Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 144

Nàng tặc lưỡi hai tiếng, thật là xấu hổ quá đi, sau này nhất định phải để hắn quen dần thôi.
Việc này là vì hắn, chứ không phải để mình được no con mắt đâu.
Văn Triển tắm rất lâu, Lục Vân Sơ đoán chắc hắn lại trốn trong bồn tắm giả làm đà điểu rồi.
Nàng không quản hắn, xuống lầu kiếm đồ ăn.
Bây giờ tuy không muộn, nhưng mọi người đã ăn sáng hết rồi, trong bếp còn thừa vài cái bánh bao và chút thức ăn.
Lục Vân Sơ đang bê cơm canh chuẩn bị quay về thì đụng phải Văn Giác phong trần mệt mỏi ở đại sảnh.
Hắn ta trông như thức cả đêm, nhưng tinh thần khá tốt, gặp Lục Vân Sơ khó có được vẻ mặt tươi tỉnh.
"Ngươi mới dậy à?" Vẫn là kiểu nói chuyện đáng ghét.
"Ừ." Lục Vân Sơ bưng cơm canh định đi.
Hắn ta nói: "Sao ngươi biết giờ ta về?" Nói xong liền đưa tay ra muốn nhận lấy.
Lục Vân Sơ: ?
Nàng vội vàng che chở thức ăn: "Đây là điểm tâm của ta và Văn Triển mà?"
Văn Giác ngẩn người: "Văn Triển cũng mới dậy à?"
Lục Vân Sơ gật đầu.
Hắn ta nhíu mày nghi ngờ: "Đệ ấy bị bệnh à, sao ngủ nhiều vậy?"
Lục Vân Sơ im lặng một chút: "Không phải."
May mà Văn Giác cũng không hỏi thêm, hắn ta nhìn Lục Vân Sơ, cảm thán: "Lần này may nhờ có ngươi, chúng ta đánh chúng bất ngờ, bắt sống được một nhóm, ban đầu là địch trong sáng ta trong tối, bây giờ thì đổi lại rồi."
Lục Vân Sơ vốn định đi rồi, ai lại sáng sớm ở đây tán dốc với hắn ta chứ, vừa nghe câu này liền quay người lại hỏi: "Vậy coi như là báo đáp, huynh thả ta và Văn Triển đi."
Văn Giác lập tức phủ nhận: "Không được." Hắn ta nói: "Ta suy nghĩ một chút, quyết định dẫn theo các ngươi để khảo sát cẩn thận, sau khi xác nhận ngươi thật lòng thật dạ đối xử tốt với đệ ấy, chứ không phải lợi dụng lừa gạt mê hoặc đệ ấy, thì mới yên tâm để hai người ở bên nhau."
Lục Vân Sơ tức giận: "Huynh quản cũng hơi rộng quá rồi đấy?"
Văn Giác lắc đầu, thở dài: "Ta phải quản đệ ấy, coi đệ ấy kìa, cái gì cũng không hiểu, cho dù bị ngươi lừa đến tán gia bại sản cũng còn đưa tiền cho ngươi."
Lục Vân Sơ suýt vấp ngã, cái gì mà tán gia bại sản chứ, sao nàng lại thấy chột dạ thế nhỉ.
Trở về phòng, Văn Triển vẫn còn trốn sau bình phong chưa ra.
Lục Vân Sơ gõ gõ bình phong: "Văn Giác về rồi."
Bên trong bình phong không có tiếng động nào.
Nàng bèn tiếp tục thúc giục: "Đừng ngâm nữa, nước sắp nguội rồi."
Trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành, ngâm lâu như vậy mà không thấy động tĩnh gì, Văn Triển lại không thể lên tiếng, chẳng lẽ là bị tụt huyết áp ngất xỉu hay sao.
Nàng vòng qua bình phong đi vào trong, vừa xoay người lại liền thấy bóng dáng Văn Triển đang ngồi trong bồn tắm.
Nước vẫn còn nóng, bốc hơi nước trắng lượn lờ, từng sợi từng sợi một, hun da dẻ hắn đỏ ửng.
Nhìn kỹ lại thì chắc là chẳng liên quan gì đến nước nóng cả, bởi vì hai má hắn đỏ như sắp nhỏ máu, không giống như bị hơi nước hun.
Hắn ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì, khóe môi còn vương nụ cười thoang thoảng.
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười biến mất, hắn nhíu mày, lặng lẽ thở dài.
Vì hắn không thể phát ra tiếng, nên Lục Vân Sơ chỉ nghe thấy một tiếng thở "ha" nhẹ nhàng.
Thở dài xong, lại chẳng biết làm sao nữa, chau mày rồi lại bắt đầu cười, cả người lại đỏ thêm vài phần, phối hợp với làn nước bốc khói trắng lượn lờ, người biết chuyện thì hiểu hắn đang tắm, người không biết còn tưởng hắn sắp bị luộc chín tới nơi.
Mà xem tình hình này, e là không phải nước nóng luộc hắn chín đâu, mà là nhiệt độ trên người hắn sắp đun sôi nước rồi.
Lục Vân Sơ nén cười, gọi một tiếng: "Văn Triển."
Không động tĩnh.
Đến tận trước mặt hắn rồi mà vẫn không phản ứng.
Lục Vân Sơ chỉ còn cách bất đắc dĩ gõ gõ vào bồn tắm.
Văn Triển bỗng nhiên tỉnh táo, kinh ngạc quay đầu, thấy nàng đứng trước mặt, mắt tròn xoe, lại theo bản năng muốn lùi ra sau, hình như cũng chẳng biết mình đang ở trong bồn tắm nữa, "ào ào" làm b.ắ.n tung tóe nước, làm ướt hết cả mái tóc được búi cao.
Xong đời rồi, tóc ướt hết rồi, giọt nước theo sợi tóc lăn xuống má, trông như con gà mắc mưa.
Lục Vân Sơ ôm trán.
Chết rồi, hình như nàng thật sự không thể nào ăn nói với Văn Giác được nữa.
Ban đầu Văn Triển chỉ câm thôi, giờ lại biến thành kẻ ngốc vừa câm vừa điếc rồi.
Lục Vân Sơ và Văn Triển chậm chạp bước từ trên lầu xuống, Văn Giác vốn đang uống trà, thấy dáng vẻ hai người kỳ quặc như vậy, lập tức đặt tách trà xuống, khoanh tay cẩn thận nhìn chằm chằm vào họ.
Lục Vân Sơ dường như đã nói gì đó với Văn Triển, vẻ mặt gian xảo, Văn Triển khựng lại, lặng lẽ cúi đầu đỏ mặt.
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Văn Giác chẳng nói rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy giữa bọn họ khác hôm qua, cứ có cảm giác… như keo như sơn, nhìn mà chướng mắt.  
Bình Luận (0)
Comment