Văn Triển cứng người cắn một miếng kẹo, lớp vỏ đường giòn tan vỡ ra trong miệng, vị chua ngọt đan xen, hòa quyện với vị ngọt mát như nước suối nguồn, hương vị thanh tân khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh người nông dân hái những quả sơn tra còn đọng sương sớm tinh mơ.
"Ngon quá." Lục Vân Sơ khen ngợi: "Không ngờ táo gai dại cũng ngọt ngào đến thế, quả lại còn to nữa."
Văn Triển gật đầu đồng ý, đúng là ngọt thật.
Vị chua lại dâng lên, Lục Vân Sơ bĩu môi: "Cũng chua nữa."
Văn Triển nuốt kẹo hồ lô xuống, vẫn chưa hoàn hồn sau hành động đút kẹo của nàng, chớp mắt ngơ ngác, chua ư?
Lục Vân Sơ quay sang nhìn hắn, hắn vội vàng gật đầu.
Chua… chắc là chua đấy.
Bánh đường đỏ, bánh đậu nành, bánh mì kẹp thịt lừa… hai người vừa đi vừa ăn, đến khi bụng no căng rồi mới thôi.
Sự náo nhiệt của Tết Nguyên Tiêu cứ như ánh đèn rực rỡ, dường như không bao giờ tàn lụi.
Hai người không biết đã dạo chơi trong hội đèn lồng bao lâu, mãi đến khuya mới lên xe trở về phủ.
Lục Vân Sơ còn uống rượu hoa quả bán ở chợ, nồng độ không cao nhưng rất ngọt, ngọt đến mức nàng lâng lâng.
Nàng cảm thấy mình đi không vững, liền nắm lấy tay Văn Triển như một lẽ đương nhiên.
Bàn tay hắn rất lớn, đủ để bao bọc toàn bộ bàn tay nàng.
Hắn dìu nàng đi vào viện. Đêm nay ngay cả gió đêm cũng dịu dàng, không có chút lạnh lẽo, chỉ mang theo hương thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Nàng cứ len lén nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, không chú ý đường đi, đến khi sực tỉnh mới phát hiện Văn Triển đã dẫn mình đến dưới tòa lầu cao.
Hắn chỉ tay lên lầu.
Lục Vân Sơ không hiểu, lên đó làm gì?
Nhưng nàng vẫn theo bước chân Văn Triển leo lên lầu các.
Từ đây tầm nhìn rất thoáng, không bị cây cối che khuất, trước mắt là bầu trời đêm vô tận, tựa như một cuộn gấm màu lam, phía dưới nhuộm ánh đèn đường phố náo nhiệt, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng không thể so bì.
Nàng nghiêng đầu nhìn Văn Triển: "Lên đây làm gì, ngắm đèn sao?" Chẳng lẽ lại là ngắm trăng, vầng trăng khuyết ấy, nhìn thôi cũng thấy bực mình.
Văn Triển mỉm cười dịu dàng với nàng, nắm tay nàng, dẫn nàng tiến lên vài bước.
Hắn nhìn lên bầu trời như đang chờ đợi điều gì đó, đến khi đúng giờ, bỗng lắc tay nàng ra hiệu cho nàng nhìn lên.
Lục Vân Sơ chuyển ánh mắt nghi hoặc từ ánh đèn xa xăm lên vầng trăng trên không.
Mây nhẹ tan đi, như sương mù tan biến, vầng trăng khuyết hiện ra từ đó.
Bỗng nhiên, ánh sáng chuyển động, trăng khuyết biến đổi, nhẹ nhàng, như mực nhỏ vào nước, dần dần tròn trịa, hóa thành một vầng trăng tròn hoàn hảo, sáng ngời.
Giống như pháo hoa nở rộ, ánh trăng nghiêng xuống, rực rỡ hơn ánh đèn, hơn cả ánh sao, trong khoảnh khắc soi sáng vạn vật.
Nàng nhìn ngây người.
Văn Triển quay sang nhìn nàng, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Thế gian này hoang đường, nhạt nhòa, mà nàng vẫn luôn tỉnh táo dịu dàng như vậy.
Ta chưa từng nghĩ đến việc giữ nàng lại, nhưng ta cũng chẳng nghĩ ra món quà chia tay nào tặng nàng.
Ta không có gì để tặng nàng cả, trật tự hỗn loạn, vầng trăng tàn u buồn, vòng luân hồi tuyệt vọng…
Ta chỉ có thể tặng nàng một vầng trăng tròn sáng trong. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, ta luôn ngắm nhìn bầu trời đêm, và phát hiện ra vầng trăng tròn sẽ xuất hiện vào đúng thời khắc này.
Trăng tròn vằng vặc như nàng vậy.
Lục Vân Sơ điều hòa hơi thở, đưa mắt từ trăng tròn sang nhìn Văn Triển.
Cú sốc quá lớn khiến trái tim nàng đập thình thịch, nàng bỗng hiểu ra hành động của Văn Triển có ý nghĩa gì.
Đầu óc nàng rối bời, muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Văn Triển, chàng muốn dẫn ta đi ngắm trăng sao?"
Văn Triển nghiêng đầu, nụ cười không đổi, gật đầu với nàng.
Nàng căng thẳng l.i.ế.m môi, trong lòng nảy ra một ý nghĩ khó tin: "Chàng có biết lúc nãy trăng không tròn như vậy không?"
Văn Triển nhìn nàng, dịu dàng như muốn hòa vào ánh trăng.
Hắn không trả lời ngay, cụp mắt xuống.
Thấy hắn như vậy, lòng Lục Vân Sơ chua xót, nghĩ rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Bỗng nhiên, Văn Triển tiến lên một bước, như lấy hết can đảm, buộc mình phải nhìn nàng.
Lúc này nàng mới phát hiện ra hắn đang run nhẹ.
Hắn nhất định rất căng thẳng, căng thẳng đến mức thở cũng loạn nhịp.
Văn Triển cười, trong mắt ẩn chứa sự bối rối và bất an, gật đầu thật mạnh với nàng.
Như một chuỗi tia lửa điện nổ tung trong đầu, xẹt xẹt, trước mắt Lục Vân Sơ đều hiện lên những ánh sao lấp lánh.
Nàng quá kinh ngạc, đến nỗi khi nói chuyện cũng lắp bắp, không biết phải sắp xếp từ ngữ như thế nào: "Ý chàng là, chàng, chàng phát hiện ra thế giới này… không đúng, chàng có ý thức tự chủ sao?" Không đúng, những từ này hắn căn bản không hiểu được.
Lục Vân Sơ không biết làm thế nào để hỏi rõ ràng mong muốn của mình, mong muốn thế giới này không chỉ có mình nàng là một linh hồn tỉnh táo.