Vỏ cà tím nhồi giòn rụm, cắn vào phát ra tiếng rắc rắc. Lớp bột mì mỏng tang bên ngoài bao bọc lấy miếng cà tím được chiên ở nhiệt độ cao trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thoang thoảng hương thơm đặc trưng của cà tím, như vị nước cân bằng lại độ ngậy của món chiên, thịt kẹp bên trong lại mềm lại tươi, từng lớp từng lớp, hương vị thật phong phú.
Lục Vân Sơ xay ớt khô thành bột, trộn với bột hạt tiêu, bột hồ tiêu và muối làm thành gia vị rắc, rắc nhẹ lên một lớp mỏng trên bề mặt cà tím nhồi, vậy nên món ăn này còn có vị mặn, cay tê tê đầu lưỡi rất đặc trưng.
Văn Triển rất thích món này, mặc cho bên trong cà tím nhồi còn đang bốc khói nghi ngút, hắn vẫn nhịn không được mà ăn liền tù tì từng miếng một, thêm bát cháo trắng nữa, ngon đến nỗi muốn thốt lên thành lời.
Cứ mỗi lần ăn cơm là mắt hắn lại sáng long lanh, không phải kiểu long lanh như mắt cún, mà là kiểu long lanh tràn đầy kinh ngạc và thích thú, ẩn chứa ý cười cùng sự sùng bái, khiến cho người nấu ăn rất mãn nguyện.
Chút bực bội trong lòng Lục Vân Sơ hoàn toàn tiêu tan, Văn Triển đúng là biết cách lấy lòng nàng, nàng đẩy đĩa sủi cảo áp chảo về phía Văn Triển.
Văn Triển lại lộ ra vẻ mặt mong chờ đó, hơi nhướng mày, đôi mắt trong veo chớp chớp, theo bản năng đưa đũa tới.
Đũa đưa giữa chừng, hắn chợt nhớ ra mình là người có lỗi, liền khựng lại, mặt xụ xuống, dè dặt nhìn sang Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ không hiểu hắn nghĩ gì, bèn hỏi: "Không ăn à?"
Văn Triển tưởng nàng đang trách móc mình rất dữ dội, nào dám nhiều lời, vội vàng gắp bánh.
Sủi cảo vừa vào miệng, Văn Triển lại tạm thời quên mất sự lo lắng.
Vân Sơ giỏi quá, sao món nào nấu cũng ngon vậy cà?
Vỏ bánh mềm dẻo, ôm trọn lấy phần nước dùng nóng hổi bên trong, cắn một miếng, nhân thịt tươi ngon hòa quyện cùng nước dùng tràn vào khoang miệng, khỏi cần chấm thêm gì cũng đủ ngon rồi.
Sủi cảo chiên vàng một mặt, giòn rụm, thơm lừng mùi cháy cạnh, thoang thoảng hương mỡ heo quyện với vị béo ngậy của trứng, vừa thơm mùi thịt, lại không hề ngấy, ăn với cháo trắng làm bữa tối là nhất.
Nếu dùng hành động để diễn tả sự hài lòng của Văn Triển, thì giờ phút này nội tâm hắn đã bắt đầu lắc lư, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, tốc độ ăn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã húp gần hết nửa bát cháo trắng.
Thoả mãn cơn thèm ăn một chút, lý trí cuối cùng đã chiến thắng cơn đói, Văn Triển lại bắt đầu thấy bồn chồn.
Nếu Vân Sơ giận thì sau này còn được ăn những món ngon này nữa không? Á, tại sao mình lại làm chuyện ngốc nghếch thế này?
Lục Vân Sơ không đói lắm nên ăn rất nhanh, trên bàn còn thừa rất nhiều thức ăn, nàng thuận miệng hỏi: "Ăn hết được không?"
Nàng vừa lên tiếng, Văn Triển đang ngẩn người bỗng giật mình, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu lia lịa.
Lục Vân Sơ đang định đứng dậy, thấy hắn như vậy liền hỏi với vẻ nghi hoặc: "Chàng chắc chứ? Đừng ăn quá no, không tốt cho dạ dày."
Đối diện với sự nghi ngờ của nàng, Văn Triển cảm thấy có chút ấm ức.
Đây mới là lượng thức ăn bình thường của hắn.
Nhưng mà hắn không dám nói, chỉ dám lảng tránh ánh mắt rồi gật đầu.
Lục Vân Sơ nói: "Được rồi." Nói xong liền đứng dậy, đi ra sân tản bộ dưới ánh nắng chiều.
Văn Triển nhìn theo nàng đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn, hắn mới nhanh chóng cúi xuống đánh chén nốt chỗ thức ăn còn lại.
Thổi cháo, húp sùm sụp.
Gắp bánh, cho vào miệng từng cái một, hai má phồng lên, cái này chưa nuốt xong đã nhét cái tiếp theo vào, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc thành mặt sóc chuột.
Còn cà tím nhồi thịt nữa, để nguội thì không ngon, cũng phải ăn cho hết.
Lục Vân Sơ dạo chơi trong sân chưa được bao lâu thì Văn Triển đã bưng bát đĩa trống không vào bếp, nàng ngạc nhiên nhìn vào tay hắn, thấy tất cả mọi thứ đều được ăn sạch sẽ, đến cả cháo cũng hết veo.
Ánh mắt nàng rơi vào phần bụng phẳng lì cùng đường eo thon gọn của Văn Triển, không thể tin được.
Ăn no rồi, cả người Văn Triển thoải mái mềm nhũn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Mặt trời sắp lặn, Lục Vân Sơ ngắm cảnh một lúc rồi quay về phòng, vừa về đến đã bị Văn Triển chặn lại.
Nàng nhìn Văn Triển với vẻ khó hiểu.
Ánh mắt Văn Triển vừa chạm vào khuôn mặt nàng, lại bắt đầu đỏ mặt, nếu nhớ không nhầm thì chiều nay hắn đã áp má vào mặt nàng mấy lần… Không đúng, hắn kéo dòng suy nghĩ lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy gấp gọn đưa cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ nhận lấy, mở ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt chính là lời xin lỗi.
Nàng nhanh chóng lướt qua, phát hiện tờ giấy lớn như vậy, chi chít toàn lời xin lỗi, giọng điệu giống như hắn là một tội đồ nghìn năm.