Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 35

Đang định ngắm thêm chút nữa thì cốt truyện lôi nàng dậy cái rẹt.
Trong lòng Lục Vân Sơ càu nhàu, biết rồi biết rồi, đi làm nhiệm vụ liền.
Nàng cằn nhằn bước ra khỏi cửa, cũng chả biết hôm nay phải làm gì, lỡ đợi lâu quá mà không kịp bữa tối thì toi, thấy cốt truyện cũng không gấp gáp lắm nên nàng rẽ qua bếp nhỏ chôm cái bánh nướng, lại để lại cho Văn Triển tờ giấy nhắn rồi mới chịu ra khỏi cửa.
Đợi nàng ra khỏi cửa rồi, bên trong mới vọng ra tiếng ho sặc sụa, như thể đã nhịn từ lâu lắm rồi, giờ mới không nhịn nổi nữa.
Lục Vân Sơ men theo chỉ dẫn của cốt truyện, đi tới chỗ hòn non bộ giữa hai viện, vừa liếc mắt đã thấy Liễu Tri Hứa đang thưởng cảnh trong đình.
Nàng không tự chủ được mà bước về phía Liễu Tri Hứa.
Liễu Tri Hứa thấy Lục Vân Sơ tới, nét mặt từ trầm ngâm chuyển sang kinh ngạc. Mới vào phủ, nàng ấy thấy vị Lục phu nhân này thật kỳ quái, ở thêm vài ngày thì nàng ấy phát hiện hình như chủ nhân phủ Văn là Văn Giác còn kỳ quái hơn… Hay là cái đất này phong thủy không được tốt lắm?
Nàng ấy hành lễ với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân."
Vừa bước vào trong đình, Lục Vân Sơ đã thấy da đầu tê dại, đó là phản ứng sợ hãi theo bản năng của cơ thể.
Nàng nhạy bén nhận ra có một người đang dõi theo mình.
Những tình tiết mơ hồ trong truyện chợt lóe lên trong đầu, không đoán nhầm thì người đang lén lút nhìn mình chính là ám vệ của nữ chính.
Liễu Tri Hứa là nữ chính trong truyện "song cường", nhìn thì yếu đuối nhưng thực chất bên trong lại có một sức mạnh kiên cường.
Lần này nàng ấy ra ngoài, ngoài mặt chỉ mang theo vài thị vệ, giả trang thành tiểu thư khuê các bình thường, còn ngầm mang theo một ám vệ võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt. Tên này là kẻ ác được tôi luyện từ đống nô lệ, vào thời khắc mấu chốt có thể lấy một địch trăm, những chuyện bẩn thỉu dính m.á.u mà nữ chính bày mưu tính kế đều do hắn ta ra tay.
Mỗi lần hắn ta xuất hiện đều lặng lẽ không một tiếng động, chỉ cần gật đầu với nữ chính là nữ chính biết hắn ta đã giải quyết xong người rồi.
Võ công của tên này cao đến mức biến thái, ngay cả Văn Giác được hào quang nam chính chiếu rọi cũng phải hít khói. Cuối cùng, nữ chính bị người ta hãm hại, hắn ta mang nữ chính chạy ra khỏi thành trì thất thủ, cả người nhuộm đầy máu, sau đó lại che chở cho nữ chính lăn xuống vách núi, nữ chính chỉ bị thương nhẹ, còn hắn ta thì toàn thân không còn một mảnh da thịt lành lặn, tắt thở mà chết. Trước khi chết, hắn ta mới mở miệng nói câu đầu tiên, cũng là câu cuối cùng —
"Thuộc hạ bất tài."
Hai chữ "bất tài" đã đ.â.m sâu vào trái tim nữ chính. Cái c.h.ế.t của hắn ta khiến nữ chính mất đi cánh tay đắc lực, nhưng cũng khiến nữ chính tỉnh ngộ, từ đó trở nên mưu trí hơn người.
Lục Vân Sơ đáp lễ với Liễu Tri Hứa: "Liễu cô nương, có thể trò chuyện đôi chút không?"
Liễu Tri Hứa gạt bỏ những suy nghĩ lung tung vừa rồi, trên mặt thoáng qua vẻ không tự nhiên, mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi."
Lục Vân Sơ ngồi xuống trước mặt nàng ấy: "Nếu vậy, ta không làm mất thời gian của Liễu cô nương nữa, vào thẳng vấn đề luôn."
Liễu Tri Hứa nghĩ về hai lần gặp mặt, có một dự cảm chẳng lành: "Lục cô nương xin cứ nói."
Tay Lục Vân Sơ bỗng nhiên cử động, đưa vào trong lòng.
Trong nháy mắt, nàng nhớ lại hình ảnh hôm mưa lớn nhặt được ngọc bội của Văn Giác, hiểu cốt truyện muốn làm gì.
Nàng cố gắng khống chế tay mình, nỗ lực không nắm lấy ngọc bội trong vạt áo.
Biểu cảm của nàng như đang đấu tranh khiến Liễu Tri Hứa có chút hoang mang: "Lục phu nhân?"
Động tác của Lục Vân Sơ trông như thể đang đưa tay vào trong lòng bất động, nét mặt giằng co, đúng là kỳ quái, nhưng thực ra nàng đang từng chút một rời đầu ngón tay khỏi ngọc bội.
Trước đây khi đối mặt với cốt truyện nàng hoàn toàn không thể khống chế bản thân, mà hiện tại đã có thể khống chế được một chút biên độ động tác.
Đầu ngón tay nàng rốt cuộc cũng rời khỏi ngọc bội, rơi xuống chiếc bánh nóng hổi bên cạnh.
"Xoẹt" một tiếng, nàng nhanh chóng lấy bánh ra, tiếp nối động tác của cốt truyện: "Liễu cô nương, ta có vật muốn tặng cho cô."
Nàng suýt thì bật cười thành tiếng.
Ha ha ha! Cốt truyện chó chết, không ngờ ta lại giấu bánh trong lòng chứ gì!
Liễu Tri Hứa nhìn gói giấy dầu trên tay nàng, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại: "A?"
"Phải, đúng như cô nghĩ, vật này…" Khóe miệng Lục Vân Sơ nhếch lên: "Liễu cô nương là người thông minh, không cần ta nhiều lời, chắc hẳn đã biết ta muốn nói gì rồi."
Rõ ràng là một câu nói chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng cẩn thận như nữ chính Liễu Tri Hứa lại nếm ra được mùi vị.
"Ta hiểu rồi." Nàng ấy gật đầu.
Lục Vân Sơ trừng lớn mắt, trong lòng kinh ngạc thét lên, hiểu cái gì chứ? Ta đưa cho cô cái bánh thì cô hiểu cái gì? Sao ta lại không hiểu?!  
Bình Luận (0)
Comment