Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 193

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, trong đầu nàng lóe lên một dòng chữ.
—— Xin đừng quên ta, Vân Sơ.
Lục Vân Sơ đã hôn mê gần một tháng.
Trong một tháng này, Văn Triển ngày đêm canh giữ nàng, sợ rằng khi nàng tỉnh lại sẽ không thấy mình.
Nhạc phụ và nữ tế là kẻ thù trời sinh, nhưng Lục Kính đối với người nữ tế nhặt được này lại không thể có thái độ thù địch. Ông vừa nhìn đã nhận ra Văn Triển, trước đây cũng khá có cảm tình với tiểu thái tử này, không ngờ nữ nhi mình lại giỏi dụ người như vậy, dụ được một người như thế này.
Bỏ qua chuyện cũ không nói, Lục Kính cảm thấy trên đời này không thể tìm được người con rể thứ hai như vậy.
Ông khuyên: "A Sơ tỉnh lại tự nhiên sẽ nhắc nhở, con ngày đêm thức như vậy, thành cái dạng gì, lâu như vậy rồi, cơm cũng chưa ăn được một bữa."
Văn Triển viết trên giấy: Không sao đâu, đây không gọi là thức, những ngày trước khi quen biết nàng còn khó khăn hơn thế này nhiều.
Thực ra giọng hắn đã khôi phục, nhưng chưa đủ thành thạo, chỉ có thể thốt ra từng chữ một, cho nên hắn vẫn quen viết chữ trên giấy.
Lục Kính bất lực, chỉ đành thôi.
Ngày hôm đó trời đất sụp đổ, xiềng xích vỡ tan, nhưng tất cả mọi người đều không nhớ, chỉ có Văn Triển nhớ.
Hắn không chắc thế giới này có còn là thế giới trong thoại bản hay không, cũng không chắc Lục Vân Sơ có còn tỉnh lại hay không, nhưng chỉ cần trong lòng có hy vọng, chờ đợi cả đời cũng là hạnh phúc.
Sau khi trời đất yên bình, đã là mùa thu.
Liễu Tri Hứa đột nhiên lặng lẽ xuất hiện ở cửa Lục phủ, dọa Lục Kính giật mình.
Liễu phụ bị thương quá nhiều, sau đại chiến liền truyền vị trí cho Liễu Tri Hứa, nàng ấy bây giờ quý giá lắm, sao có thể chạy lung tung khắp nơi.
Nàng ấy gỡ khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt khó coi: "Bá phụ, con có thể gặp Vân Sơ không ạ?"
Lục Kính gật đầu, dẫn nàng ấy đến phòng Lục Vân Sơ.
Trên đường đi, ông không nhịn được liếc nhìn nam nhân bên cạnh Liễu Tri Hứa vài lần, nếu không đoán sai thì đây chính là vị tướng quân nổi tiếng trên chiến trường mấy tháng nay.
Chẳng ai biết tên tuổi hắn ta, chỉ biết hắn ta toàn thân áo đen, võ công thâm sâu khó dò.
Người thì bảo hắn ta từng là nô lệ của Liễu gia, kẻ lại đồn hắn ta là nam sủng của Liễu Tri Hứa, còn có người nói hắn ta là lệ quỷ đi lại giữa ban ngày… tóm lại lời đồn thổi càng lúc càng lố bịch.
Lục Kính dừng bước ngoài cửa phòng, cái bóng cũng dừng theo.
Lúc này, ông mới dám len lén nhìn cái bóng.
Thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt vô cảm như chẳng để tâm đến điều gì. Người hắn ta phảng phất sát khí, không phải thứ sát khí tôi luyện trên sa trường, mà giống như thứ sát khí lăn lộn giữa núi thây biển m.á.u trong bóng tối.
Lời đồn… lẽ nào có vài phần là thật, hấnt thật sự từng là nô lệ?
Lục Kính quan sát hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, quả nhiên vẫn là nữ tế nhà mình đẹp nhất.
Khi Liễu Tri Hứa vào phòng, Văn Triển đang dùng nước thấm môi cho Lục Vân Sơ, thấy nàng ấy cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ lễ phép gật đầu.
Liễu Tri Hứa liếc nhìn Văn Triển, không thể nói hắn tiều tụy, hắn thoạt nhìn vẫn như gió mát trăng trong, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy quanh hắn tỏa ra vẻ u uất, như một cái xác không hồn.
Văn Triển đặt đồ trong tay xuống, đi ra ngoài, nhường không gian cho nàng ấy và Lục Vân Sơ tâm sự.
Liễu Tri Hứa đi tới bên giường, nhìn Lục Vân Sơ đang hôn mê bất tỉnh, chưa kịp nói gì đã không nhịn được thở dài.
Căn bệnh của Lục Vân Sơ thật kỳ quái, nàng nằm đó đã lâu, không ăn không uống, vậy mà vẫn tràn đầy sinh khí, trông như chỉ đang ngủ. Mọi người đều không tin nàng sẽ tỉnh lại, nhưng không ai dám nói thẳng trước mặt Văn Triển.
"Vân Sơ, những gì cô từng nói, ta đang cố gắng thực hiện." Nàng ấy ngồi bên giường, mở hộp gỗ: "Cô xem, đây là hoa màu trồng từ những hạt giống ta thu thập được, vẫn chưa đặt tên, đợi cô tỉnh lại đặt."
Nàng ấy cười nói: "Những thứ này hấp luộc lên không độc, có thể ăn được. Nhưng có vài loại không ngon lắm, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, cô nhất định biết cách làm thế nào cho ngon."
Lục Vân Sơ nằm trên giường, nét mặt bình thản.
Liễu Tri Hứa nhìn nàng, cố gắng không để giọng mình nghe quá bi thương: "Cô mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi đến chỗ ta chơi, ta đang đợi cô đấy."
Liễu Tri Hứa đi rồi, Lục phủ lại trở về với sự yên tĩnh thường ngày.
Gần tối, Lục phủ có một vị hòa thượng kỳ lạ ghé thăm, trông mặt mày gian xảo, cứ một mực nói là quen biết Lục Vân Sơ.
Lục Kính sai người lôi ông ta vào, đưa đến trước mặt Văn Triển xem, hóa ra là hòa thượng Hối Cơ.
Hối Cơ vừa nhìn thấy Văn Triển, giật nảy mình: "Ngươi gầy đi nhiều quá."
Lục Kính bất đắc dĩ: "Không ăn không ngủ, sao không gầy được chứ."

Bình Luận (0)
Comment