Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 112

Điều này nói không sai. A Nguyệt hơi yên tâm một chút. Các ca ca giao cho nàng ấy nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho mọi người, nhưng nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương, dân làng không hoàn toàn nghe theo lời nàng ấy. Nàng ấy bảo đám trẻ con trong thôn ở đây canh gác, nếu có giặc cướp vào thôn thì nhanh chóng báo tin, như vậy mọi người có thể kịp thời lên núi lánh nạn. Nhưng người già cả không thể di chuyển, vào núi lại cần thời gian, hơn nữa thời tiết lại rét mướt, không thể chờ đợi lâu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Nhóm người này ăn mặc chỉnh tề, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải là giặc cướp. A Nguyệt mở lời: "Mọi người đi theo ta." Trong thôn không có lao động, mùa đông này rất khó khăn, nếu quý nhân có thể ban thưởng một chút, cũng đủ cho họ ăn rất lâu.
Đến thôn, Lục Vân Sơ phát hiện cổng thôn đóng chặt, người thưa thớt.
A Nguyệt nói nhỏ với thiếu niên phía sau vài câu, thiếu niên đó lập tức chạy về phía núi.
Nàng ấy cũng không lúng túng, giải thích với Lục Vân Sơ: "Gần đây có thổ phỉ lộng hành, không thể không cẩn thận."
Lục Vân Sơ không khỏi cảm thán, họ phòng bị như vậy đã là cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lũ thổ phỉ hung hãn.
Không lâu sau, dân làng từ trên núi xuống, cẩn thận nhìn Lục Vân Sơ và những người đi cùng.
A Nguyệt sai người dọn dẹp nhà trống cho họ, dân làng bớt dè dặt, nhiệt tình tranh nhau dọn nhà, chỉ để có thể lấy chút tiền thưởng.
Lục Vân Sơ và Văn Triển đương nhiên được phân căn nhà tốt nhất trong thôn, trải chiếu đệm, nhóm lò sưởi, điều kiện ở không khác gì quán trọ, thậm chí còn ấm cúng hơn nhiều.
Lục Vân Sơ bất giác nhớ đến kiếp trước trốn ở vùng quê, có chút cảm khái.
Sau một hồi dọn dẹp, trời đã tối, Lục Vân Sơ gọi thị vệ trưởng đến, nhỏ giọng dặn dò. Họ phải ở lại đây thêm một thời gian, sớm tối gì cũng phải cảnh giác, đề phòng thổ phỉ vào thôn.
Thị vệ trưởng nhớ tới toán người gặp trên đường, sắc mặt nghiêm túc, gật đầu đáp ứng.
Văn Triển vừa rửa mặt xong đã thấy cảnh này. Hai người đứng ở ngoài cửa, hòa vào màn đêm, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể thấy tư thế thân mật.
Văn Triển không nhìn thêm, thu hồi ánh mắt, nhưng trong đầu toàn là câu chuyện công chúa và thị vệ trong thoại bản.
Hắn hiếm khi có lúc trẻ con như vậy, đau khổ đ.ấ.m đầu, cố gắng xua đuổi những chữ viết trong đầu.
Sau này không thể xem mấy quyển thoại bản lung tung đó nữa, đầu óc bị làm cho mụ mị hết cả.
Văn Triển gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, thay y phục sạch sẽ, bắt đầu tỉ mỉ trải giường.
Góc cạnh nào cũng phải để ý. Lục Vân Sơ ngủ không yên, thích cựa quậy, ga giường phải đè nhiều lớp.
Lục Vân Sơ vừa vào cửa đã thấy Văn Triển đang cúi người quỳ bên giường, vươn tay trải giường.
Ánh cam của ngọn nến chiếu lên người hắn, phác họa một quầng sáng mềm mại.
Do tư thế hơi thoải mái, vạt áo bị kéo lên, càng làm nổi bật vóc dáng.
Cảm thấy ánh mắt chăm chú của Lục Vân Sơ, Văn Triển quay đầu, bắt gặp nàng đang nhìn mình.
Lục Vân Sơ chột dạ giải thích: "Mông... không phải... vạt áo cong lên... không phải... vạt áo chưa được kéo thẳng."
Văn Triển không hề đề phòng, nghiêng đầu nhìn ra sau, kéo vạt áo.
Chăn đệm đã trải xong, hắn xuống giường đi giày, ngồi xuống bên bàn vuông, do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy thoại bản ra.
Gần đây hắn cứ "nghiền ngẫm", Lục Vân Sơ thấy vậy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi.
Nàng rửa mặt xong, cởi áo khoác ngoài, lăn lên giường. Văn Triển lót đệm rất dày, mềm mại, nằm lên người như lún xuống, vô cùng dễ chịu.
Dù gì Văn Triển ngồi trước bàn vuông ngẩn ngơ cũng chẳng có việc gì làm, Lục Vân Sơ bèn gọi hắn: "Lên giường nằm đi, lạnh lắm."
Văn Triển quay sang nhìn nàng, lắc đầu.
Nàng vẫy tay: "Lên đi."
Văn Triển vẫn lắc đầu.
"Chàng muốn đọc sách à?" Lục Vân Sơ hỏi.
Vừa hỏi xong, Văn Triển liền không lắc đầu nữa, do dự bò lên giường.
Thân hình hắn cao lớn, vừa lên giường, bỗng chốc hơi chật, tạo cảm giác ấm áp hơn hẳn.
Thời xưa chẳng có trò giải trí gì, Lục Vân Sơ lấy giấy bút, dạy Văn Triển chơi cờ caro.
Văn Triển rất nhanh nắm được cách chơi, sau đó đánh cho Lục Vân Sơ thua tan tác.
Lục Vân Sơ lập tức hết hứng thú: "Hay là chúng ta nói chuyện đi."
Văn Triển gật đầu, cất giấy bút.
Bên ngoài gió rít gào, hình như lại bắt đầu rơi tuyết, tiếng gió tiếng tuyết càng làm cho trong nhà thêm yên tĩnh.
Lục Vân Sơ cảm thấy buổi tối nhàm chán mà nhàn nhã thế này thật an nhàn, nàng nhớ tới một câu thơ: "Gió cuốn sông hồ mưa tối làng, bốn bề núi reo như sóng biển. Củi suối lửa nồng chăn ấm áp, ta cùng mèo con chẳng ra ngoài".
Cơn gió mạnh thổi bay những đám mây đen dày đặc, hôm sau trời trong mây tạnh.
Nhà nhà đều đem y phục chăn màn ra phơi, nói nói cười cười, khung cảnh vô cùng nhàn nhã.

Bình Luận (0)
Comment