Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 158

Lục Vân Sơ đang xoay người đi bỗng sững lại, quay đầu: "Huynh nói những lời này là có ý gì?"
Văn Giác lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ cảm thấy hình như đây là chuyện rất quan trọng."
Lục Vân Sơ mặc kệ Văn Giác lên cơn gì, xoay người chui vào xe ngựa.
Cuối cùng Văn Giác không đi tìm Văn Triển nữa, hắn ta đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa khuất dần trong tầm mắt.
Có người đi đến bên cạnh hắn ta.
Hắn ta cúi đầu, là Liễu Tri Hứa.
Hắn ta có hảo cảm với Liễu Tri Hứa, trước kia hắn ta cho rằng mình thích nàng ấy, nhưng sau khi trò chuyện với Văn Triển, hắn ta cảm thấy cảm giác của mình đối với nàng ấy quá nhẹ, không tính là thích.
Hắn ta chỉ thích dáng vẻ dịu dàng tâm lý của Liễu Tri Hứa, như một đóa giải ngữ hoa.
Hắn ta nói: "Ta không biết tại sao trước kia lại muốn ngăn cản bọn họ, cũng như không biết tại sao trước kia lại làm lơ Văn Triển, không biết tại sao lại giận dỗi đệ ấy như vậy. Tâm tư con người thật khó lường, ngay cả bản thân cũng không nhìn thấu."
Liễu Tri Hứa mỉm cười dịu dàng, đúng là dáng vẻ mà Văn Giác thích nhất: "Có lẽ vậy, rất nhiều khi chúng ta cũng chẳng biết mình vì sao lại làm những việc như thế." Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn đoàn người khuất bóng, ánh mắt rơi vào bầu trời xám xịt, khẽ nói: "Số phận đã định sẵn, thân bất do kỷ."
Câu cuối cùng nàng ấy nói rất nhỏ, Văn Giác quay đầu: "Cô nói gì cơ?"
Nàng ấy lắc đầu, Văn Giác cũng không hỏi thêm nữa.
Xe ngựa lắc lư khởi hành.
Lục Vân Sơ sáng nay mệt mỏi, có chút buồn ngủ, gối đầu lên chân Văn Triển rồi ngủ thiếp đi: "Ôm ta chặt vào, kẻo ta ngã xuống."
Lý do gượng gạo như vậy cũng chỉ có Văn Triển mới tin, hắn khép hai chân lại, lấy áo ngoài làm gối kê lên đùi cho Lục Vân Sơ, lại dùng cánh tay che cho nàng.
Lục Vân Sơ nằm bẹp dí như người mất hồn, Văn Triển muốn đặt cái gối làm bằng áo xuống thì phải nâng nàng dậy, đặt xong, trải phẳng phiu rồi mới đặt nàng nằm xuống lại.
Sau khi đặt nàng nằm xuống, còn phải vuốt tóc cho nàng, đắp chăn, cuối cùng xoa xoa đầu nàng, ý bảo: Ngủ đi.
Ưm, mỹ nam chu đáo là đây sao?
Lục Vân Sơ dụi đầu vào bụng hắn, khiến Văn Triển cả người cứng đờ.
Quá căng thẳng, cơ bụng gồng lên, dụi vào không thoải mái, bèn vội vàng thả lỏng cơ thể, chừa lại cho nàng cái bụng mềm mại.
Thế nhưng cũng chẳng mềm mại được bao nhiêu, Lục Vân Sơ vùi mặt vào bụng hắn, cọ cọ như mèo làm nũng, rồi hít hà: "Mùi của chàng, mùi thuốc."
Văn Triển bất lực, không phải nói là muốn ngủ sao?
Hắn giữ đầu Lục Vân Sơ lại: "nghiêm khắc" gõ gõ đầu nàng, ý bảo: Ngoan nào.
Lục Vân Sơ mặt dày, thấy hắn cố gắng ra vẻ mặt lạnh lùng, lại thấy... ngon nghẻ. Nếu Văn Triển mà mắng nàng một câu, ví dụ như "Hỗn xược" gì đó, khụ khụ——
Nàng cọ tới cọ lui, phát hiện cơ bụng của Văn Triển càng lúc càng căng cứng, cảm nhận một chút thì ra là do chỗ khác cũng đang phấn chấn, cứng ngắc ghê.
Nàng hơi nóng mặt, nhưng thấy Văn Triển đỏ mặt trước, lại thấy khá hơn nhiều: "Thôi được rồi, ta ngủ đây."
Nói xong, thật sự yên lặng ngủ, bởi vì nàng thật sự quá buồn ngủ.
Không biết thế nào, nàng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ nàng biến thành một tiểu cô nương, rất nghịch ngợm, suốt ngày bày mưu tính kế trốn khỏi cái nhà cao cửa rộng để chạy ra ngoài chơi đùa.
Một ngày kia, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chuồn ra ngoài. Nàng có tiền trong túi, lại trông có vẻ giàu sang, chẳng ai dám đến gần, nhưng phô trương quá lại dễ rước họa vào thân.
Ví tiền của nàng bị cướp, đuổi theo thì lại ngã sấp mặt, đuổi riết vào trong ngõ mới phát hiện ra tình hình nguy cấp, bị người ta chụp bao bố lên đầu.
Nàng bị đánh ngất, miệng bị nhét giẻ, bị nhốt vào một cái xe chật chội. Còn có rất nhiều người bị nhốt cùng với nàng, giống như hàng hóa, bị chở ra khỏi thành.
Nàng chưa từng trải sự đời, cố gắng chạy trốn, chống trả, nhưng càng giãy giụa lại càng chọc giận bọn buôn người, bị đánh đập, chịu khổ, cuối cùng đành im lặng.
Không được hai ngày, nàng lên cơn sốt, trong cơn mê man nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Các ngươi đang đi đâu?"
Những chuyện sau đó nàng không nhớ rõ nữa, lần nữa tỉnh lại, lũ người xấu xa kia đã bị trừng trị.
Nàng bước xuống xe, những người khác đều quỳ rạp xuống đất dập đầu tạ ơn, khóc lóc sướt mướt.
Trước mặt, hai thiếu niên cưỡi ngựa cao lớn, một người mặt mày đen sì im lặng, một người thì vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mau đứng dậy đi."
Người có vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang người mặt mày đen sì kia nói: "Báo quan phủ thôi."
Mặt mày cau có, tên kia càng thêm khó chịu, quát lên: "Đệ xen vào việc của người khác, cứu người thì thôi đi, sao còn muốn đưa Phật đưa đến Tây Thiên? Đây là địa bàn của Tiết độ sứ Hà Đông, hai ta lén lút theo hắn đến đây, nhỡ bị phát hiện thì..."

Bình Luận (0)
Comment