Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 162

Lục Vân Sơ hôn lên mi tâm Văn Triển, bảo hắn đừng căng thẳng như vậy: "Phụ thân đối xử với ta rất tốt, chúng ta đi thăm ông ấy." Nàng cười nói: "Ta rất vui, bởi vì đã nhìn thấy mầm mống hy vọng, cho nên tràn đầy mong đợi với tất cả mọi thứ."
Văn Triển im lặng, một lúc sau, trước mắt Lục Vân Sơ xuất hiện một góc giấy: Nhưng ta là người câm.
Lục Vân Sơ sững người, quay đầu nhìn hắn.
Văn Triển thần sắc bình tĩnh, dường như sau khi được Lục Vân Sơ kiên trì khuyên nhủ, hắn đã chấp nhận tất cả của mình, không còn tự ti nữa.
Hắn cười với nàng, lật trang, trên tờ giấy phía sau viết: Ta chẳng có gì cả, phụ thân nàng sẽ không hài lòng đâu.
Lục Vân Sơ không biết nên nói gì cho phải.
"Sẽ không đâu. Chàng rất tốt, sao ông ấy lại không hài lòng chứ?" Lục Vân Sơ khuyên nhủ: "Hơn nữa nếu không có chàng, bây giờ ta vẫn là kẻ què đó." Giống như hai đời trước. Hơn nữa nếu lại luân hồi thêm một kiếp, trong trường hợp không có Văn Triển, bây giờ nàng không chừng đã điên rồi.
Trong mắt Văn Triển, Lục Vân Sơ là một tia sáng cứu rỗi, nhưng trong lòng Lục Vân Sơ, hắn cũng mang đến cho nàng sự cứu rỗi không gì thay thế được.
Nhưng Văn Triển sẽ không biết nàng nghĩ gì.
Hắn lắc đầu, dịu dàng xoa đầu nàng, nói với nàng không sao cả, rồi viết: Những thứ này đối với ta mà nói đều không quan trọng.
Hắn giơ tay, cho Lục Vân Sơ xem chiếc nhẫn hoa giản dị trẻ con kia, ý tứ rất rõ ràng, ta có cái này là đủ rồi.
"Nhưng ta muốn gặp phụ thân."
Văn Triển viết: Ta có thể chờ nàng ở bên ngoài, nàng rảnh thì đến gặp ta là được.
Lục Vân Sơ không nhịn được, bật cười: "Đây là cái gì, Romeo và Juliet sao?"
Nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Triển, đã sớm đoán ra hắn nghĩ gì trong lòng. Chẳng phải là chắc chắn phụ thân nàng sẽ không chấp nhận mình, cho nên không dám gặp ông sao?
Nàng thuận miệng nói: "Dù sao ông ấy cũng chẳng có ý kiến gì, ta nói gì làm gì đối với ông ấy đều như nhau, sẽ không phản đối đâu." Nói xong cũng không nhận ra có gì không đúng, cho đến khi nhìn thấy thân hình cứng đờ của Văn Triển.
Hắn siết chặt cán bút, khớp xương trắng bệch, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lục Vân Sơ lúc này mới nhận ra, mình có thể đã để lộ một số bí mật không nên nói.
——Sao nàng biết được?
Lục Vân Sơ kiếp này vẫn chưa gặp phụ thân nàng.
Lục Vân Sơ chỉ nói: "Đoán cũng đoán được."
Lại là cảm giác này, Văn Triển vẫn luôn hiểu Lục Vân Sơ không phải người của thế giới bọn họ, nhưng những thông tin nàng vô tình tiết lộ đôi khi khiến hắn cảm thấy không chỉ như vậy, giữa bọn họ có một vực thẳm không thể vượt qua.
Người ta có thể thích hoa, thích cỏ, thích mây trắng bồng bềnh, nhưng sẽ không yêu chúng.
Hắn sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, cúi đầu trầm ngâm.
Chiều tối, cả đoàn người dừng chân nghỉ ngơi tại một quán trọ ngoại ô.
Lục Vân Sơ rửa mặt xong, Văn Triển vẫn còn kì cọ - hắn vốn vậy, ưa sạch sẽ quá mức, mỗi lần đều rất lâu.
Nhưng hôm nay lại đợi rất lâu, lâu đến mức bất thường.
Lục Vân Sơ bò dậy khỏi giường, khoác áo ngoài, vòng qua bình phong, thấy hắn không có ở đó.
Căn phòng trọ chỉ có bấy nhiêu, nàng đi lòng vòng trong phòng một lượt, không tìm thấy Văn Triển đâu, bèn ra ngoài tìm.
Vừa đẩy cửa ra, đã chạm mặt tiểu nhị đến dọn dẹp.
"Ngươi có thấy phu quân ta không?" Lục Vân Sơ túm lấy hắn ta hỏi.
Tiểu nhị gật đầu: "Lên nóc nhà rồi cô nương ạ, trời lạnh thế này cơ mà."
Lục Vân Sơ nói lời cảm ơn, rồi đi về phía nóc nhà.
Bầu trời phương Bắc thật bao la, rõ ràng là cùng một bầu trời, nhưng lại như mang thêm nét hoang sơ hùng vỹ hơn so với phương Nam ôn hòa. Bầu trời đêm không một gợn mây, có thể nhìn thấy ngay trăng khuyết treo lơ lửng.
Văn Triển co đôi chân dài, ôm lấy đầu gối, một người cao lớn như vậy, lại có cảm giác nhỏ bé. Hắn ngồi trên nóc nhà, tựa như một giọt mực rơi trên mép bức tranh.
Lục Vân Sơ bỗng nhớ lại cảnh tượng hắn ngày đêm nhìn trăng khuyết bên cửa sổ khi ở Văn phủ, cảm giác này khiến nàng rất bất an.
"Văn Triển." Nàng khẽ gọi.
Văn Triển lập tức quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ nàng lại xuất hiện ở đây.
Vẫn khác biệt, hắn bây giờ đã không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như trước, nét mặt cũng sinh động hơn.
Lục Vân Sơ đi về phía hắn, nhưng hắn lại lập tức đứng dậy, muốn ngăn nàng lại.
Lục Vân Sơ bảo hắn: "Ngồi xuống!"
Văn Triển theo phản xạ có điều kiện mà cứng người nghe theo mệnh lệnh.
Lục Vân Sơ cười khì, khoác áo ngoài, dẫm lên ngói đi về phía Văn Triển.
"Hay lắm, dám lén ta một mình ngắm sao." Nàng loạng choạng đi tới, khiến Văn Triển lo lắng bất an.
Văn Triển tất nhiên không phải như nàng trách móc, dù biết Lục Vân Sơ chỉ nói đùa, hắn vẫn muốn giải thích.
Lục Vân Sơ giữ tay hắn, chen vào bên cạnh hắn: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lên đây làm gì thế?"

Bình Luận (0)
Comment