Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 140

Nàng vẫy vẫy tay với Văn Triển, Văn Triển liền đi tới.
Hắn vừa rửa mặt xong, trên trán còn vương vài giọt nước chưa kịp lau khô đã vội vàng chạy đến bên Lục Vân Sơ.
Nàng bất đắc dĩ lấy khăn tay lau cho hắn: "Gấp cái gì chứ?".
Văn Triển mím mím môi, có chút ngượng ngùng, đây là biểu hiện của việc không muốn trả lời câu hỏi này.
Lục Vân Sơ mỉm cười, hôn lên khóe miệng hắn.
Mắt Văn Triển sáng lên, không hôn đáp trả, mà học theo động tác của nàng hôm qua, dùng trán cọ cọ vào trán nàng.
Dính người quá! Lục Vân Sơ thầm nghĩ, đây chính là thế giới của mấy cặp đôi khốn nạn sao? Đúng là sướng thật.
Lục Vân Sơ đi qua trải chăn, Văn Triển bám sát theo sau, vừa thấy nàng động thủ, liền giành lấy việc làm. Nàng bất đắc dĩ, xoay người đến cạnh bàn, định rót cho mình chén trà, Văn Triển trông thấy, lập tức đi tới rót trà thay nàng.
Lục Vân Sơ rất muốn cười: "Chăn không trải nữa sao?"
Văn Triển lắc đầu, rót trà xong, rồi mới quay lại trải chăn.
Lục Vân Sơ có cảm giác vừa mới mẻ vừa buồn cười, chắc ai cũng không ngờ Văn Triển còn có mặt này nhỉ.
Nàng ngồi bên bàn, thong thả nhấp trà nóng, nhìn mây trời xanh biếc ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây chiếu xuống, chói chang và gay gắt, bất chợt làm trước mắt nàng lóe lên một vùng sáng trắng.
Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, phía sau truyền đến một tiếng động trầm.
Lục Vân Sơ quay đầu lại, thấy Văn Triển nửa quỳ bên giường, toàn thân run rẩy, không gắng gượng được mấy hơi thở, liền bị cơn đau đè bẹp, ngã xuống giường.
Lục Vân Sơ vội vàng chạy đến, đỡ Văn Triển dậy.
Khi lên cơn đau, hắn sẽ cuộn tròn người lại, tư thế này rất dễ dàng nép vào lòng Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lo lắng đến c.h.ế.t đi được: "Sao lại bắt đầu rồi?"
Văn Triển cau chặt mày, nghe thấy tiếng Lục Vân Sơ, lập tức mở mắt nhìn nàng.
Hắn đang rất cố gắng chống chọi với cơn đau, toàn thân căng cứng, trên trán thoắt cái đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tim Lục Vân Sơ thắt lại, rõ ràng biết mình đến gần hắn sẽ khiến hắn đau, vẫn nhịn không được lại gần ôm lấy hắn.
Nàng vội vàng hôn Văn Triển, nói với hắn: "Ta sẽ ở bên cạnh chàng." Rồi định buông hắn ra.
Văn Triển lại túm lấy tay áo nàng.
Hắn rõ ràng là một người cao lớn như vậy, lại cuộn tròn người, nép trong lòng nàng, nhìn nàng với ánh mắt mịt mờ sương, cầu xin nàng đừng rời đi.
Nàng không nỡ nhìn hắn: "Ta ở cạnh chàng sẽ khiến chàng đau, buông ra."
Hắn nghiến răng, cố gắng không để mình trông quá khó chịu, tiếc là sắc mặt xanh xao và thân thể run rẩy đã phơi bày nỗi đau của hắn ra hết.
Đầu ngón tay hắn trắng bệch, run rẩy nắm lấy tay nàng, viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.
Hắn quá đau, đau đến mức viết được vài nét liền phải dừng lại.
Lục Vân Sơ muốn buông hắn ra, dịu dàng dỗ dành: "Muốn nói gì, lát nữa hãy nói được không?"
Nhưng Văn Triển rất bướng bỉnh, kéo nàng không cho nàng đi, kiên trì viết chữ trên tay nàng.
Một tay nàng ôm hắn, một tay bị hắn nắm lấy viết chữ.
Thân thể trong lòng vẫn còn run rẩy, bên tai nàng là tiếng thở hỗn loạn của hắn vì cố nhịn đau.
Lục Vân Sơ vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng, không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ thôi mà đã khiến hắn viết rất khó khăn.
Nét cuối cùng còn chưa viết xong, Lục Vân Sơ đã hiểu hắn muốn nói gì.
——Không đau.
Thật là... lúc này rồi, còn nói những lời dối trá này, ma mới tin.
Nàng thấy vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng chỉ bất lực ôm lấy hắn: "Đồ lừa đảo!" Rồi mạnh mẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn.
Văn Triển run lên bần bật.
Cơn đau có thể che lấp mọi tạp âm, phóng đại các giác quan, giữa cơn đau đớn giày vò, hắn bỗng cảm nhận được sự đụng chạm của nàng, mềm mại, ấm áp, in hằn lên trán. Hắn biết điều này chẳng liên quan gì đến tình ái, chỉ là sự an ủi, nhưng hắn không thể tránh khỏi cảm giác tim đập nhanh, thở dốc.
Hắn ngẩng đầu, giọt lệ đúng lúc trượt xuống theo đường cong của động tác, châm chích vào mắt, khiến hắn không thể tránh khỏi tràn ra nước mắt đau xót.
Khóe mắt hắn hơi đỏ, lòng trắng lại trong veo đến độ phảng phất ánh lam, tựa như trời xanh trong sớm mai sương chưa tan. Cứ thế, với đôi mắt trong vắt ấy, hắn nói dối nàng.
Hắn viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.
Từng cơn đau khiến hắn tỉnh táo kiên cường, giờ đây cơn đau lại khiến hắn trở nên yếu đuối hỗn loạn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, chính là giữ Lục Vân Sơ lại. Thực ra ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, chỉ là hành động theo bản năng.
Hắn viết nguệch ngoạc trên tay nàng: Nàng hôn, hết đau.
Lục Vân Sơ thầm bổ sung nốt câu đầy đủ trong lòng: Nàng hôn hôn ta, ta sẽ hết đau.

Bình Luận (0)
Comment