Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 152

Đó chính là cái khó của người câm, hắn không phản ứng gì, Lục Vân Sơ chỉ có thể đoán.
Nàng đưa tay lên trán Văn Triển: "Bị cảm à?"
Vẫn chưa chạm vào, tay Văn Triển đã nắm lấy cổ tay nàng.
Lục Vân Sơ ngẩn người, chạm phải ánh mắt hắn.
Ánh mắt của hắn quá phức tạp, rõ ràng là đôi mắt trong veo như vậy, nhưng lại chất chứa nỗi buồn và sợ hãi dày đặc.
Ban đầu Lục Vân Sơ thấy hắn ủ rũ không nói lời nào còn hơi mất kiên nhẫn, vừa thấy hắn như vậy, giọng điệu lập tức mềm xuống: "Sao vậy?"
Văn Triển mím môi, dường như đang cân nhắc xem nên diễn đạt như thế nào.
Hắn không dám nhìn Lục Vân Sơ, viết trên lòng bàn tay nàng: Nàng có thể…
Viết được một nửa thì dừng lại, lại viết lại: Ta có thể…
Lục Vân Sơ không hiểu: "Chàng muốn nói gì?" Nàng dứt khoát nói: "Ôi dào, bất kể chàng hỏi gì, đều có thể, được chưa?"
Giọng nói chưa dứt, trước mắt tối sầm, một bàn tay ấn vào eo nàng, xoay người nàng lại, áp nàng lên cửa.
Hơi thở của Văn Triển phả vào chóp mũi nàng, nụ hôn đến vội vàng, mang theo sự gấp gáp, nhưng lại rất dịu dàng.
Lục Vân Sơ đầu óc mơ hồ, hôn thì hôn thôi, hỏi gì nữa.
Chẳng lẽ đêm qua gặp ác mộng gì, sáng sớm nay mới khác thường như vậy?
Nàng chẳng hề nghiêm túc, vừa cảm nhận Văn Triển cố gắng khom lưng cúi đầu tỉ mỉ hôn môi nàng, vừa nghĩ xem có nên ngắt lời hắn hay không.
Nàng không hề nhiệt tình đáp lại như trước, Văn Triển thấy lòng nguội lạnh, ngẩng đầu, rời khỏi nàng.
Lục Vân Sơ không nhận ra sự khác thường của hắn, trêu chọc: "Sáng sớm đã làm sao thế, đây là lần đầu tiên chàng chủ động như vậy."
Văn Triển nghiêng đầu, miễn cưỡng cười, xoay người thu dọn đồ đạc.
Lục Vân Sơ nhìn bóng lưng hắn, rốt cuộc phát hiện Văn Triển kỳ lạ.
Nàng hỏi: "Chàng có chỗ nào khó chịu sao?" Nàng vẫn nhớ khi Văn Triển phát bệnh, sẽ đáng thương nhìn nàng, nói với nàng hôn hắn sẽ không đau nữa, hôm nay lại khác thường, hẳn là có liên quan đến bệnh tình phải không?
Văn Triển quay đầu lại, vẫn không nhìn nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Lục Vân Sơ đưa tay cho hắn, hắn do dự hồi lâu, viết trên tay nàng: Nếu ta phát bệnh, nàng sẽ hôn ta sao?
Thật là câu hỏi kỳ quái, Lục Vân Sơ cười nói: "Đương nhiên."
Đầu ngón tay Văn Triển cứng đờ, tiếp tục viết: Vậy nếu ta không phát bệnh thì sao?
Lục Vân Sơ cười càng bất đắc dĩ hơn: "Đương nhiên rồi, ta đâu phải chưa từng làm chuyện này."
Văn Triển cúi đầu thấp hơn nữa, để lại cho nàng một cái đỉnh đầu đen nhánh.
Hắn viết từng nét chữ trên tay nàng: Ta không phải chỉ… môi.
Lục Vân Sơ không kịp phản ứng: "A" một tiếng, một lúc sau mới hiểu Văn Triển muốn nói gì.
Nàng nhịn không được, bật cười thành tiếng: "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu!" Phải, nàng đúng là vì vết thương của Văn Triển đau nên mới hôn khắp vết thương trên người hắn, nhưng không phải chỉ vì hắn phát bệnh mới làm vậy.
Nàng ngồi bên cạnh Văn Triển, nâng cổ tay hắn lên: "Hối Cơ nói vết sẹo trên tay chàng giống một chuỗi tràng hạt."
Văn Triển vẫn còn chìm trong trầm mặc, chưa hoàn hồn, nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Vân Sơ dùng đầu ngón tay v.uốt v.e vết sẹo của hắn: "Ta đột nhiên cảm thấy vết sẹo trở nên khác biệt." Nàng nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Trước đây nhìn thấy cảm thấy thương xót, bây giờ nhìn lại, còn có những thứ khác."
Lông mi Văn Triển run run.
Nàng nói: "Nhưng ta cảm thấy như vậy không tốt lắm, làm ta trông giống kẻ xấu vậy."
Văn Triển nín thở, sắc mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại huyết sắc, hắn nắm ngược lại tay Lục Vân Sơ, tay kia viết: Không phải kẻ xấu.
Lục Vân Sơ cười, thấy hắn không còn ủ rũ không nói như vừa nãy, tưởng hắn đã nghĩ thông, định đứng dậy, vừa đứng lên được một nửa, bị Văn Triển kéo lại, ngã ngồi xuống.
Hắn vội vàng viết lên tay nàng: Nếu ta không lên cơn...
Lục Vân Sơ kiên nhẫn chờ hắn viết, nửa câu đầu hiện ra, nàng vẫn nhíu mày, rốt cuộc một loạt câu hỏi giả định này vẫn chưa xong sao?
Nửa câu sau hiện ra, nàng c.h.ế.t lặng.
Bởi vì nửa câu sau, Văn Triển từng nét từng nét hỏi: Nàng có còn muốn cùng ta làm chuyện phòng the không?
Lục Vân Sơ nằm mơ cũng không ngờ Văn Triển sẽ hỏi loại câu hỏi này, không phải nàng thẹn thùng hay gì khác, mà là... đây chính là Văn Triển!
Nàng nghiêng đầu, Văn Triển không hề có chút thẹn thùng, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, không chớp mắt, rõ ràng là đôi mắt đào hoa đuôi mắt hơi xếch lên, nhưng lại được cái chân thành bên trong tô điểm giống như mắt cún con.
Lục Vân Sơ khó mà diễn tả cảm giác này, nàng cảm thấy trên thế giới không có ai có thể "nói" loại lời này một cách thuần khiết như vậy, cứ như bọn họ đang làm một việc rất thiêng liêng.
Lục Vân Sơ ranh ma cứng họng, ấp úng nói: "Ý chàng là gì?"
Nàng không trả lời ngay, ánh sáng trong mắt Văn Triển như bị dập tắt, cụp mắt xuống, viết lên tay nàng: Vậy mỗi lần lên cơn, nàng có bằng lòng cùng ta làm chuyện phòng

Bình Luận (0)
Comment