Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 137

Cuối cùng Văn Triển cũng vùng ra khỏi Lục Vân Sơ, vội vàng rụt chân lại, che đi vết sẹo.
Hắn cúi đầu luống cuống, cố gắng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Lục Vân Sơ không cho hắn bất kỳ thời gian nào, nàng hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
Nàng nghĩ đến sáng hôm sau khi mình được cứu, Văn Triển cuộn tròn trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn khôn cùng, liền đoán: "Là sáng hôm đó sao, lúc đó đã chịu đựng nỗi đau gãy chân rồi à?"
Văn Triển bỗng nhiên quỳ ngồi dậy, nắm lấy tay nàng.
Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng, mong nàng đừng hỏi nữa.
Lúc này, Lục Vân Sơ sẽ không để hắn trốn tránh, nàng cố gắng làm dịu giọng nói: "Tại sao chàng không muốn nói cho ta biết?"
Tại sao? Bản thân Văn Triển cũng không hiểu rõ, không muốn nói cho nàng biết, sợ nói ra rồi nàng sẽ hiểu rõ ràng khoảng cách giữa hai người. Nàng là một người toàn vẹn và tự do, còn hắn lại là quân cờ của tạo vật, vô dụng và bất lực đến vậy, ngay cả việc cứu nàng cũng không làm được, chỉ có thể thay nàng gánh chịu nỗi đau.
Hắn muốn chứng minh bản thân mình có ích, vội vàng viết vài chữ lên lòng bàn tay nàng.
Hắn viết nhanh và vội, Lục Vân Sơ không thể nào phân biệt được: "Chàng nói gì vậy?"
Văn Triển bèn chậm lại, nhưng vẫn không giấu được ngón tay run rẩy: Ta đã quen rồi, với ta mà nói, đó không đau. Ta có thể...
Hắn ngập ngừng, viết lại: Ta không phải vô dụng.
Lục Vân Sơ im lặng, chậm chạp không đáp.
Văn Triển càng thêm hốt hoảng, hắn vừa rồi quá nôn nóng, không biết nên diễn đạt như thế nào, không đúng, không nên nói như vậy.
Hắn toan nắm lấy đầu ngón tay Lục Vân Sơ, viết lại chữ, nhưng Lục Vân Sơ hất tay hắn ra.
"Văn Triển, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì vậy?" Nàng nén giận, gằn từng tiếng hỏi hắn.
Văn Triển ngừng thở nửa nhịp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt nàng là phẫn nộ không giấu được, Văn Triển chưa từng thấy nàng như vậy, tim thắt lại.
Hắn quả nhiên vẫn làm hỏng chuyện rồi. Hắn vừa rồi nói gì, hắn đã không nhớ rõ, bây giờ ngay cả cách chuộc lỗi cũng không nghĩ ra.
Hắn đang định né tránh, lại thấy nước mắt Lục Vân Sơ bỗng nhiên lăn xuống.
Chưa bao giờ hắn hốt hoảng hơn lúc này, không màng đến gì khác, vội vàng thẳng người, theo bản năng đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Nước mắt nàng nóng hổi, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn, dường như thiêu một lỗ thủng, khiến toàn thân hắn đau đớn.
Môi hắn mấp máy, rất muốn nói "Đừng khóc", nhưng lại không phát ra tiếng. Hắn chính là một người vô dụng như vậy, trơ mắt nhìn nàng rơi lệ, ngay cả lời an ủi cũng không nói nên lời.
Lục Vân Sơ tránh tay hắn, tự mình dùng tay áo lau nước mắt, trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc chàng coi ta là người thế nào, ta nếu là... Sao ta có thể ghét bỏ chàng?"
Văn Triển không thể phản bác, chỉ đành nghe mắng, nhưng lần này hắn không cúi đầu, hắn phải nhìn Lục Vân Sơ, để xác nhận nàng sẽ không khóc nữa.
Hắn lắc đầu.
"Chàng lắc đầu làm gì?"
Văn Triển bèn viết trên tay nàng: Ta sai rồi, ta không nên nói như vậy.
Lục Vân Sơ đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái: "Chàng sai ở chỗ không nên nói vậy sao? Chàng sai ở chỗ không nên nghĩ như vậy, sai ở chỗ không nói cho ta biết, sai ở chỗ không ngừng nghi ngờ bản thân, không ngừng coi thường mình."
Lúc nàng nóng ruột, giọng nói sẽ rất nghiêm khắc, từng câu từng chữ nện trên đầu Văn Triển, khiến hắn vô cùng hoang mang.
Thôi rồi, nàng thực sự rất tức giận. Rõ ràng lúc nàng tức giận cũng nhấn mạnh bảo hắn đừng tự ti mặc cảm, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy một cỗ nghẹt thở bao trùm nuốt chửng mình.
Hắn giống như một người sắp chìm xuống biển sâu, giữa cơn cuồng phong bão táp, may mắn vớ được một khúc gỗ nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng cuốn trôi.
Nếu hắn chưa từng nhìn thấy ánh sáng, sao có thể sợ chìm vào biển sâu tăm tối, rơi vào cái c.h.ế.t hỗn độn tĩnh lặng.
Hắn nắm lấy tay Lục Vân Sơ, không để nàng hất ra, hết lần này đến lần khác hôn lên đầu ngón tay nàng.
Hắn không nói được, không nói được lời khẩn cầu, chỉ có thể làm như vậy.
Lục Vân Sơ cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn cố gắng gập lưng, người cao lớn như vậy, co rúm lại, chỉ để có thể cúi xuống hôn lên đầu ngón tay nàng.
"Văn Triển, ngẩng đầu nhìn ta."
Nàng nói rõ từng chữ, như ngọc va vào nhau.
Văn Triển cứng người, sống lưng dần run lên, hắn nghe thấy, nhưng vẫn không ngẩng đầu, mà lại một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nàng.
"Ta bảo chàng ngẩng đầu." Nàng nói: "Nhìn ta."
Văn Triển hoàn toàn cứng đờ, hắn không thể giả vờ không nghe thấy nữa, chỉ đành chậm rãi ngẩng đầu, từng chút từng chút thẳng sống lưng, cuối cùng ngẩng cằm lên.
Ánh mắt hắn cũng mang theo sự hốt hoảng, từ cằm nàng từng chút từng chút hướng lên trên, cuối cùng rơi vào đôi mắt nàng.
Hắn sợ hãi nhìn thấy sự phẫn nộ, thất vọng và chán ghét trong mắt nàng.

Bình Luận (0)
Comment