Lục Vân Sơ nuốt nước miếng. Tối qua ư? Chẳng lẽ tối qua Hạc lão đã do dự không biết nên theo hướng bắc hay hướng nam, cứ lặp đi lặp lại ảnh hưởng đến cốt truyện, đến sáng nay khi quyết định theo hướng nam, thì một góc của cốt truyện đã bị phá hủy, giống như hiệu ứng domino, liên tiếp kéo theo, ảnh hưởng đến một mảng lớn.
Nàng nói: "Phải, có lẽ huynh bị bệnh não đấy."
Văn Giác, kẻ đáng lẽ phải nổi đóa lên, lại cười: "Ai biết được ý nghĩ đó có quay lại không, muội nói năng cẩn thận chút đi, nhỡ ta lại muốn g.i.ế.c muội thì sao?"
Lục Vân Sơ trợn mắt, cái giọng điệu này, đúng chất rồi.
Nàng quay đầu bỏ đi. Lời nói của Văn Giác khiến nàng suy nghĩ, nếu nam chính đã thay đổi, thì Văn Triển nhất định cũng đã thay đổi, hôm nay hắn bất thường như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến sự thay đổi của cốt truyện? Lần trước là do vết thương đã lành, lần này thì sao?
Nàng chưa đi được mấy bước thì bị Văn Giác gọi lại.
"Này!"
Vô phép tắc thật, Lục Vân Sơ đảo mắt, quay lại lườm hắn ta.
Hắn ta chẳng mảy may để tâm: "Muội đối xử tốt với đệ ấy một chút."
Lục Vân Sơ sững sờ.
Hắn ta thu lại vẻ mặt, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có, cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Sơ bỗng cảm thấy có chút bi thương: "Số mệnh đệ ấy nhiều trắc trở, là một kẻ số khổ."
Lục Vân Sơ ấp úng lên tiếng: "Huynh…" Thật ra cũng không cần hỏi, bọn họ đều biết đang nói đến ai.
Giọng hắn ta rất nhỏ: "Ta biết rõ nỗi khổ của đệ ấy, nhưng chưa từng thực sự cứu giúp đệ ấy. Ta không hiểu, giống như ta không hiểu vì sao lại muốn g.i.ế.c muội."
Lục Vân Sơ im lặng hồi lâu, rồi quay người đi về phía hắn ta: "Huynh biết chuyện gì đã xảy ra với Văn Triển sao?"
Văn Giác gật đầu.
Nàng lại tiến gần thêm một bước, có chút gấp gáp nắm lấy y phục của hắn ta: "Huynh có thể nói cho ta biết được không?"
Văn Giác lại lắc đầu: "Ta không phải người tốt. Ta muốn đối tốt với A Triển, nhưng chưa bao giờ làm được." Hắn ta nói: "Nhưng trong lòng ta hiểu rõ đúng sai tốt xấu, giống như bây giờ, ta hiểu có vài chuyện phải để đệ ấy tự mình nói với muội thì hơn. Vì vậy, không được."
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào hắn ta, rất nghiêm túc nhìn vài lần: "Huynh thay đổi rồi."
Văn Giác lắc đầu: "Không."
Lục Vân Sơ gật đầu, đang định nói gì đó thì lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng quay đầu lại thì thấy Văn Triển đang đứng ở hành lang.
Ánh mắt hắn rơi vào tay nàng, Lục Vân Sơ vội vàng buông tay ra. Lục Vân Sơ không cho rằng đây là một cảnh hiểu lầm cẩu huyết, bất kỳ ai cũng sẽ không hiểu lầm gì giữa nàng và Văn Giác, hai kẻ cứ gặp nhau là cắn xé.
Văn Triển quả thực không để ý, hắn mỉm cười dịu dàng, đi về phía này.
Văn Giác gật đầu với hắn.
Lục Vân Sơ đang định kéo Văn Triển đi thì Văn Triển lại lắc đầu với nàng, đưa cho nàng một tờ giấy không biết tìm từ đâu ra: Ta muốn nói chuyện với huynh ấy.
Sau khi tuyết ngừng rơi, thế giới chìm vào một sự sạch sẽ và yên bình dịu êm.
Không hiểu sao, sau khi gặp Văn Triển, trong lòng Văn Giác cảm thấy có chút khó chịu, dường như tất cả sự quan tâm và để ý trước đây của mình, trong bóng tối đều đã biến chất.
Hắn ta nói: "Đây là lần đầu đệ tìm ta để trò chuyện."
Văn Triển mỉm cười.
Văn Giác không cho rằng Văn Triển có chuyện quan trọng gì để nói với mình, nên hắn ta liền mở lời trước: "Đệ muốn đi cùng nàng sao?"
Văn Triển gật đầu.
Lần này hắn ta không giống như trước, không hề có sự phản đối hay chất vấn nào, chỉ gật đầu nói: "Được." Tình hình tương lai bất định, không biết khi nào mới gặp lại, hắn ta nói: "Chúc đệ ngày sau được như ý nguyện."
Văn Triển có chút ngạc nhiên, viết trên giấy: Huynh còn nhớ nguyện vọng của ta sao?
Văn Giác lắc đầu: "Trước đây không nhớ, đêm qua không biết sao lại đột nhiên nhớ ra. Nhớ lại hồi trước, chúng ta lén lên đài chiêm tinh, ta nói ta muốn sau này làm nên đại nghiệp, triển khai hoài bão, còn đệ lại nói muốn sống một cuộc đời an nhàn, vui thú điền viên, một căn nhà nhỏ và một con mèo."
Văn Triển không ngờ còn có người nhớ đến những lời nói trẻ con của mình lúc nhỏ, khẽ cười thành tiếng.
Văn Giác thấy lòng chua xót: "Lúc đó cười đệ ngốc, cũng cười chính mình si tâm vọng tưởng, không ngờ vòng vo tam quốc, vận mệnh thay đổi, lại thành ra nông nỗi này."
Văn Triển viết: Trời thương xót.
Trời mới không thương xót, nếu thương xót thì đã không thành ra như bây giờ. Văn Giác muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài: "Đệ lúc nào cũng vậy, nhẫn nhịn, chuyện gì xảy ra cũng không hề bực tức."
Văn Triển lắc đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Văn Giác, hắn viết: Đệ từng bực tức rồi.
Văn Giác nhướn mày, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Văn Triển liền viết tiếp lên giấy: Lúc huynh cãi nhau với Lục Vân Sơ, đệ bực mình lắm.