Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 126

Văn Triển đuổi kịp nàng, thấy nàng cười rất vui vẻ, nhất thời hoang mang.
Hắn lắc lắc tay áo nàng, nàng lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
Trái tim vừa mới hạ xuống của Văn Triển lại bồn chồn lo lắng.
Hắn do dự một chút, tai đỏ bừng, lặng lẽ luồn tay qua tay áo nắm lấy tay nàng, nắm chặt không buông.
Người qua đường đi ngang qua, "chậc" một tiếng, thật trái luân thường đạo lý. Nhưng nương tử bên cạnh hắn ta nhìn thấy dung mạo của Văn Triển lại tỏ vẻ hâm mộ mà nhìn thêm vài lần.
Lục Vân Sơ thuận tay kéo Văn Triển vào một góc hẻm nhỏ, nấp trong con hẻm không người qua lại, hung dữ nói: "Sao, nói buông là buông, nói nắm là nắm, chàng xem ta là cái gì chứ?"
Đúng là vô lý hết cỡ, một cái mũ to đùng đã chụp xuống rồi, cũng chỉ Văn Triển mới chịu ngoan ngoãn nhận sai.
Hắn viết trên lòng bàn tay nàng: Ta sai rồi. Sau này sẽ không như vậy nữa, nàng bảo buông tay ta mới buông.
Lục Vân Sơ phủi phủi tay: "Chỉ vậy thôi sao? Ta rất buồn đó nha."
Văn Triển không biết phải làm sao cho phải, hoang mang nhìn nàng. Hắn cao hơn Lục Vân Sơ hơn một cái đầu, khi cúi xuống nhìn nàng, hàng mi che khuất nửa đồng tử, đuôi mắt vẽ nên một đường cong hất lên đẹp mắt, chính là đôi mắt như vậy, mà Lục Vân Sơ lại thấy giống như đôi mắt cún con tội nghiệp rủ xuống.
Lục Vân Sơ đảo mắt long lanh, bĩu môi.
Văn Triển nghi hoặc nhướn mày.
Nàng bĩu môi lên.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Văn Triển đoán được một ý nghĩ không tầm thường.
Hắn kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nín cười, nghiêm túc gật đầu.
Văn Triển hóa đá.
Lục Vân Sơ vốn chỉ trêu chọc hắn, cũng không muốn ép buộc hắn, đẩy hắn ra, giả vờ thất vọng tức giận bỏ đi.
Hai người một trước một sau đi đến cửa hàng thịt heo, Lục Vân Sơ vừa hỏi, mới biết hôm nay rất không may, thịt heo đã bán hết.
Lần này nàng thật sự tức giận, trên đầu như đang bốc khói.
"Một chút cũng không còn sao?" Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy xương ống lớn thì sao, bên trên hẳn là còn dính thịt chứ."
Người bán thịt nói giọng miền Bắc, lắc đầu: "Vừa mới bị mua rồi, xương ống lớn còn bán chạy hơn cả thịt heo nữa."
"Vậy tai heo thì sao? Đuôi heo, lưỡi heo cũng được!"
Người bán thịt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Vừa đúng lúc nương tử người bán thịt xách một thùng lòng heo hôi hám ra ngoài, thấy vẻ mặt của hắn ta, lập tức hung dữ trừng mắt: "Làm gì đó!"
Sau khi hung dữ xong, lại ngại ngùng cười với Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ vừa thấy cái thùng trong tay nàng ấy, mắt liền sáng lên: "Cái này bán không?"
Lần này đến lượt nương tử người bán thịt cứng đờ. Nàng ấy nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt rơi vào người Văn Triển đang đứng sau nàng với vẻ mặt như làm sai chuyện.
Nương tử này kỳ quái thật, tướng công kia cũng không ngăn cản, xem ra lại là một tên sợ thê tử.
"Cái này…"
Lục Vân Sơ cười hì hì vỗ vỗ Văn Triển: "Trả tiền!" Kẻ lười biếng đến cả túi tiền cũng không muốn mang theo.
Văn Triển lập tức từ trong tay áo lấy ra túi tiền nặng trĩu, hai tay đưa cho Lục Vân Sơ.
Nương tử người bán thịt trợn mắt: Tên sợ thê tử này còn nghiêm trọng hơn cả nhà bọn họ… chậc chậc chậc.
Lục Vân Sơ thành công mua được một thùng lòng heo, hôi thì đúng là hôi thật, nhưng nghĩ đến mùi vị thơm ngon của lòng heo, nàng có thể nhịn!
Cái thùng khá nặng, Văn Triển muốn giúp nàng xách, bị nàng từ chối. Văn Triển phải giữ cho thơm tho, không thể dính mùi hôi! Nếu không thì ôm không còn vui nữa.
Văn Triển tưởng nàng vẫn còn đang giận, đầu cụp xuống càng thấp hơn.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ lúc nãy, hắn quyết định sửa sai, nghiến răng, kéo Lục Vân Sơ vào trong.
Lục Vân Sơ không hiểu hắn muốn làm gì, đặt thùng lòng heo xuống.
Văn Triển lại tiếp tục kéo nàng vào trong, chỉ đến cuối con hẻm mới thôi.
"Làm gì—"
Chưa nói hết câu, Văn Triển đã hôn nàng.
Lục Vân Sơ trừng mắt, ngoài cửa hẻm người qua kẻ lại, trong con hẻm nhỏ mờ tối, Văn Triển cúi đầu, tấm lưng rộng che khuất thân hình nàng, che nàng kín mít.
Lục Vân Sơ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người đi đường, tiếng rao hàng, đương nhiên, rõ nhất vẫn là tiếng tim đập của Văn Triển.
Nàng cảm giác cả người Văn Triển đều đang run rẩy theo nhịp tim đập, truyền sang nàng, khiến nàng cũng có cảm giác xấu hổ đến run người.
Hứ... kí.ch th.í.ch dữ vậy sao?
Nàng định làm nụ hôn thêm sâu đậm thì hắn đã ngẩng lên, mặt đỏ bừng như nhỏ máu, nhìn nàng tha thiết, tựa hồ đang hỏi: Như vậy được chưa?
Dĩ nhiên là chưa được rồi.
Lục Vân Sơ đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, kiễng chân, nâng cằm, hôn tiếp.
Văn Triển bất ngờ, bị nàng kéo loạng choạng vài bước, sợ nàng té nên không dám giãy giụa, vội đưa tay đỡ lấy lưng nàng, sợ nàng va vào tường đá.
Lúc này hắn không thể che khuất nàng được nữa, Lục Vân Sơ cũng có thể thấy được những người qua lại trên phố.

Bình Luận (0)
Comment