m.ô.n.g quạnh, mấy ngày liền cũng chẳng gặp người qua đường, còn đoàn người Lục Vân Sơ xe ngựa nối đuôi nhau, vừa nhìn đã biết là con mồi béo bở, đám thổ phỉ này dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Đám thị vệ từng theo Văn Giác trong quân doanh, được huấn luyện bài bản, không hề coi đám ô hợp du đãng này ra gì, nhưng đợi đến lúc đám thổ phỉ vung đao ra, vẻ mặt thờ ơ của họ lập tức biến mất.
Bọn họ không phải là thổ phỉ.
Xuất thân từ quân đội, bọn họ liếc mắt một cái là có thể phân biệt được công phu chính thống và giang hồ múa may, những người này là đồng loại.
Phán đoán của họ không sai, toán người này tình thế bất lợi, nhanh chóng rút lui, bày trận, lại còn giương cung lắp tên.
Đây là một trận ác chiến, may mắn thay bọn họ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không hoảng loạn tứ tán.
Tên bay như mưa, tựa sao băng rơi xuống, ào ạt lao về phía bọn họ.
Lục Vân Sơ biết mình năng lực đến đâu, tuyệt đối sẽ không ló đầu ra gây thêm phiền phức làm vướng víu.
Nhưng Văn Triển lại khác, ấn nàng xuống ván xe, dùng cái bàn thấp che chắn phía trước cho nàng, vén rèm nhảy ra ngoài.
Lục Vân Sơ cuộn tròn người lại sau bàn, tiếng tên b.ắ.n trúng xe ngựa làm nàng hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh sự chú ý đã bị hành động của Văn Triển kéo đi.
Giờ nàng mới chợt nhận ra Văn Triển có võ công bên mình, nếu không thì đêm tuyết hôm đó đã chẳng thể cứu nàng khỏi con ngựa kinh hãi.
Điều đó có nghĩa là trước đây hắn cũng từng học võ sao?… Quá khứ của hắn dường như không hề trống rỗng như trong tiểu thuyết, ở bên ngoài thời không của cốt truyện, hắn cũng có câu chuyện của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment