Thật ra nàng nên nói hết một hơi thì tốt hơn, Văn Triển cứ hỏi từng câu một, chẳng có ích gì, nhưng Lục Vân Sơ thật sự không biết phải kể lại chuyện hai kiếp trước cho hắn nghe thế nào.
Nàng cần chuẩn bị tâm lý, Văn Triển liền yên lặng chờ đợi bên cạnh, rất kiên nhẫn.
"Ta... hai kiếp trước, đều chưa từng quay về Văn phủ." Cuối cùng Lục Vân Sơ cũng lên tiếng.
Dù đã sớm biết câu trả lời, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, Văn Triển vẫn có chút thất vọng. Có lẽ hắn ích kỷ mong rằng dù là kiếp nào, họ cũng có chút ràng buộc mới tốt.
Những lời tiếp theo thật khó nói ra, nhưng đã chọn thẳng thắn, thì cứ nói cho rõ ràng: "Xin lỗi. Thực ra ta biết chàng... nhưng ta đã quên, ta chỉ lo chạy trốn, chỉ lo thay đổi kết cục của mình, chưa từng về phủ nhìn chàng một lần, mặc kệ chàng một mình..." Nàng không nói hết câu, đây là khúc mắc lớn nhất trong lòng nàng.
Văn Triển đưa tay ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nàng, Lục Vân Sơ mới phát hiện mình đang khóc.
Nàng không dám ngẩng đầu: "Ta thật ngu dốt, trải qua hai kiếp, tai ương của mình chẳng tránh được cái nào, đến kiếp thứ ba quay lại cũng là tình cờ, không phải xuất phát từ lòng tốt." Nàng tự dằn vặt: "Kẻ như ta, nào đáng để chàng yêu thương như vậy."
Những lời tự trách của nàng, từng câu từng chữ như d.a.o kiếm đ.â.m vào tim Văn Triển, hắn không thể lên tiếng ngắt lời nàng, liền nắm lấy vai nàng xoay nàng lại, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình.
Hắn lắc đầu, rất nghiêm túc lắc đầu, tỏ ý nàng không tệ như lời nàng nói.
Lục Vân Sơ chỉ cần nghĩ đến hai kiếp trước mình chạy trốn bên ngoài, Văn Triển cô độc ra đi, nàng liền nghẹn thở.
Văn Triển không còn cách nào khác, chỉ có thể hôn lên mày nàng, hôn lên mắt nàng, cố gắng ngăn nàng tiếp tục khóc.
Môi hắn rất mềm, đặt lên xương mày, nhẹ nhàng như nước, hơi ngứa.
Lục Vân Sơ có chút ngại ngùng, rõ ràng là lỗi của nàng, vậy mà Văn Triển lại an ủi nàng.
Nàng dùng khăn tay lau vội nước mắt, nín khóc, nói: "Xin lỗi."
Văn Triển thở dài, nắm tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình.
Tư thế này rất kỳ lạ, Lục Vân Sơ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Văn Triển cầm tay nàng xuống, viết trên lòng bàn tay: Nàng thế này, người đau lòng là ta.
Lục Vân Sơ không nói gì nữa, mím chặt môi, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Trái tim Văn Triển vốn đang đau nhói bỗng tan chảy, hắn không nhịn được, hôn lên má nàng.
Hắn viết: Chuyện hai kiếp trước, nàng có thể kể cho ta nghe được không?
Lục Vân Sơ do dự một chút, rồi nói: "Được, nhưng chàng cũng phải kể cho ta nghe về quá khứ của chàng, chúng ta trao đổi với nhau."
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ tóm tắt đơn giản trải nghiệm hai kiếp, chẳng qua là chạy trốn và gãy chân, loại chuyện tốn tâm tư mà vẫn không tránh được số phận này quả thật khiến nàng thấy mình ngu ngốc, nàng thấy rất xấu hổ, không muốn kể chi tiết.
Mỗi lần nàng nhắc đến chuyện gãy chân, lực nắm tay nàng của Văn Triển lại mạnh thêm một chút.
Nàng nói xong, Văn Triển cúi đầu, im lặng hồi lâu.
Đang lúc nàng bồn chồn lo lắng vì sự ngốc nghếch của mình, Văn Triển lại đột nhiên đưa tay chạm vào chân nàng.
Hắn từng trải qua nỗi đau gãy chân, nên hiểu rõ sự dày vò mà nó gây ra cho con người.
Lục Vân Sơ theo bản năng rụt lại, Văn Triển liền thu tay về.
Hắn không ngẩng đầu, Lục Vân Sơ không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận hắn tiếp tục viết trên lòng bàn tay nàng: Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyện gì khiến nàng quay lại?
Lục Vân Sơ ban nãy nói úp úp mở mở, đã lược bỏ nguyên nhân cái c.h.ế.t của mình.
Trái tim Văn Triển đều treo trên câu chuyện gãy chân mà nàng kể, không hề suy nghĩ đến nguyên nhân nàng xuyên không lần nữa, chỉ nghĩ là đến kỳ hạn hoặc đến một sự sắp đặt nào đó thì nàng sẽ quay lại.
Đã nói đến nước này, Lục Vân Sơ cũng không muốn giấu hắn, bèn nói: "Lần đầu tiên, phụ thân ta giao đấu với Văn Giác bại trận, ta hoảng loạn chạy trốn, bị một mũi tên xuyên tim, c.h.ế.t ở dưới cửa thành Lạc Dương."
Vừa dứt lời, Văn Triển ngẩng phắt đầu lên, nhìn nàng đầy vẻ khó tin.
Lục Vân Sơ tưởng hắn thấy mình quá ngốc, quay mặt đi, không nhìn hắn, tiếp tục nói: "Lần thứ hai, ta trốn tránh đủ kiểu, vẫn không tránh khỏi, vòng vo tam quốc cuối cùng cũng đến Lạc Dương, vẫn bị một mũi tên—"
Hai chữ cuối chưa kịp nói ra, mu bàn tay bỗng nhiên lạnh toát.
Lục Vân Sơ kinh ngạc nhìn sang, Văn Triển cúi đầu, những giọt nước mắt trong suốt lướt qua không trung, một giọt rơi xuống mu bàn tay nàng.
"A Triển..." Nàng ngây người.
Vai Văn Triển run nhẹ, có thể thấy hắn đang cố gắng kìm nén, nhưng dù vậy, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"A Triển?" Lục Vân Sơ không biết phải làm sao.
Nàng cử động tay, Văn Triển giật mình tỉnh giấc, mới nhận ra giọt nước mắt đã rơi xuống mu bàn tay nàng.