Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 131

Lục Vân Sơ và hắn ta thật sự không thể đối thoại: "Huynh có lầm không, ta là phạm nhân sao?"
Văn Giác liếc nhìn Văn Triển: "Hoặc là ngươi có thể đi một mình."
Lục Vân Sơ cười khan hai tiếng: "Huynh tự ý quyết định thay ta cũng coi như rồi, nhưng huynh có hỏi Văn Triển xem chàng có nguyện ý đi theo ta hay không?"
Văn Giác nghẹn họng: "Đệ ấy chưa từng thấy thủ đoạn hiểm ác của nữ nhân thế gian, bị ngươi nhất thời mê hoặc cũng là chuyện thường, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Văn Triển ăn xong, ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, rõ ràng vẫn là vẻ mặt vô cảm, nhưng lại khiến Văn Giác hơi chột dạ.
Hắn quay đầu lại, kéo kéo tay áo Lục Vân Sơ, ý tứ rất rõ ràng: Đừng chấp nhặt với hắn ta.
Lục Vân Sơ mỉm cười với hắn, không quên nói móc nữ chính, liếc nhìn Liễu Tri Hứa: "Ồ, vậy chắc hẳn huynh đã thấy qua rất nhiều thủ đoạn của nữ nhân thế gian mới dám nói như vậy nhỉ."
Văn Giác theo bản năng trả lời: "Đương nhiên—" Nói được hai chữ thì đột ngột dừng lại.
Lục Vân Sơ: "Ồ~"
Văn Giác lại bắt đầu nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý ngươi là sao? Ta đã bắt được bao nhiêu nữ tặc, gặp qua bao nhiêu vụ án do nữ nhân thao túng phía sau, đương nhiên là đã từng chứng kiến thủ đoạn của họ rồi."
Hắn ta cứ lải nhải giải thích, Lục Vân Sơ tai này lọt tai kia, đặt bát đũa xuống, vẫy tay gọi tiểu nhị, nhờ hắn dọn dẹp.
"… Sao ngươi có thể gian xảo như vậy, cắt xén ý nghĩa của ta? Ta biết ngươi vẫn còn hận ta…"
Lục Vân Sơ kéo tay áo Văn Triển: "Đi thôi, lên lầu dọn dẹp một chút."
Văn Triển gật đầu.
"… Ta không biết rốt cuộc ngươi có dụng ý gì, ta chỉ biết ngươi cứ nhắm vào ta như vậy, nhất định là…"
Hai người xoay người rời đi, Văn Giác thiếu chút nữa không thở nổi.
Hắn ta tức giận đ.ấ.m bàn: "Các người có nghe ta nói không hả! Có ai không!"
Trả lời hắn ta là bóng lưng không chút phản ứng của hai người.
Văn Giác: "Các người!"
Hắn ta nén giận, không muốn để Liễu Tri Hứa thấy dáng vẻ mất mặt của mình, quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc ghế trống không.
Liễu Tri Hứa đâu?
Nàng ấy đi khi nào?
Nụ cười đẹp trai trên mặt Văn Giác còn chưa kịp nở đã đông cứng lại, hắn ta hít sâu vài hơi, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "… Tại sao không ai nghe ta nói vậy, tại sao!"
Bỏ qua thân phận nam chính của Văn Giác, nếu Văn Giác muốn Lục Vân Sơ và Văn Triển sống dưới mí mắt mình, thì hai người thật sự khó mà tìm được cơ hội chuồn đi.
Bản thân hắn ta đã mang theo rất nhiều người, cộng thêm thị vệ mà Lục Vân Sơ mang theo từ Văn phủ, xác suất hai người thoát khỏi đám người này là rất nhỏ.
Lục Vân Sơ trở về phòng, đóng cửa lại, oán trách: "Hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy, sao phiền phức thế."
Văn Triển nắm lấy tay nàng, viết trên lòng bàn tay nàng: Chờ chuyện này xong, chúng ta sẽ đi, ta sẽ nói với huynh ấy.
Lục Vân Sơ sững người: "Chàng muốn ở lại?"
Trong mắt Văn Triển lộ ra vẻ áy náy, gật đầu, tiếp tục viết: Ta không yên tâm.
Lục Vân Sơ dịu giọng, thở dài: "Chuyện này giao cho Văn Giác đi, cứ yên tâm." Văn Giác nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là nam chính, làm việc thì không có vấn đề gì.
Văn Triển lại cứng người, sắc mặt có chút không tự nhiên.
Viết chữ "nàng" trên tay nàng, liền dừng lại không viết nữa.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Sao vậy?"
Văn Triển lắc đầu, không nói nữa. Lục Vân Sơ nói rất nhiều, Văn Giác nhất định có thể xử lý tốt chuyện này. Văn Triển trải qua bao nhiêu năm đã sớm hiểu rõ đạo lý này, người được thiên mệnh chiếu cố làm việc đâu đến lượt hắn lo lắng, chỉ là hắn cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được, rõ ràng người khác sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn lại quay đầu sống an nhàn tự tại, thật sự lương tâm bất an.
Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng thấy tâm trạng hắn không tốt, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu chàng muốn ở lại xem, thì ở lại đi."
Văn Triển lập tức vui mừng ngẩng đầu lên.
Lục Vân Sơ vỗ vai hắn: "Đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý, chắc lát nữa Văn Giác sẽ đến giục đấy."
Quả nhiên, Lục Vân Sơ vừa đánh răng xong, Văn Giác đã gõ cửa.
Lục Vân Sơ mở cửa, hắn ta không chút khách khí lập tức đi vào.
Văn Triển đang thu dọn y phục bên giường, Văn Giác liếc nhìn, sắc mặt không được tốt, nhỏ giọng hỏi Lục Vân Sơ: "Hai người… ở chung một phòng?"
Lục Vân Sơ: "Không thì sao?"
Văn Giác mấy lần muốn mở miệng, lại nuốt xuống, kéo Lục Vân Sơ: "Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Lục Vân Sơ hất tay hắn ta ra: "Không."
Vừa lúc Văn Triển xoay người, Lục Vân Sơ vốn đang hờ hững lập tức thay đổi sắc mặt thành dáng vẻ uất ức: "Huynh đừng có động tay động chân."

Văn Giác da đầu tê dại, lập tức buông tay, quay lại, quả nhiên thấy Văn Triển đang dùng ánh mắt bình thản vô ba nhìn mình chằm chằm.
Bình Luận (0)
Comment