Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 186

Lục Vân Sơ nghe ra giọng điệu của hắn ta có gì đó không ổn, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hắn ta không nói rõ lý do, chỉ là thần sắc không được tốt lắm: "Chờ một chút đã, trên đường có thể sẽ có biến cố."
Lục Vân Sơ không muốn tìm chết, ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của Văn Giác.
Ban đầu nàng định tự mình tìm một quán trọ để ở, nhưng Văn Giác lại trực tiếp dặn dò thị vệ đưa họ đến chỗ ở của hắn ta. Đã gặp được Văn Triển rồi, hắn ta không thể nào chào hỏi một tiếng rồi đường ai nấy đi được.
Văn Triển không có ý kiến gì, Lục Vân Sơ cũng không nói gì thêm. Văn Giác trông bình thường hơn trước nhiều, đi theo hắn ta có ăn có ở lại được đảm bảo an toàn, chẳng có gì phải phản đối cả.
Xe ngựa dừng lại, Lục Vân Sơ vén rèm chui ra, cứ tưởng phủ đệ của nam chính phải nguy nga tráng lệ, nào ngờ lại giản dị hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Thị vệ tiến lên gõ cửa, người ra mở cửa lại chính là Liễu Tri Hứa.
Nàng ấy ăn vận như một phụ nhân, trông vô cùng dịu dàng, thấy Lục Vân Sơ bên cạnh xe ngựa, gương mặt không chút biểu cảm bỗng nở nụ cười.
Gặp lại Liễu Tri Hứa, Lục Vân Sơ cũng rất vui, nàng vẫn luôn quan tâm đến quá trình trưởng thành của nữ chính, bây giờ có thể trực tiếp hỏi thăm rồi.
Hai người tay trong tay tiến vào trong, trò chuyện vài câu xã giao, Lục Vân Sơ liền quan tâm hỏi thăm nàng ấy dạo này thế nào.
Liễu Tri Hứa rất thân thiết với nàng, hỏi gì đáp nấy. Lục Vân Sơ hỏi một hồi, xác nhận nàng ấy vẫn chưa khai mở được bàn tay vàng, bắt đầu con đường cơ sở hạ tầng, có chút thất vọng.
Cả hai cũng trò chuyện được một lúc, Lục Vân Sơ nói: "Ta đi dọn dẹp hành lý ở phòng khách trước đã, rồi chúng ta nói chuyện sau nhé."
Vừa mới đứng dậy, Liễu Tri Hứa gọi nàng lại.
"Vân Sơ." Cách gọi của nàng ấy rất thân mật, khiến Lục Vân Sơ ngẩn người một chút: "Cô thấy ta thế nào?"
Lục Vân Sơ ngây người, theo bản năng đáp: "Rất tốt."
Liễu Tri Hứa cong khoé mắt: "Ta đối với cô xem như là tri vô bất ngôn rồi chứ?"
Lục Vân Sơ có chút lúng túng, xem ra những lời dò hỏi quanh co lúc nãy của nàng, Liễu Tri Hứa thực ra đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Nàng ngồi trở lại, gật đầu.
Liễu Tri Hứa rót thêm trà cho nàng: "Ta có một câu hỏi, cô có thể giải đáp cho ta được không?"
Lục Vân Sơ cảm thấy Liễu Tri Hứa kỳ quái, đặc biệt là khi phối với bộ trang phục đoan trang của phụ nhân này, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
Nàng gật đầu: "Vấn đề gì?"
Liễu Tri Hứa dường như thở phào nhẹ nhõm, chiếc mặt nạ ôn nhu trên mặt rốt cuộc cũng được gỡ xuống, thay vào đó là thần sắc thanh lãnh thường ngày: "Vừa rồi cô thăm dò tình hình gần đây của ta, dường như rất thất vọng?"
Lục Vân Sơ lúng túng ngồi không yên, nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ: "Ờ, đúng vậy, ta chỉ là cảm thấy... cảm thấy Liễu cô nương hẳn là người làm nên đại sự."
Liễu Tri Hứa nghĩ đến vô số khả năng, duy chỉ không ngờ nàng lại trả lời như vậy: "Làm nên đại sự?"
Lục Vân Sơ gật đầu.
Nàng ấy cười: "Vân Sơ, ta là kẻ què chân, vai không thể vác, tay không thể xách."
Lục Vân Sơ nghe nàng ấy nói về bản thân như vậy, có chút buồn, đoán chừng đây là giai đoạn đầu nữ chính gặp phải trở ngại, tự ti buồn bã, sau giai đoạn này mới thực sự trưởng thành.
Nàng an ủi: "Đừng nói vậy, làm nên đại sự đâu phải là để người ta ra chiến trường c.h.é.m giết, cô xem những mưu sĩ sau lưng đế vương, ai chẳng là văn nhân nho nhã." Nữ chính sau khi chia tay với nam chính quyết liệt đã gả cho một vị vương hầu, ở phía sau giúp hắn ta bày mưu tính kế, thắng được nhiều thành trì, cuối cùng vương hầu bệnh chết, nàng ấy thành công tiếp quản, các thành chủ xung quanh nhất thời ai nấy đều lo sợ.
Liễu Tri Hứa không hề được an ủi, khẽ cười: "Đa tạ. Chỉ là ta..." không biết nàng ấy đã trải qua chuyện gì, trông có vẻ rất chán nản: "Ta là tiểu nữ trong nhà, đáng lẽ cả đời sống vô lo vô nghĩ, gả chồng sinh con, nào ngờ gia đình đột ngột gặp biến cố, các ca ca đều qua đời, chỉ còn lại mình ta, cơ nghiệp to lớn không người kế thừa."
Lục Vân Sơ ngắt lời nàng ấy: "Không phải cô biết kế thừa sao?"
Nàng chỉ lo hồi tưởng lại cốt truyện, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xảo quyệt lóe lên trong mắt Liễu Tri Hứa: "Ta nào có bản lĩnh đó?"
Lục Vân Sơ thuận miệng tiếp lời: "Cô rất tốt mà, đầu óc cô tốt, cái gì cũng nghĩ ra được, người khác chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết, còn cô lại biết bắt đầu từ dân chúng, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, cô đã phát hiện ra nhiều loại hạt giống, cải thiện canh tác, giảm bớt—" Nàng tuôn ra một tràng, đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, vội vàng ngậm miệng.

Bình Luận (0)
Comment