Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 38

Thế là nàng lao vào bếp, bắt đầu làm bữa tối mang theo.
Đến lúc trời xế chiều, Lục Vân Sơ cảm thấy cảm giác hướng dẫn đè nén trên người lại đến, vội vàng chạy về phòng, dặn dò Văn Triển: "Ta phải ra ngoài một lát, chàng ở nhà đợi ta nhé."
Ánh sáng không đến nỗi quá mờ, trong phòng chưa thắp đèn, Văn Triển ngồi trong bóng tối, Lục Vân Sơ không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Hắn đứng dậy, bước về phía Lục Vân Sơ, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.
Lục Vân Sơ không biết hắn lo lắng điều gì, giải thích: "Ta đi dự tiệc ăn mừng của Văn Giác, không biết khi nào mới về, trong bếp có cháo hâm nóng, chàng nhớ ăn đấy."
Vừa dứt lời, cốt truyện đã không đợi được nữa, đẩy nàng đi ra cổng.
Thấy nàng loạng choạng bước đi, Văn Triển cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo nàng.
Đến cổng, Lục Vân Sơ mới phát hiện Văn Triển đi theo sau mình, nàng quay người, bất đắc dĩ nói: "Chàng theo ta làm gì?"
Là những NPC bị cốt truyện hạn chế, họ không thể tùy ý rời khỏi phạm vi hoạt động của mình.
Nàng vừa nói vừa lùi về sau, bước ra khỏi cổng.
Văn Triển và nàng đứng ngoài cổng nhìn nhau, bóng dáng gầy gò của hắn trông có vẻ cô tịch, lòng Lục Vân Sơ nhói lên, lại không khống chế được việc rời đi.
Bóng Văn Triển phản chiếu trên cành cây khô héo, lay động theo gió. Bỗng nhiên, gió ngừng thổi, bóng hắn đứng im, Văn Triển thoát khỏi sự bao phủ của bóng tối, cứ thế bước ra khỏi cổng.
Lục Vân Sơ mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chàng có thể ra ngoài sao?" Chẳng lẽ phạm vi hoạt động của Văn Triển không bị hạn chế nhỏ như vậy, hay là vì nàng đã ra ngoài, nên Văn Triển cũng có thể ra ngoài?
Nàng không thể xác định nguyên nhân cụ thể, nhưng rất vui vẻ, vội vàng nắm lấy tay áo Văn Triển: "Thật tốt quá, sau này chàng đừng ru rú trong sân nữa."
Thế nhưng, Văn Triển không gật đầu.
Lục Vân Sơ đã quen với vẻ mặt không biểu cảm của hắn, cũng không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, tự mình lải nhải: "May mà đồ ăn ta mang theo đủ nhiều, chúng ta ngồi xuống, cứ ăn được thì ăn trước, nếu thấy không ngon thì ăn đồ mình mang theo, dù hôm nay có vở kịch hay ho nào thì cũng không để bụng đói, cứ coi như tự mang đồ uống vào rạp phim xem phim vậy."
Nàng lên kế hoạch cho việc quan trọng nhất buổi tối, đi cùng Văn Triển đến đại sảnh nơi Văn Giác mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Lục Vân Sơ ăn vận lộng lẫy xuất hiện, vừa bước vào, cả đại sảnh liền im bặt, sau đó mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, rõ ràng là đang bàn luận về nàng.
Văn Giác thấy nàng đến, mặt mày sa sầm, sải bước tiến đến trước mặt nàng che khuất tầm nhìn của mọi người, kéo nàng sang một bên, trừng mắt nhìn nàng: "Sao ngươi lại đến đây?"
Lục Vân Sơ sờ sờ trâm cài trên tóc: "Sao ta không thể đến? Ta là nữ chủ nhân của Văn phủ."
Mặt Văn Giác càng đen hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Không biết liêm sỉ——"
Bốn chữ chưa nói hết, ánh mắt liếc thấy Văn Triển đang đứng bên cạnh.
Vẻ mặt hung dữ của hắn ta cứng đờ lại, ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Văn Triển không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh nhạt gật đầu với hắn ta.
"Sao đệ lại—" Văn Giác quá đỗi kinh ngạc, quên mất Lục Vân Sơ, tiến lên nói chuyện với Văn Triển: "Đệ bằng lòng bước ra khỏi…"
Văn Triển nghiêng đầu, hàng mi dài rậm phủ bóng xuống mí mắt, che khuất đôi mắt – nơi duy nhất có thể để lộ cảm xúc của hắn.
Lục Vân Sơ nghĩ nàng phải có một màn cãi vã kịch tính với Văn Giác, nhưng Văn Triển lại xuất hiện, khiến Văn Giác với vẻ mặt kinh ngạc và tâm trí rối bời, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nàng.
Văn Giác im lặng một hồi, quay đầu nhìn Lục Vân Sơ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp: "Đệ ra đây là vì nàng sao?"
Văn Triển luôn tỏ ra thờ ơ với mọi người, chẳng có phản ứng gì, Văn Giác đã quen rồi, cứ tự nhiên nói tiếp: "Là nàng ấy ép đệ sao? Nàng làm sao dám––"
Chưa đợi hắn ta nói xong, Văn Triển đã bước ngang qua, đi về phía Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ biết hai huynh đệ này có mối quan hệ kì lạ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, sau khi dặn dò Văn Triển vài câu, nàng đi tìm chỗ ngồi trước.
Thời đại này không quá câu nệ lễ nghi, dãy bàn nam nữ chỉ cách nhau một tấm bình phong bằng vải mỏng.
Lục Vân Sơ có chút lo lắng cho Văn Triển, nên chọn chỗ ngồi gần bình phong nhất, nhìn hắn qua tấm bình phong.
"Nhìn nàng ta kìa, thật là mặt dày…"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng si tình đó chứ."
Mấy bà ngồi cùng bàn xì xào bàn tán, Lục Vân Sơ nghe thấy bèn liếc nhìn họ một cái đầy khó chịu, lập tức tất cả đều im thin thít.
Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, Lục Vân Sơ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, ừm, đúng là chẳng có gì ngon cả.
Bình Luận (0)
Comment