Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 150

Hối Cơ chắp hai tay lại: "Nếu chỉ một người, khả năng thoát ra ngoài là bao nhiêu?"
Liễu Tri Hứa nhíu mày, thở dài, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Lục Vân Sơ thấy bọn họ mặt mày ủ rũ, cười nói: "Sợ gì chứ, ta thấy ông ta không có ý định ra tay với chúng ta." Dù gì họ cũng là nam nữ chính, chắc chắn sẽ không sao.
Nàng chỉ vào chân gà: "Nếu mấy người rảnh thì giúp ta xử lý chân gà đi."
Ba người: ...
Bọn họ ngồi trên ghế nhỏ, dùng kéo xử lý chân gà, thế nào cũng không ngờ việc bàn bạc kế hoạch lại thành ra như thế này.
Chân gà cho vào nồi, chất keo bị nhiệt độ cao làm tan chảy, mùi thơm đặc trưng từ từ lan tỏa ra, chân gà trông thì kỳ lạ, nhưng sau khi nhuộm màu nước sốt, sền sệt, óng ánh, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng.
Đậy nắp lại, dùng lửa nhỏ om chân gà, để gia vị và nước sốt ngấm vào lớp da bên ngoài của chân gà.
Mấy người ngồi quây quần, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bỗng dưng bình tĩnh lại: "Ngươi nói xem ông ta đang nghĩ gì, có vẻ không giống như muốn ra tay."
"Không biết, không nhìn thấu, tóm lại cẩn thận vẫn hơn."
Bọn họ lải nhải, chờ chân gà om xong, Lục Vân Sơ cắt ngang: "Xong rồi."
Mấy người sững sờ, cùng Lục Vân Sơ lần lượt trở lại đại sảnh.
Bên ngoài bắt đầu đổ tuyết, Hạc lão nhắm mắt, dường như đang nghe tiếng tuyết rơi.
Nghe thấy động tĩnh, ông ta mở mắt, trước tiên ngửi thấy một mùi hương nồng của món mặn tươi.
Lục Vân Sơ đặt cái chậu lớn lên bàn, ông ta liếc vào trong chậu, đầy ắp một chậu lớn, chất đầy cua, sườn non, bánh gạo, chân gà.
Hạc lão cười: "Tiểu hữu đây là ý gì, tại sao lại bỏ thêm những nguyên liệu khác vào?"
Lục Vân Sơ không hề cảm thấy mình gian lận: "Vì ta thấy trong bếp có, nên dùng thôi." Dù sao ăn uống phong phú một chút cũng không thiệt: "Chỉ dùng chân gà cũng có thể làm món ăn, chân gà trộn cũng rất ngon, nhưng bây giờ là mùa đông, không cần thử nữa rồi."
Bánh gạo và chân gà nấu cùng nhau, khiến nước súp trở nên sền sệt, bao phủ toàn bộ nguyên liệu, nước sốt màu nâu đỏ bán trong suốt lấp lánh ánh nước, rắc thêm chút hành lá lên trên, khiến màu sắc trong chậu trở nên phong phú hơn.
Mùi thơm đặc trưng của món mặn nồng nàn xộc vào mũi, Hạc lão ngồi thẳng dậy, cười nói: "Tối muộn thế này, lão già này ăn không nổi nhiều món mặn thế này đâu."
Lục Vân Sơ bèn nói: "Vậy thì ăn chút bánh gạo nếm thử xem sao."
Nàng cũng chẳng khách sáo, múc cho những người còn lại một bát cơm nhỏ, để mọi người cùng nếm thử, dù sao họ cũng còn trẻ, ăn khuya chút cũng chẳng sao.
Chân gà hầm mềm nhũn, hòa quyện vào nước sốt đậm đà, nước sốt thịt sệt sệt quyện lấy từng miếng bánh gạo. Gắp lên, nước sốt còn sánh lại, kéo thành sợi.
Bánh gạo mềm mại, bản thân không có vị, toàn là vị nước sốt đậm đà. Có vị ngọt của thịt cua, vị mặn của nước tương, đặc biệt nhất là vị béo ngậy của chân gà, không giống như thịt, chất collagen dồi dào của chân gà khiến vị béo đậm đà hơn, lưu luyến mãi trong miệng.
Hạc lão nuốt xuống một miếng bánh gạo, thần sắc trở nên kỳ quái.
Ngẩng đầu lên nhìn, mọi người đang vùi đầu ăn ngon lành, chẳng ai để ý đến ông ta, thế là ông ta lén lút đưa đũa gắp chân gà.
Chân gà được hầm đến mức gần như rời khỏi xương, lớp da mềm mại treo lủng lẳng trên xương, được nối với nhau bằng những sợi gân dai dai, nhầy nhụa, bỏ vào bát, phần đáy đọng lại một lớp nước sốt.
Chân gà không có nhiều thịt, cắn vào chỉ thấy toàn là chất keo mềm dẻo, mút một cái, xương liền trồi ra, chỉ còn lại lớp da thịt mềm nhũn, dường như không cần nhai cũng tan ra trong miệng.
Cho dù Hạc lão có cứng miệng đến đâu, cũng không thể không thừa nhận chân gà thực sự có thể chế biến thành món ăn ngon.
Ông ta có chút cứng mặt, suy nghĩ xem nên nói chuyện với Lục Vân Sơ như thế nào.
Mà Lục Vân Sơ lại như quên mất chuyện này, liên tục gắp thức ăn cho Văn Triển, khiến ba người còn lại lo lắng bất an, cứ như đây là món ăn cuối cùng trước khi bị hành hình.
Thế là bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu căng thẳng, tiếng đũa va vào nhau, mọi người thi nhau gắp thức ăn vào bát, cũng không biết đang tranh giành cái gì.
Đợi đến khi Hạc lão ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ hùm be hổ vồ lo lắng của bọn họ, không khỏi buồn cười, những thiếu niên này, có gì mà phải so đo với họ chứ.
Lục Vân Sơ ăn ngon miệng, nhưng không bằng hai nam nhân trên bàn, nàng chỉ có thể liên tục gắp thức ăn cho Văn Triển.
Văn Triển ăn không nhanh bằng những người khác, cuối cùng đành chịu thua, nhìn cái nồi trống không, vẻ mặt không vui.
Lục Vân Sơ kéo tay áo hắn: "Không sao, sau này muốn ăn ta đều làm cho chàng, bọn họ không được ăn đâu."
Hối Cơ và Văn Giác ngồi bên cạnh cảm thấy bị đá xoáy, hai người nhíu mày, không đúng, cũng không đói lắm, vừa nãy tranh giành làm gì chứ.
Bình Luận (0)
Comment