Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 146

Văn Triển bất đắc dĩ để nàng nắm lấy tay mình.
Nàng không nhìn thấy, vén tay áo lên phát hiện vẫn còn vết sẹo đó, thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Hối Cơ hòa thượng: "Là sẹo, không phải vết thương, hù c.h.ế.t ta rồi."
Hối Cơ ngượng ngùng cười nói: "Là bần tăng hoa mắt, thoạt nhìn còn tưởng là một chuỗi tràng hạt."
Tràng hạt?
Lục Vân Sơ nâng tay Văn Triển lên, cẩn thận nhìn. Cổ tay hắn rất trắng, vết sẹo màu nâu đen càng thêm rõ ràng. Lúc trước, sợi dây trói hắn rất to, xoắn lại như dây gai, để lại trên vết thương một dấu vết hơi cong, nhìn thoáng qua, quả thực giống như xâu chuỗi rất nhiều hạt tròn.
Lục Vân Sơ thích cách so sánh này, nói với Hối Cơ: "Đại sư nói vậy, khiến vết sẹo trông đẹp hơn nhiều."
Văn Triển sững người, không ngờ vết sẹo cũng có thể gắn với hai chữ "đẹp".
Lục Vân Sơ ghé sát vào hắn, nhỏ giọng bổ sung: "Đương nhiên, vết sẹo trên người chàng thế nào cũng đẹp."
Văn Triển cúi đầu, trên mặt bốc hơi nóng.
Lục Vân Sơ không hề có ý thức mình đang trêu chọc người ta, còn nắm lấy cổ tay Văn Triển gõ nhẹ một hồi, tràng hạt... chậc chậc, cách so sánh này thật là khêu gợi.
Nàng không nhịn được sờ lên vết sẹo trên cổ tay Văn Triển, tối nay có thể bảo hắn giảng Thiền không nhỉ?
Hai người cử chỉ thân mật, xung quanh như có một kết giới mà người ngoài không thể vào được, Văn Giác không ngừng suy nghĩ, vô cùng chắc chắn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hắn nhớ lại những vở tuồng đã từng nghe, chẳng lẽ đêm qua Văn Triển gặp nạn, Lục Vân Sơ cứu hắn, cho nên quan hệ của hai người mới đột nhiên thân thiết như vậy?
Tò mò hại c.h.ế.t mèo, Văn Giác nghĩ bụng phải tìm thời gian lôi Văn Triển ra nói chuyện riêng.
Thế nhưng hai người Lục Vân Sơ và Văn Triển cứ quấn quýt lấy nhau, mãi đến tối, lúc Lục Vân Sơ tắm rửa một mình, Văn Triển mới rảnh rang.
Văn Giác lén lút kéo hắn đi.
Văn Triển không hiểu vì sao hắn ta lại làm vậy, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn ta.
Văn Giác giải thích: "Để nàng ta thấy được, lại cãi nhau với ta, phiền phức."
Hai người kéo nhau đi ra ngoài khách điếm, xem ra Văn Giác quả thật đã chịu nhiều thua thiệt, không muốn đối đầu với Lục Vân Sơ nữa.
Vừa đi vừa nói: "Đệ nói cho ta biết, rốt cuộc đệ thích nàng ở điểm nào, sao lại có vẻ quyết tâm làm phu thê sống cùng nàng rồi?"
Chuyện thế này chẳng phải là chuyện riêng tư giữa khuê mật với nhau mới nói sao? Văn Triển cảm thấy rất kỳ lạ, dứt khoát hất tay hắn ta ra.
Văn Giác vừa định lên tiếng, Văn Triển đột nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Văn Giác lẩm bẩm: "Sao vậy, giận rồi à..."
Văn Triển liếc nhìn hắn ta, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi không ít, ra hiệu cho hắn ta nhìn ra phía sau.
Văn Giác quay đầu lại, phát hiện trên con phố lớn vắng tanh xuất hiện một đoàn người dài dằng dặc.
Cỗ xe ngựa dẫn đầu dừng lại trước mặt hai người, một lão nhân bước xuống từ xe ngựa.
Ông ta rất gầy, như một cái sào, nhưng ăn mặc sang trọng, tinh thần minh mẫn, cử chỉ toát ra tiên phong đạo cốt.
Ông ta liếc nhìn hai người đang giằng co, mỉm cười hòa nhã với họ: "Tuyết sắp rơi rồi."
Văn Giác cũng ý thức được điều bất thường, căng thẳng người, sẵn sàng ra tay.
Hắn ta đáp: "Vâng."
Lão nhân cười một tiếng, bước về phía quán trọ: "Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?"
Văn Giác đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đã biến mất, mà đám người đi theo lão nhân này, kẻ nào kẻ nấy đều không phải dạng vừa.
Lai giả bất thiện.
Hắn ta và Văn Triển nhìn nhau, định tìm kiếm đám thuộc hạ đã biến mất, thì bị Văn Triển giữ lại.
Văn Triển lắc đầu với hắn ta, bảo hắn ta vào trong trước.
Văn Giác không muốn, nhưng không thể vằng được Văn Triển, nên đành cùng nhau đi vào.
Hai người vừa bước vào thì thấy hạ nhân của lão nhân đang nhóm lò sưởi nhỏ, trải ghế,... mọi việc đều đâu vào đấy, vô cùng ngăn nắp.
Còn lão nhân thì ngồi ở bàn, đang cười nói chuyện với ai đó.
Nhìn kỹ, thì người này không phải ai khác, chính là Lục Vân Sơ.
Văn Giác hít một hơi khí lạnh.
Hắn ta biết Lục Vân Sơ dữ, nhưng không ngờ nha đầu này lại gan đến mức này, ai cũng dám lại gần bắt chuyện?
Hắn ta vừa định bước tới, thì bên kia Lục Vân Sơ đã đứng dậy, nói thêm vài câu với lão nhân, rồi bước đến chỗ bọn họ với vẻ mặt thảnh thơi.
Bất kể quan hệ giữa hắn ta và Lục Vân Sơ là gì, thì lúc này hắn ta cũng rất muốn mắng cho nàng một trận nên thân, nàng có mệnh hệ gì thì thôi đi, còn Văn Triển thì sao?
Lục Vân Sơ đi đến trước mặt bọn họ, Văn Giác chưa kịp mở miệng thì nàng đã cười nói trước: "Chết tiệt, tiêu rồi, gặp phải thứ khó nhằn rồi." Vận khí gì thế này, thế quái nào lại va phải tên phản diện vậy?

Bình Luận (0)
Comment