Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 128

Văn Giác suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, hắn ta thối là do ai chứ?!
Văn Giác quẹo một cái, ngã lăn ra bên cạnh, Lục Vân Sơ và Văn Triển ngã đè lên nhau, ôm thành một khối, rất nhanh đã giữ được thăng bằng.
Đợi ba người thở lấy hơi, trò hề này mới kết thúc.
Văn Giác lật người dậy, bất lực ngồi khoanh chân trên đất, chỉ vào Lục Vân Sơ, tức đến nỗi nói không ra lời: "Sao ngươi lại chạy!"
"Vì huynh đang đuổi theo ta mà!"
"Ngươi không chạy thì ta đuổi ngươi sao?"
Cơm không lành canh không ngọt, Văn Giác tức đến bốc hỏa, khuôn mặt bá đạo lạnh lùng được miêu tả trong sách suýt chút nữa bị tức đến méo xệch: "Ngươi cố ý phải không?"
Lục Vân Sơ nấp sau lưng Văn Triển: "Hung dữ vậy làm gì."
Màn bà bà ác độc ức h.i.ế.p nàng dâu hiền lành này còn diễn nghiện rồi phải không?
Văn Giác vừa nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Văn Triển, tức đến mức muốn độn thổ, khó mà diễn tả được cảm giác đó. Cả đời hắn ta thuận buồm xuôi gió, lại hay nổi nóng, vừa giận là nổi điên, chưa từng chịu uất ức, nào từng trải qua cảnh tượng này.
Hắn ta ngồi trên mặt đất hít thở sâu, nghĩ đến Phật pháp mà đại sư Hối Cơ giảng cho mình, dần dần bình tĩnh lại.
Hắn ta đứng dậy một cách tao nhã, chỉnh lại y phục nhàu nhĩ: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, trước tiên vào thành tìm một quán trọ, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Hắn ta chậm rãi bước tới, Lục Vân Sơ vội vàng níu lấy đai lưng của Văn Triển lui về sau: "Đừng lại gần, thối quá!"
Văn Giác: …Không sao, không sao, đừng giận.
Vẻ mặt hắn ta nở nụ cười "thân thiện", tiến về phía Lục Vân Sơ: "Đừng làm loạn nữa, bình tĩnh một chút, giữa chúng ta không có thâm thù đại hận, cần gì phải đối đầu như vậy?"
Lục Vân Sơ im lặng, Văn Giác còn chưa kịp cười thì Văn Triển đã lặng lẽ lùi lại một bước, và hơi nghiêng đầu vì mùi hôi.
Văn Giác: …Không nhịn được nữa!
Hắn ta hất tay áo: "Đi thôi!"
Lục Vân Sơ và Văn Triển đi theo sau hắn ta, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ lúc nãy, liền nhỏ giọng gọi Văn Giác: "Văn Giác, huynh đợi chút."
Văn Giác cứ tưởng đi đến chỗ này Lục Vân Sơ rốt cuộc đã biết hối lỗi, chuẩn bị xin lỗi rồi.
Hắn ta nhếch mép, quay đầu lại, nhìn xuống Lục Vân Sơ từ trên cao.
Lục Vân Sơ cảm thấy sắp tới hắn ta sẽ bùng nổ, nên lặng lẽ trốn ra sau lưng Văn Triển: "Huynh giúp ta dọn dẹp lòng heo đi, huynh đá đổ thùng, lòng rơi hết xuống đất rồi."
Văn Giác:???
"Ngươi?" Hắn ta tức giận đến nói lắp bắp: "Sao ngươi không đi dọn! Tại sao lại gọi ta!"
Lục Vân Sơ rụt cổ, ra vẻ bị hắn ta dọa sợ: "Dù gì huynh cũng đã thối rồi mà…"
Văn Giác: ?!
"Lục Vân Sơ! Ngươi có bị điên không! Có bị điên không hả!"
Văn Triển kéo Lục Vân Sơ, chỉ về phía quán trọ, ý là thôi bỏ đi, quay về quán trọ lấy dụng cụ dọn lòng heo.
Vẻ mặt không muốn nói chuyện nhiều với hắn ta của nàng đã hoàn toàn chọc giận hắn ta.
Hắn ta nghiến răng mắng: "Lục Vân Sơ, rốt cuộc ngươi đã làm gì sau lưng ta?"
Trên đường người qua kẻ lại đông đúc, quá mất mặt, Lục Vân Sơ vội vàng đi theo Văn Triển.
Nam chính da mặt dày, không quan tâm ánh mắt của người đời, nhưng bọn họ là dân thường nhỏ bé thì khác, dân thường nhỏ bé cần sĩ diện.
Sau một hồi loay hoay, Lục Vân Sơ vẫn mang lòng heo về quán trọ, ở sân sau dùng muối, giấm, bột mì, rượu rửa đi rửa lại, xác định lòng heo làm ra không có mùi tanh hôi.
Phần mỡ giữa lòng heo được cạo rất sạch, cố gắng để lòng heo giữ được trạng thái mỏng, làm như vậy món lòng heo kho tàu làm ra sẽ ngấm dầu, vừa đậm đà vừa không ngấy.
Lục Vân Sơ mượn bếp của quán trọ làm lòng heo, Văn Triển ở bên cạnh làm bạn với nàng, sau khi làm xong đi ra ngoài, vừa hay gặp Văn Giác ở đại sảnh.
Hắn ta đang bàn bạc điều gì đó với thuộc hạ, trông sạch sẽ thơm tho, chắc là đã tắm rửa rồi.
Thuộc hạ của hắn ta gật đầu, mang đồ lên phòng trên lầu hai của quán trọ, hình như là Văn Giác muốn chuyển đến đây ở.
Lục Vân Sơ đi tới, trước tiên hít hít mũi, xác định hắn ta không còn thối nữa mới đến gần nói chuyện với hắn ta.
Văn Giác vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ nàng cẩn thận đánh hơi, cơn giận vừa lắng xuống lại bùng lên.
"Lục Vân Sơ!"
Lục Vân Sơ đã quen rồi, nàng cảm thấy số lần mình bị gọi tên trong một năm cũng không bằng số lần Văn Giác gọi nàng trong một ngày.
Nàng ra vẻ bất đắc dĩ, cứ như Văn Giác đang làm ầm ĩ, hoàn toàn không để ý đến hắn ta, tự hỏi: "Sao huynh lại đến quán trọ này?"
Văn Giác vừa gặp Lục Vân Sơ đã muốn cãi nhau: "Ta không thể đến à?"
Lục Vân Sơ nhìn hắn ta không nói nên lời.
Văn Giác cũng ý thức được bản thân như vậy không đủ lý trí, liền nói: "Ta phải đến đây để trông chừng ngươi. Ta không biết ngươi dẫn A Triển đi muốn làm gì, có mưu đồ gì, nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng hòng!"

Bình Luận (0)
Comment