Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 211

"Phu thê với nhau, đừng có động thủ." Lục Kính nói: "Hồi nhỏ dạy con tập võ dùng roi, là để rèn luyện thân thể, không phải để đánh phu quân."
"Bây giờ con đã thiếu kiên nhẫn như vậy, đến cả nó con cũng đánh, sau này có con rồi thì phải làm sao?" Lục Kính lo lắng đến nỗi ngũ quan nhăn nhó lại thành một cục: "Ôi!"
… Lục Vân Sơ thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với người cha già lo lắng này.
Tuy nhiên nhắc đến con cái, Lục Vân Sơ cảm thấy nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi. Nàng không hẳn là muốn có con, thứ nhất là điều kiện y tế thời cổ đại không tốt, thứ hai là nàng vẫn quyết tâm du sơn ngoạn thủy ăn hết sơn hào hải vị khắp nơi, lấy đâu ra thời gian mà chăm nom một đứa trẻ con chứ.
Mà thôi việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm là thỉnh Quan Âm Tống Tử, để Quan Âm nương nương đừng quá vất vả.
Lục Kính nghe thấy nàng cúng Quan Âm Tống Tử, cứ tưởng nữ nhi ương ngạnh này cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết nghĩ rồi, kết quả chưa được bao lâu, Lục Vân Sơ đã kéo Văn Triển xuống phương nam tìm Liễu Tri Hứa.
Họ lấy cớ tránh nóng mà rong chơi khắp nơi trên địa bàn của Liễu Tri Hứa, một lần chơi chính là ba bốn tháng, mãi đến khi vào thu mới quay về.
Khiến Lục Kính tức giận đến mức đuổi theo nàng mắng té tát.
Đến mùa đông, nàng lại lên kế hoạch đi du ngoạn phía đông, Lục Kính bèn dặn Văn Triển phải quản nàng cho nhiều vào.
Văn Triển đang thu xếp hành lý trông đặc biệt đáng tin cậy, từng li từng tí, đâu ra đấy, số thịt bị sút mất năm ngoái cuối cùng cũng dần dần tăng trở lại, cả người càng thêm sáng sủa tuấn tú.
Cổ họng hắn đã hồi phục rất tốt, có thể nói chuyện với tốc độ bình thường, giọng nói trong trẻo, tựa như ngọc thạch va chạm vào nhau, gió thoảng qua rừng trúc.
"Vân Sơ trời sinh ưa thích tự do, con không thể câu thúc nàng ấy được."
Lục Kính rất bất lực: "Nhưng cũng không thể cả năm suốt tháng cứ ở bên ngoài rong chơi chứ, nhìn cái dáng vẻ của nó, chỉ hận không thể chạy khắp mọi ngóc ngách của Trung Nguyên." Ông nói tới nói lui, càng thêm tức giận bất lực, nhìn Văn Triển phong thần tuấn lãng, lại cảm thấy hắn bị nữ nhi mình làm liên lụy, nghiến răng nói: "Con cũng vậy, nó chạy thì con cứ chiều theo nó, cái gì cũng để nó muốn làm gì thì làm, khắp nơi trên đời đều theo nó, bị nó liên lụy, còn ra thể thống gì nữa."
Văn Triển dừng tay lại, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, như mây nhẹ ra khỏi núi, khiến Lục Kính ngây người.
"Nàng ấy từng nói với con, nếu con khỏi bệnh, nàng ấy sẽ dẫn con đi ngắm nhìn khắp non sông gấm vóc, nếm trải mọi món ngon trên đời. Bây giờ không phải nàng ấy liên lụy con, mà là nàng ấy đang thực hiện lời hứa."
Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở, Lục Kính đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Ông nhìn dáng vẻ của Văn Triển, bất lực lắc đầu, nhìn bóng lưng khuất dần của Văn Triển, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là quá dễ bị lừa, loại lời ngon tiếng ngọt này cũng tin, nói thì hay lắm, ta thấy là chính nó ham chơi nên mới hứa hẹn như vậy, cũng chỉ lừa được con thôi."
Lục Kính kháng nghị vô hiệu, Lục Vân Sơ cùng Văn Triển du ngoạn khắp bốn phương trời, dường như chẳng biết mệt mỏi là gì.
Trên đường, họ quen biết thêm nhiều bằng hữu mới, được chứng kiến bao điều chưa từng thấy, lại còn gặp được cố nhân là hòa thượng Hối Cơ – ông ta vẫn đi theo Văn Giác, nhưng không còn làm mưu sĩ nữa, mà quay về với nghiệp cũ, chọn một nơi sơn thủy hữu tình để tiếp tục tu hành.
Nghe tin Văn Triển ghé qua, Văn Giác liền gác lại mọi việc để đến gặp hắn. Gặp lại nhau, muôn vàn cảm xúc lại ùa về.
Lục Vân Sơ và Văn Triển đứng cạnh nhau, tựa như một đôi thần tiên quyến luyến, vốn đã xứng đôi vừa lứa, nay lại cùng nhau du ngoạn sơn thủy, càng thêm phần phóng khoáng, tiêu dao, khiến hắn ta không khỏi có chút ghen tị.
Hắn ta vừa cười vừa nói với Văn Triển: "Thuở nhỏ, ta cứ ngỡ đó chỉ là mộng tưởng hão huyền, nào ngờ giờ lại thành sự thật."
Văn Triển cũng cười: "Ta cũng không ngờ." Hắn nhìn bóng hình Lục Vân Sơ: "Có thể gặp được nàng, chắc hẳn là đã dùng hết vận may của mấy kiếp, trải qua bao cay đắng mới đổi được niềm vui ở kiếp này."
Họ ở lại thêm vài ngày rồi lại lên đường.
Lúc này lại là một mùa xuân nữa, cỏ cây xanh tươi, chim oanh ríu rít, vạn vật sinh sôi.
Văn Giác cùng hòa thượng Hối Cơ tiễn đưa họ khuất bóng, nhìn họ dần bước vào cảnh xuân tươi đẹp, hòa mình vào ánh nắng ấm áp giữa muôn hoa đua nở.

Bình Luận (0)
Comment