Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 191

Hắn ta phẩy tay, binh lính bước tới, muốn còng tay Lục Vân Sơ.
Thị vệ đồng loạt siết chặt nắm đấm, muốn dùng thân mình bảo vệ Lục Vân Sơ.
Văn Giác khẽ cười: "Chó cũng không quên chủ nhanh như vậy."
Lục Vân Sơ vội vàng bảo họ lui xuống: "Không cần, các ngươi mau tránh ra."
Nàng lựa chọn tự giác đi theo họ.
Văn Giác đi được vài bước, chợt quay đầu lại, nhìn về phía Văn Triển.
Lần này hắn ta rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đệ cứ để ta đưa nàng đi sao?"
Văn Triển mặc áo vải thô, đứng ở nơi này thực sự lạc lõng. Hắn nhếch mép, dùng ngón tay chỉ lên trời.
Sắc mặt Văn Giác trở nên rất khó coi, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn hắn một cái thật sâu, rồi xoay người: "Đi!"
Nói không sợ hãi thì chắc chắn là giả dối, trái tim Lục Vân Sơ đập thình thịch như trống trận, nhưng nàng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Thật ra, ngay từ khi phong thành, Văn Triển đã sớm có dự cảm, hắn tự nhủ, mọi chuyện sắp kết thúc.
Lục Vân Sơ hỏi: "Kết thúc như thế nào?"
Văn Triển lắc đầu, vẫn cười dịu dàng, viết trên tay nàng: Thiên mệnh khó tránh, nhưng lòng người khó dò, có lẽ ông trời cũng khó đoán định được kết cục ra sao.
Lục Vân Sơ có chút hoảng loạn, nhưng Văn Triển vẫn luôn bình tĩnh.
Hắn thậm chí còn hôn lên môi nàng.
—— Gặp được nàng, luân hồi sinh tử muôn kiếp cũng không uổng.
Lục Vân Sơ kinh ngạc nhìn hắn: "Lời này của chàng là ý gì, chàng... nhớ lại rồi?"
Văn Triển gật đầu: Coi như là vậy.
Bởi vậy hắn mới nói ông trời cũng không thể đoán trước được kết cục, bởi vì một quân cờ thôi cũng có thể nhìn thấu cả bàn cờ, nó còn có thể gọi là ông trời sao?
Tiếc rằng không phải hắn lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, trước khi Lục Vân Sơ bị đưa đi, hắn nắm lấy tay nàng, vội vàng viết trên tay nàng: Xin đừng quên ta.
Lục Vân Sơ không hiểu, đang định hỏi thì Văn Giác xuất hiện.
Nàng bị áp giải ra trước đại quân.
Định Bắc Hầu cười ha hả: "Chính là nàng ta à."
Văn Giác mặt mày âm trầm gật đầu.
"Chậc." Định Bắc Hầu đi vòng quanh Lục Vân Sơ một vòng, ánh mắt lưu luyến trên người nàng: "Khó trách con ch.ó điên kia lại nâng niu như bảo bối."
Văn Giác vẫn không nói một lời.
Có lẽ không có ai bàn luận chuyện bỉ ổi với mình, Định Bắc Hầu mất hứng, phất tay: "Trói nàng ta lại, đưa ra ngoài gặp lão cha nàng, ta muốn xem khi nữ nhi c.h.ế.t trước mặt lão, lão còn có thể phát điên thế nào?"
Nói xong, hắn ta đã không nhịn được cười lớn.
Có người tiến lên muốn trói Lục Vân Sơ, bị Văn Giác giơ tay ngăn lại: "Để ta."
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm Văn Giác, hắn ta vẫn không dám nhìn thẳng vào nàng.
Vốn tưởng tên này đã thức tỉnh lương tâm, không ngờ hắn ta trói rất chặt, hận không thể trói nàng thành bánh chưng.
Định Bắc Hầu rất hài lòng, sai người dẫn Lục Vân Sơ ra khỏi thành.
Cửa thành mở ra, bên ngoài binh lính đã áp sát, rầm rộ, đen nghịt một mảng, nhìn không thấy điểm cuối.
Lục Vân Sơ bị dẫn đến phía trước, Định Bắc Hầu lật người xuống ngựa, giật mạnh dây trói của Lục Vân Sơ, suýt nữa làm nàng ngã nhào.
"Ngươi dám!" Người cầm đầu đội quân đối phương quát lớn, Lục Vân Sơ nhìn kỹ, mới phát hiện ra là người cha mà nàng đã hai đời không gặp.
Nàng không biết vì sao phụ thân lại đến nơi này, càng không biết sao ông lại gặp được Liễu Tri Hứa.
Rõ ràng chỉ là kiếp trước làm cha con, nhưng Lục Vân Sơ lại cảm nhận được một sợi dây liên kết mạnh mẽ, cách xa như vậy, ngay cả mặt ông cũng không nhìn rõ, nàng lại trong nháy mắt rơi lệ.
Yêu nữ nhi đến cuồng si, dù là kiếp nào, ông vẫn luôn giữ nguyên con người này. Nói là con người, vậy ai có thể phản bác được tình cảm chân thật trong đó chứ.
Lục Kính cứ lải nhải dọa nạt, Định Bắc Hầu nghe mà cười thẳng, rất thích thú với dáng vẻ ngu ngốc phát điên của ông.
Liễu Tri Hứa lên tiếng, giọng nói của nàng ấy rất lạnh lùng, có sức xuyên thấu: "Thả nàng ấy ra, chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc điều kiện."
Định Bắc Hầu lại chẳng mảy may quan tâm: "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau, các ngươi nhìn xem phía sau mình đi, đại quân đang đến bao vây các ngươi."
Liễu Tri Hứa nói: "Ý ngài là đội quân đang tiến về phía bắc kia sao?"
Định Bắc Hầu sững người.
"Xem ra ta đã nói đúng."
Định Bắc Hầu nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hắn ta nhìn lên bầu trời âm u, nheo mắt: "Thôi được, hôm nay nhất định phải phân thắng bại. Thắng, vùng đất phía nam Trung Nguyên sẽ rơi vào tay ta; thua... ta sẽ không thua."
Hắn ta rút đao ra, chuẩn bị kề lên cổ Lục Vân Sơ.
Cát từng miếng thịt chỉ là nói cho vui vậy thôi, ai rảnh rỗi mà làm trò hề trước trận chiến chứ, cứa một nhát chưa chết, Lục lão cẩu chắc chắn sẽ xông tới ngay.
"Cho ngươi cái c.h.ế.t thống khoái." Hắn ta nói bên tai Lục Vân Sơ.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng quát: "Khoan đã."

Bình Luận (0)
Comment