Nàng bước vào phòng, tiện tay đặt chậu đồng lên kệ hoa cạnh cửa, lúc này mới nói tiếp: "Huynh có chút xíu tự trọng không, cứ nghĩ một đằng làm một nẻo, cả thế giới phải chiều theo ý huynh sao?"
Văn Giác ngơ ngác: "Ta làm sao, ta chỉ muốn tìm hắn nói chuyện chút thôi mà."
"Vậy huynh có thể sáng sớm tinh mơ xông vào viện người ta, không có nha hoàn thì mặc kệ thông báo, đ.â.m thẳng vào phòng à?"
Văn Giác không thấy mình làm gì sai, bị Lục Vân Sơ mỉa mai, bỗng chốc nổi cáu, đang định cãi nhau với nàng, khóe mắt bất chợt liếc thấy cái túi thơm đặt trên kệ hoa.
"Cái… cái này…"
Lục Vân Sơ lúc này mới phát hiện ra trên kệ hoa còn có một cái túi thơm. Chắc là hôm ấy Văn Triển vứt đại xuống đất, rồi nàng nhặt lên, tiện tay để ở đây.
Nàng nhướn mày: "Sao, muốn lấy lại à?"
Mặt Văn Giác đỏ bừng, nghiến răng: "Đương nhiên không." Hắn ta giải thích: "Thứ quan trọng như vậy, sao ngươi không cất giữ kỹ càng, để ở đây là sao?"
Lục Vân Sơ một tay giữ chậu đồng, một tay cầm túi thơm, tỉnh queo nói: "Quan trọng sao? Huynh thấy hiếm hoi đó thôi."
"Lục Vân Sơ!" Hắn ta lại không nhịn được nổi giận, nhưng rất nhanh liền đè xuống, giải thích: "Với hắn… e là cũng quan trọng, đây là túi thơm mẫu thân tặng hắn… lúc sinh thần."
Trên mặt Lục Vân Sơ hiện lên vẻ kinh ngạc, lật túi thơm, quả nhiên ở mặt sau thấy mấy dòng chữ nhỏ, thêu tên lúc nhỏ của hắn… và lời chúc sinh thần.
"Tháng giêng mười lăm…" Lục Vân Sơ đọc to: "Tết Nguyên Tiêu?"
Văn Giác ngẩn người, rõ ràng nhớ túi thơm, lại quên sinh thần Văn Triển. Hắn ta lẩm bẩm: "À phải, Tết Nguyên Tiêu, sao ta chả nhớ gì…"
Câu lỡ miệng của hắn ta khiến Lục Vân Sơ thấy chua xót, có thể tại sao, tất nhiên chỉ tại Văn Triển vốn là nam phụ, thế nên nam chính nhớ rõ lai lịch của túi thơm, nhớ rõ hoa văn của nó, lại quên mất tin tức của người mang nó.
Văn Giác lắc đầu, gán bỏ suy nghĩ rối loạn, vòng qua Lục Vân Sơ tiến vào phòng.
Lục Vân Sơ đặt chậu nước xuống đất, vội vàng theo sau: "Huynh làm gì đấy, chàng vừa mệt lắm, giờ đang nghỉ, huynh thần kinh hả."
Lời mắng nhiếc của nàng chưa dứt, Văn Giác sững người tại chỗ.
Hắn ta nhìn Văn Triển trên giường, tóc đen xõa tung, trung y xộc xệch, ướt nhẹp dính vào mặt, lớp ửng hồng khác thường còn chưa phai đi, bất lực nằm nghiêng, toàn thân như đã bị tàn phá.
Hắn ta không thể tin lui ra sau mấy bước, cứ như bị sét đánh trúng vậy.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi vậy mà... làm sao ngươi có thể?" Hắn đột ngột quay lại nhìn Lục Vân Sơ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Ta làm sao?" Lục Vân Sơ khó hiểu.
Môi hắn ta mấp máy hai chữ: "Vô sỉ."
Lục Vân Sơ càng thêm hoang mang, lôi hắn ta ra ngoài phòng đề phòng làm ồn Văn Triển nghỉ ngơi: "Huynh đang nói xàm gì vậy?"
Văn Giác vặn tay hất tay nàng ra: "Đừng có lôi lôi kéo kéo." Chuyện này quá mức chấn động, hắn ta thật sự không nhịn được: "Tuy hai người là phu thê, nhưng mà, nhưng mà căn bản không phải phu thê chân chính, sao ngươi có thể…"
Lục Vân Sơ: "Hả?"
Hắn ta nói xong liền tiu nghỉu cúi đầu, cả người như bị rút hết sức lực: "Ta, ta lúc ấy quá tức giận, liền mặc kệ hắn cưới vợ, tự mình nhận nhiệm vụ chạy ra ngoài trốn tránh. Ta nghĩ hắn không nghe lời khuyên, nhất định sẽ hối hận." Hắn ta trông cực kỳ đau buồn: "Ta không nên giận dỗi. A Triển… A Triển hắn là người như vậy, sao có thể bị nữ nhân như thế…"
Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, giơ tay lên chính là một đấm: "Ngươi cút cho ta!"
Văn Giác thất hồn lạc phách cút đi.
Lục Vân Sơ đi vào gian trong. Văn Giác giọng to, những lời đó Văn Triển chắc chắn nghe thấy.
Văn Triển nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nghiêng đầu sang nhìn nàng.
Lục Vân Sơ cạn lời nói: "Chắc là đầu óc huynh ấy có bệnh, vậy mà lại nghĩ ta ‘làm hư’ chàng."
Văn Triển bỗng dưng ho sặc sụa, nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lục Vân Sơ vội vàng ngậm miệng, lo lắng đỡ hắn, lại thấy khóe miệng hắn nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, thì ra không phải bị bệnh, mà là bị lời nói của Văn Giác và Lục Vân Sơ chọc trúng.
Lục Vân Sơ rất áy náy, ngồi xuống bên giường, nhìn thân thể gầy yếu của hắn, bỗng nhiên nắm chặt cái túi thơm trong tay áo.
Văn Triển tùy ý ném túi thơm sang một bên như vậy, chắc chắn là có hồi ức không tốt đẹp, vậy thì nàng sẽ dùng ký ức tốt đẹp che lấp những hồi ức không tốt đó.
Đối với nhân vật chính và cốt truyện thì sinh thần của hắn không quan trọng, nhưng đối với nàng thì không phải. Nếu trên đời không ai để ý, vậy thì để nàng để ý.
Rằm tháng giêng, nàng muốn tổ chức sinh thần cho Văn Triển thật tốt.
Văn Triển mơ màng mở mắt, có chút chưa kịp phản ứng.
Không biết vì sao, dạo gần đây hắn dần dần bắt đầu quen với việc ngủ. Những ngày tháng thao thức trằn trọc đã qua đi, khoảng thời gian từng có vô số ngày đêm mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối dường như chỉ là một giấc mơ.