Lưng Văn Triển cứng đờ, luôn có cảm giác vị hòa thượng này có thể nhìn thấu tâm tư của mình, cảm giác này khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Hắn nghiêng chén nước, rót một ít nước ra mặt bàn, dùng ngón tay chấm nước, viết lên bàn: Chấp niệm gì?
Hối Cơ nhìn Lục Vân Sơ một cách thần bí: "Thí chủ rất rõ".
Văn Triển nghiến răng, cúi đầu suy nghĩ, không nói nữa.
Thấy Văn Triển ỉu xỉu, Lục Vân Sơ vội vàng kiếm cớ: "Chỉ uống canh thì làm sao đủ, nhiều người như vậy, hay là ta làm thêm mấy món nữa, coi như đồ khuya đi."
Nói xong nàng kéo Hối Cơ sang một bên, khẽ hỏi: "Ngài nói buông bỏ chấp niệm gì đó, là chỉ cái gì vậy?".
Hối Cơ chớp chớp mắt: "Ta chỉ nói bừa thôi, bọn hòa thượng chúng ta đều nói chuyện như vậy."
Lục Vân Sơ:...
"Đại sư, đừng nói đùa nữa, ngài không thể nào vô cớ nói ra câu này." Nàng quay đầu nhìn Văn Triển, lo lắng không yên, nàng cũng cảm thấy Văn Triển giống như đã tự giấu mình xuống đáy biển, mang theo một tảng đá lớn, không ngừng chìm xuống, nàng muốn kéo hắn lên mà chẳng biết nắm tay hắn ra sao.
Bắt gặp ánh mắt cầu tri thức của Lục Vân Sơ, Hối Cơ thở dài, chột dạ quay mặt đi: "Ta chẳng qua thấy hai người có vẻ hơi có khoảng cách, mới thuận miệng nói bừa, dò xét hắn một chút thôi mà."
Lục Vân Sơ: ...
Trả lại cho ta Hối Cơ hòa thượng cao thâm khó dò, trí mưu vô song trong sách.
Chắc chắn là do hiện tại cốt truyện vẫn còn ở giai đoạn đầu, mọi người đều còn trẻ, chưa đủ điềm tĩnh, vững vàng.
Lục Vân Sơ tự an ủi mình, xoay người bước về phía nhà bếp.
Nàng vẫn chưa quên cái cớ tùy tiện vừa bịa ra, dù gì cũng phải làm vài món nhỏ chứ.
Nhưng đầu bếp mà Hạc lão mang đến thật sự quá bá đạo, không cho ai vào bếp, sợ bí quyết nấu ăn độc đáo của mình bị người ta học lỏm, còn nói một cách đường hoàng: "Món ngon thượng hạng này khi chế biến chỉ được có một người bên cạnh, đông người sẽ làm hỏng mùi vị."
Lục Vân Sơ á khẩu, Hối Cơ hòa thượng lại thò đầu thò cổ lẩm bẩm: "Chuyện này cũng quá huyền bí rồi."
Lục Vân Sơ liếc ông ta một cái: "Ngươi, một ông thầy bói coi trời coi đất lại đi nói người ta huyền bí?"
Có lý, Hối Cơ gật đầu, hai người quay trở lại.
Hạc lão thấy bọn họ quay lại, dường như nhớ đến sự kiêu ngạo của đầu bếp nhà mình, nhưng lại không cảm thấy có gì không ổn: "Ta quên mất chuyện này rồi, đợi bà ấy làm xong, tiểu hữu hãy dùng bếp."
Lục Vân Sơ thuận miệng đáp: "Không biết là món ngon vật lạ gì mà lại phải tốn nhiều công sức vậy."
Văn Giác ngồi bên cạnh, mồ hôi lạnh sắp sửa rửa mặt.
Nhìn cái đám người này xem, đối mặt với Hạc lão, người có thể dễ dàng khống chế toàn bộ thủ hạ của hắn ta, sao ai cũng ung dung tự tại thế không biết.
Lục Vân Sơ không nói nữa, cãi lại vài câu, trò chuyện cũng khá vui vẻ, còn tình nguyện đi nấu nướng; Văn Triển sau khi bị hòa thượng nói một câu thì bắt đầu ỉu xìu suy nghĩ; Hối Cơ thì mắt cứ dán vào bếp, chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống, nhưng hắn ta lại là hòa thượng!
Duy chỉ có Liễu Tri Hứa, quả không hổ danh là người trong mộng của hắn ta, không hề bồn chồn như bọn họ, cúi đầu trầm tư, nhất định là đã nhận ra điều gì đó bất thường, đang suy tính đường lui ——
Liễu Tri Hứa đang ngủ gật, đầu gục xuống một cái, tỉnh dậy, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Văn Giác: ... Trời muốn diệt ta.
Lục Vân Sơ không hề hay biết Văn Giác đang nghĩ gì, sau khi buông vài lời bóng gió, nghe Hạc lão giải thích món ăn này chỉ lấy phần thịt mềm nhất trên mình gà để hầm canh, còn lại đều bỏ đi, liền cãi nhau ầm ĩ.
"Nguyên liệu đúng là có phân tốt xấu, nhưng cũng không đến mức phân chia rõ ràng như vậy, nó chỉ là thịt gà thôi mà, có thể cao quý đến mức nào?"
Văn Giác mồ hôi lạnh thấm đẫm cả sau lưng. Lục Vân Sơ à, bình thường ta thật không nên tức giận như vậy, hóa ra với ai ngươi cũng nói năng như thế.
Hạc lão không hề tức giận, mà chỉ khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên. Thịt ức gà bên trong mềm mại, hương vị tươi ngon, không có mỡ, cũng chỉ có phần này mới ăn được."
Lục Vân Sơ hăng hái: "Thịt ức gà cũng bình thường thôi, đùi gà cánh gà mới ngon! Chưa kể đến chân gà, đó mới là món ngon tuyệt vời trần thế!"
Khuôn mặt như gỗ mục của Hạc lão cứng đờ, không còn vẻ hòa nhã như trước: "Chân gà?"
Chắc là bị ghê tởm rồi, Văn Giác ra hiệu bằng mắt cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ nhận được tín hiệu của hắn ta, im lặng, dịu giọng: "Chân gà thật sự rất ngon..."
Hạc lão quả không hổ danh là đại phản diện trong sách, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt, giọng điệu trở nên âm trầm: "Chân gà quanh năm dính đầy ô uế, g.i.ế.c gà là bỏ đi, đồ vật hèn mọn, sao xứng để ăn?"
Lục Vân Sơ không hiểu, dù bị Văn Giác ngăn cản bằng ánh mắt, vẫn hỏi: "Nhưng chân gà thực sự có thể ăn được, còn có nội tạng gà, cũng rất bổ dưỡng lại no bụng, độ ngon không hề thua kém thịt ức gà. Nhà giàu có thể lựa chọn nguyên liệu quý giá, người dân ăn đồ thừa, và trong suốt một thời gian dài, đã chế biến ra những món ăn độc đáo, cuối cùng hương vị thậm chí còn hơn cả nguyên liệu cao quý. Vậy nên nguyên liệu chỉ là nguyên liệu, phân biệt quý hèn làm gì, đều là đồ ăn cả thôi." Có một thời gian, hoàng tộc thời xưa cho rằng thịt heo là hèn mọn, nhưng lịch sử thay đổi, đến thời hiện đại thì thịt heo lại là loại thịt phổ biến nhất mà mọi người ăn. Còn có lòng heo, nội tạng vốn bị coi là bẩn thỉu lại được phát hiện ra hương vị, ở vùng Xuyên-Du trở thành món đặc trưng không thể thiếu trong các quán lẩu.