Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 160

Hành động này thật sự là ấu trĩ đến cực điểm, nhưng Văn Triển lại bị sự ấm áp đó làm cho không biết làm sao.
Hắn xoa xoa đỉnh đầu Lục Vân Sơ, coi như cảm ơn sự quan tâm và yêu thương cuồn cuộn mà vụng về của nàng.
Nàng ngẩng đầu, dáng vẻ đáng thương: "Ta rất buồn, ta phải làm sao mới có thể thương xót chàng hơn nữa đây?"
Từ "thương xót", có lẽ đối với những nam nhân khác là sự sỉ nhục. Nhưng Văn Triển thì không, hắn sẽ không câu nệ từ ngữ, cũng không câu nệ thái độ, hắn rất rõ ràng cảm nhận được tâm trạng mà Lục Vân Sơ muốn biểu đạt.
Là yêu, là thương tiếc.
Giống như cảm giác của hắn khi nhìn thấy nàng rơi lệ, quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến hắn vừa vui mừng vừa lo âu.
Vui mừng vì tình yêu thuần khiết và nồng nhiệt của nàng, lo âu là sợ những tháng ngày tốt đẹp này chỉ là một giấc mộng, giống như ánh sáng trên trời, cuối cùng rồi cũng sẽ tan biến.
Hắn xoa xoa cằm Lục Vân Sơ, như đang dỗ dành một con mèo nhỏ, rồi đợi nàng nín khóc mới viết: Như vậy là đủ rồi, ta cảm nhận được rồi.
Lục Vân Sơ hỏi: "Ta có thể hôn chàng không?"
Văn Triển sửng sốt một chút, rồi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.
Nàng muốn an ủi hắn, ấy vậy mà lại bị hắn an ủi ngược lại.
Lục Vân Sơ thấy có chút áy náy.
Xe ngựa bon bon trên đường, ra khỏi thành, đến chiều tối đã là một vùng đất khác.
Tuyết ở đây rơi ít, nên hầu như đã tan hết.
Bầu trời sau khi tuyết rơi trong vắt như vừa được gột rửa, xanh thăm thẳm, vô tận. Từ đường chân trời, ráng chiều rực rỡ như đóa hoa đỏ rơi xuống mặt nước, nở rộ tỏa ra muôn ánh hào quang, huy hoàng mà dịu dàng.
Lục Vân Sơ gọi dừng xe ngựa.
"Chúng ta ngắm hoàng hôn nhé?" Nàng đề nghị với Văn Triển.
Văn Triển gật đầu.
Hai người ra khỏi xe ngựa, ngồi trên tấm ván gỗ của càng xe.
Lục Vân Sơ tự nhiên dựa đầu vào vai Văn Triển.
Nàng ngắm hoàng hôn phía xa, xòe tay ra như muốn nắm bắt. Nàng hỏi: "Đẹp không?"
Văn Triển gật đầu, viết trên lòng bàn tay nàng: Rất đẹp.
Lục Vân Sơ liền hỏi: "Lần cuối chàng ngắm hoàng hôn là khi nào?"
Văn Triển lục lọi trong ký ức vụn vặt đã phủ bụi từ lâu, như những cuốn sách cũ kỹ, chữ viết đã mờ nhạt.
— Ta không nhớ.
Lục Vân Sơ nắm lấy tay hắn: "Không sao, sau này chúng ta sẽ thường xuyên ngắm."
Văn Triển mỉm cười, quay sang hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó. Hôm nay nàng thực sự rất buồn, cộng thêm sự bất bình trước đó nên đã khóc một trận, khiến hắn sợ hãi, tưởng nàng là người yếu đuối, nên mới dỗ dành nàng theo thói quen.
Nàng không hề bài xích cảm giác ấm áp khi được yêu chiều, nũng nịu này.
Nàng nghịch ngợm những ngón tay của Văn Triển, khóe mắt liếc thấy một điểm sáng nhỏ xíu giữa nền tuyết trắng.
Nàng nhìn sang, phát hiện ra một đóa hoa dại nhỏ xíu đang nỗ lực vươn lên giữa lớp tuyết mỏng.
Đầu xuân vừa đến, tuyết còn chưa tan hết, đóa hoa dại nhỏ bé kia đã vội vàng nhú lên.
Lục Vân Sơ buông tay Văn Triển, nhanh chóng chạy tới.
Chỉ có một bông hoa lẻ loi.
Nàng dùng ngón tay chọc chọc bông hoa dại: "Xin lỗi nhé, ta phải hái ngươi để dỗ dành người trong lòng của ta." Nàng lẩm bẩm: "Chàng cũng lẻ loi như ngươi, cũng cố gắng mang đến chút dịu dàng cho thế gian này, vậy nên việc ta nhẫn tâm hái ngươi chắc cũng có thể tha thứ được chứ nhỉ?"
Nàng hái bông hoa dại, cuộn nhẹ thân cây mảnh mai thành một chiếc nhẫn đơn sơ.
Văn Triển không biết nàng nhìn thấy gì, nhưng thấy nàng đã lấy lại tinh thần, hắn rất vui, không đuổi theo, chỉ nhìn bóng nàng đang nghịch tuyết.
Chẳng mấy chốc, nàng đứng dậy, quay lưng lại làm gì đó mà hắn không thấy, rồi mỉm cười rạng rỡ, chạy lon ton về phía hắn.
"Đã có hoa nở rồi này."
Văn Triển hơi ngạc nhiên, nhìn về phía đó.
Lục Vân Sơ nói tiếp: "Bị ta hái rồi."
Văn Triển vừa buồn cười vừa bất lực.
Nàng nói: "Đưa tay chàng ra."
Văn Triển ngoan ngoãn làm theo.
Nàng đeo chiếc nhẫn hoa dại đơn sơ lên ngón áp út của hắn.
Văn Triển nhìn nàng vẻ khó hiểu.
Lục Vân Sơ giải thích: "Ở quê ta, một nơi rất xa có một câu chuyện thần thoại. Đại khái là có một vị thần mang ánh sáng đến cho nhân gian, vì ăn trộm lửa mà bị trừng phạt, bị trói trên núi, mỗi ngày đều có đại bàng bay đến m.ổ b.ụ.n.g móc gan hắn. Đến tối, gan lại mọc lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi một tráng sĩ g.i.ế.c c.h.ế.t đại bàng, giải cứu hắn. Sợi xích trói buộc hắn cuối cùng hóa thành chiếc nhẫn."
Có lẽ chẳng phải chỉ ba kiếp, mà còn vô số kiếp luân hồi nàng vắng bóng. Nàng nhìn Văn Triển, cười nói: "Ta rất thích ý nghĩa chiếc nhẫn trong câu chuyện này." Xiềng xích trên người Văn Triển, cũng xin hóa thành nhẫn đi.
Văn Triển cũng cười, gật đầu đồng tình.
Lục Vân Sơ lại nói: "Cũng là một nơi rất xa, có một câu nói cổ xưa, cho rằng ngón tay này thông thẳng đến tim, được thần Mặt Trời bảo vệ, ban cho tình yêu sự bền vững và không thay đổi."

Bình Luận (0)
Comment