Sau khi mọi người kết thúc trận đấu, vốn dĩ nên tiếp tục rút thăm cho hôm sau lại bị tạm dừng, mà bị triệu tập đến trung tâm hòn đảo để tuyên bố một việc.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm kết thúc trận đấu sớm nên đến đây nhanh nhất, Tiên Hậu nhìn thấy bọn họ liền sai người gọi Đế nữ tới.
Tạ Vi Ninh biết Tiên Hậu và Đế nữ cần nói việc này với nhau, nàng là Ma chủ, là một người ngoài, tất nhiên không thể đến xem náo nhiệt, bèn dẫn Tả Hữu hộ pháp đến chỗ đội ngũ Ma giới ở trên đài mà ngồi xuống.
Chung quanh có tiếng bàn tán nho nhỏ, đều nói về cùng một việc.
Thiên Thần tướng Phó Thừa Vệ công tích hiển hách anh dũng chết trong trận đại chiến lúc trước, hóa ra còn có một nữ nhi lưu lạc ở phàm giới. Khó trách thiên phú nàng ta cao siêu, hơn một năm đã có thể thăng đến Kim Tiên, cuối cùng mọi chuyện đã có lời giải thích.
Sau trận chiến ấy, Phó gia chỉ còn lại mỗi Phó Liên Dao, bà lại không để tâm đ ến việc lập gia đình, còn tưởng rằng Phó gia sẽ phải tuyệt hậu, không ngờ có sự xoay chuyển này, thế mà vẫn còn huyết mạch của Thiên Thần tướng. Nếu Giang Nhược Vụ kế thừa thiên phú pháp thuật của Phó Thừa Vệ, thành tựu tương lai không chừng sẽ cao hơn cả phụ thân nàng, như vậy xem ra, e là Phó gia sẽ chậm rãi phục hưng rồi.
Sau khi tin tức truyền ra, nhanh chóng lấn át tin tức nổi bật “
Hai lần Đế nữ dùng một khắc để chiến thắng đối thủ” trước đó.
Còn có người cảm thấy đứng đầu cảnh giới Kim Tiên hẳn sẽ là Giang Nhược Vụ hoặc Khúc Liên Chi, so sánh Đế nữ với hai nàng ấy, thì chỉ là hai trận trước ra tay lưu loát quyết đoán, có lẽ cũng âm thầm dùng pháp bảo nào đó. Kẻ yếu ớt như nàng, đến trận quyết chiến cuối cùng sử dụng đao thương thật sự, sợ là nhiều nhất chỉ có thể dựa vào pháp bảo để xếp thứ ba.
Tạ Vi Ninh nghe thấy, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng ngồi ở vị trí, hoang mang hỏi: “Sao đám người này thay đổi nhanh như vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuối cùng, nàng lại dựng lỗ tai lên nghe tiếp, sau khi cẩn thận quan sát đám người hai bên một lát, nói: “Hay, hóa ra còn có vài người chuyên đi dắt mũi! Giờ này mà còn chơi trò này sao? Bàn luận với nhau thì có ý nghĩa gì, kết quả cuối cùng chẳng phải sẽ xem thực lực sao, làm gì tới lượt các ngươi nói mấy câu là có thể kiểm soát được!”
Tả Hữu hộ pháp nghi hoặc hỏi: “Chủ thượng, dắt mũi là ý gì?”
Tạ Vi Ninh nói: “Nghĩa là… giống như việc tiên phong cố ý bôi đen Đế nữ.”
Kiếp Sát nghĩ một chút, mới nói: “Chủ thượng, từ nhỏ Đế nữ đã ở vị trí cao, nhất cử nhất động đều sẽ thu hút sự chú ý, phàm là có một điều không đúng sẽ bị mọi người lan truyền bàn tán. Nếu làm đúng bổn phận của nàng, mọi người cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là chuyện nàng vốn nên làm.”
Huống chi nhiều người như vậy, có ai có thể chân chính tiếp xúc gần gũi với Đế nữ mấy ngày, sợ là đến cả lời còn chưa nói được, chỉ có thể nhìn từ xa.
Ma giới bọn họ cũng như thế, nếu không phải mấy ngày nay xem như cũng có chút hiểu biết về đám người Đế nữ, hiện tại chỉ sợ cũng chung một giuộc với những người này.
Kiếp Sát bình thản nói: “Người có thân phận càng tôn quý, càng sẽ rước lấy nhiều sự chỉ trích. Dù là thân phận, diện mạo, địa vị hay tư chất, Đế nữ đều vượt trội bẩm sinh, cũng sẽ khiến không ít người ẩn chứa sự ghen ghét trong lòng, nói chuyện cũng sẽ khắc nghiệt hơn, bàn luận cũng sẽ hà khắc hơn. Mà chủ thượng cứ yên tâm, theo thuộc hạ thấy thì hiện giờ Đế nữ đã không còn như trước, danh hiệu đứng đầu này hẳn là vật trong tay nàng rồi.”
Đoạt Kiêu hiếm khi cũng phụ họa một câu, nói càng tốt hơn: “Không sai, Đế nữ sinh ra đã là chân tiên, trên đời này mấy người được như vậy? Đến cả Tiên Đế Tiên Hậu cũng phải tu luyện đến chân tiên, sau đó từng bước cho tới vị trí bây giờ. Đế nữ có thể nói là trời sinh tiên khí đã vào cơ thể, linh khí được nàng hấp thụ thông qua hô hấp, nếu nàng nguyện ý thì ắt hẳn trong vòng trăm năm sẽ sớm thăng lên Thượng tiên hoặc Tiên quân. Thuộc hạ thấy dáng vẻ Đế nữ mấy ngày nay, chắc là cũng nghiêm túc, Đại hội tiên phẩm đối với nàng mà nói vô cùng đơn giản.”
Ma chủ bọn họ lo lắng cho Đế nữ như vậy, tất nhiên thuộc hạ phải giải tỏa ưu phiền cho hắn. Hơn nữa, khoảng thời gian này ở cùng Đế nữ, nghe thấy người khác hạ thấp một người mà mình quen biết, trong lòng cũng hơi tức giận, bèn nói ra mấy câu chân thành.
Tạ Vi Ninh than một tiếng, lại nhíu chặt mày.
Đương nhiên nàng cũng biết những điều mà bọn họ nói.
Nhưng có người đưa ra những ngôn luận bất lợi với Đế nữ trong đám đông, mấy người đó nhiều lần tiếp lời đều dẫn dắt theo hướng này, cố ý làm như vậy hẳn là đằng sau còn có người, người bình thường không thể tùy tiện nói ra mấy câu hiểu lầm đơn giản như vậy.
Đây mới là điều nàng lo lắng nhất.
Còn có chuyện Giang Nhược Vụ bị nhận người thân trước đó, trùng hợp như thế, nhìn thế nào cũng có vẻ như đang có người tạo đà cho nàng ta… Nên nói:
Không hổ là nữ chủ sao.
Ngẫm lại cốt truyện ban đầu, Đại hội tiên phẩm bị hoãn lại bởi vì Đế nữ bị Ma Tôn bắt đi không rõ sống chết, mười vạn Hộ Thiên Vệ cũng chết, Ma Tôn lộ bộ mặt hung ác, cần phải chọn ra người giỏi nhất có thể thắng để đảm đương trọng trách, dẫn dắt Hộ Thiên Vệ thảo phạt Ma Tôn đã giết hại Đế nữ và đoàn Hộ Thiên Vệ kia.
Phong Hành và Giang Nhược Vụ đã xuất hiện ngay lúc này, dựa theo cốt truyện thì Phong Hành còn là Tiên quân, nhưng thực lực không thua Tiên Tôn. Hắn vừa xuất hiện đã chủ động nhận lệnh, còn có hôn ước cùng Đế nữ, đương nhiên sẽ do hắn gánh trọng trách. Giang Nhược Vụ là Kim Tiên cũng đứng ra muốn xuất binh cùng hắn, Đế nữ từng bắt nạt nàng, nhưng nàng vẫn kiên định như thế, khiến mọi người vô cùng xúc động.
Lúc sau bởi vì đi bắt Ma Tôn mà xảy ra một loạt chuyện, nam nữ chủ càng gia tăng tình cảm, giết được một đám Ma Tôn. Dường như Ma Tôn kia cũng tạm thời an phận, Đế nữ nhân lúc không bị chú ý may mắn chạy thoát trở về. Nếu nàng ta chết thật thì tốt, nhưng nhiều người lại chỉ có mình nàng còn sống trở về, liền bị người người phỉ nhổ, vốn muốn tạm thời giam giữ ở địa lao để xoa dịu cơn giận của mọi người, nàng lại phát điên thắt cổ tự vẫn.
Thực tế thì trong lúc hòa bình, Ma Tôn đã trở thành Ma chủ, bằng không Đế nữ cũng sẽ không có cơ hội chạy ra.
Sau đó Tạ Vi Ninh đã biến mất.
Cục diện hiện tại hoàn toàn khác cốt truyện gốc, sau khi nàng xuyên tới, cốt truyện đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, bên cạnh Đế nữ và Ma Tôn đều có
sóng ngầm mãnh liệt. Chỉ là Phong Hành và Giang Nhược Vụ dường như đều bị tua nhanh giai đoạn:
trở thành Tiên Tôn trước, được nhận người thân trước.
“Ôi.”
Nghĩ vậy, nàng thở dài nặng nề.
.
Trước khi bọn Tạ Vi Ninh trở về, Giang Nhược Vụ đã được đưa tới đây, trước mặt rất nhiều người có thân phận địa vị quan trọng, đầu tiên Phó Liên Dao chỉ vào bên dưới sau vai trái của nàng có một nốt ruồi, bà đã tự tay ôm nàng khi còn nhỏ nên mới biết được.
Tam giới đều chứng kiến, mỗi bên nhờ nữ tiên nữ yêu nữ quỷ đi chứng thực, xác thật như lời của Phó Liên Dao.
Phó Liên Dao lấy đá linh hồn tổ truyền của tộc Phó gia ra, Giang Nhược Vụ trích máu nhỏ lên, đá linh hồn tỏa ra ánh sáng màu vàng, cũng chứng thực được thân phận của nàng.
Hai sự chứng thực, Giang Nhược Vụ đúng thật là nữ nhi của Phó Thừa Vệ.
Danh phận nữ nhi Thiên Thần tướng như một kinh hỉ thật lớn ập đến với nàng.
Giang Nhược Vụ hơi sững sờ, nàng đã từng nghĩ tới, ngọc trụy tơ hồng này của mình là tiên vật, còn có cấm chế, có lẽ nàng vốn có quan hệ với Tiên giới, nhưng không ngờ hóa ra lại có thân phận lớn như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu, thân phận thiên phú của nàng còn cao hơn trong tưởng tượng.
Những người mà nàng chỉ có thể nhìn từ xa trước đây: Tiên quan, Tiên Đế Tiên Hậu, Phong Hành Tiên Tôn, hay là Yêu Chủ Minh chủ, hiện tại đều đích thân tới trước mặt nàng, cười ôn hòa mà chúc mừng.
Nàng thật sự đã được tất cả mọi người xem trọng rồi.
Nàng là nữ nhi của Thiên Thần tướng, nữ nhi của Phó Thừa Vệ, phụ mẫu của Phong Hành Tiên Tôn là bạn cũ của phụ thân nàng, Tiên Đế Tiên Hậu cũng như thế, bọn họ đều cười thân thiết gọi tên nàng.
Đây cũng là chuyện trước kia chưa từng có.
Tất cả người của Đại hội tiên phẩm tập trung ở dưới đài, những Tiên quan Tiên tu đều ngước lên nhìn nàng. Giang Nhược Vụ đứng trên đài nhận được sự hâm mộ, ánh mắt cảm thán kinh ngạc của quần chúng, nàng nhất thời hoảng hốt, đến khi được Phó Liên Dao dắt xuống đài mới hồi thần lại được.
Mọi người dần giải tán, chỉ còn lại Tiên Đế Tiên Hậu, Phong Vũ, Phù Ngưng.
Phó Liên Dao dẫn Giang Nhược Vụ bước tới, nói: “Nhược Vụ, con vốn có tiên thể, nhưng không biết bên trong đã xảy ra biến cố gì mà khiến con tới phàm giới, cũng chỉ có ký ức mười mấy hai mươi năm, tính theo tuổi phàm giới của con.”
Bà cười nói: “Như vậy tính ra, Ninh Nhi và Phong Hành chẳng phải nên gọi con bé một tiếng ‘
muội muội’ sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phụ mẫu hai nhà lên tiếng: “Là điều nên làm.”
Bọn họ nói, từng người ra hiệu cho đứa con nhà mình.
Phong Hành vốn có ân tình phàm giới với nàng nên gọi rất tự nhiên, nét mặt cũng nhu hòa rất nhiều, khiến Giang Nhược Vụ cười xấu hổ.
Tình cảnh này, dường như sự tồn tại của Đế nữ giảm cực mạnh, Phong Thầm cũng lười gây những phiền toái không cần thiết, bèn nhàn nhạt gọi một tiếng.
Giang Nhược Vụ nhìn về phía Đế nữ.
Một tiếng này mới khiến nàng mơ hồ phát hiện, vì sao nét mặt của Đế nữ… từ đầu đến cuối không có bất cứ thay đổi nào? Nàng là nữ nhi của Thiên Thần tướng, ngay cả Tiên Đế Tiên Hậu Yêu Chủ Minh chủ đều quan tâm nói nàng vài câu, nhưng có vẻ Đế nữ không hề để ý chút nào. Vì sao chứ? Bởi vì là Đế nữ, cho nên được quyền
cao cao tại thượng như vậy sao?
“Nhược Vụ, đây là Phong thúc và dì Ngưng của con.” Phó Liên Dao giới thiệu, “Con cũng đã gặp Tiên Đế Tiên Hậu rồi. Bọn họ đối xử với con như vãn bối, gặp bọn họ cũng không cần quá câu nệ, nhưng con phải hiểu chuyện, biết chưa?”
Tiên Hậu cười nói: “Xem muội nói gì kìa, đứa nhỏ Nhược Vụ này từ lúc về Tiên giới như thế nào, bọn ta đều thấy rõ, làm gì có lúc con bé không hiểu chuyện chứ?”
Giang Nhược Vụ hơi cúi người, gọi Tiên Đế Tiên Hậu một tiếng, rồi quay sang gọi phụ mẫu của Phong Hành Tiên Tôn.
Phong Vũ và Phù Ngưng nghe nàng gọi thân thiết, bèn mỉm cười, lại nghĩ đến nàng gọi Tiên Đế Tiên Hậu, nụ cười lại nhạt đi.
Đúng rồi, có thể gọi thẳng tên của bọn họ, còn về Tiên Đế Tiên Hậu thì cho dù có tình nghĩa lúc xưa cũng phải xưng là “Tiên Đế Tiên Hậu”, chỉ khi ở nơi riêng tư thì thế hệ trước bọn họ mới có thể gọi một tiếng Tạ Thương Tố Chỉ.
Đây là điểm khác biệt.
Phó Liên Dao hỏi: “Nhược Vụ, hiện tại con ở đâu? Nếu đã là Kim Tiên ắt hẳn sẽ có Tiên phủ của mình nhỉ?”
Giang Nhược Vụ do dự lắc đầu.
Mọi người đều sửng sốt.
Tiên Đế Tiên Hậu thắc mắc: “Con vẫn chưa chọn Tiên phủ sao?”
Việc này, sau khi thăng đến Kim Tiên hẳn là có thể tìm Tiên quan để chọn Tiên phủ dọn vào ở mà.
Phong Hành nghe đến đây, nhớ ra nàng sớm đã dọn ra khỏi Tiên phủ của hắn, bèn hỏi: “Vậy hiện tại muội ở nơi nào?”
Giang Nhược Vụ mím môi nói: “Ta đã dọn ra ngoài, đang ở khách đi3m trong thành. Ban đầu ta đến Tiên giới, không hiểu bất kỳ điều gì, chỉ quen mỗi Phong Hành Tiên Tôn. Đối với ta chuyện Tiên phủ rất quan trọng, trong lòng lo lắng nên cứ mãi do dự, muốn chờ Phong Hành Tiên Tôn rảnh rỗi nhờ huynh ấy giúp đỡ lựa chọn, kết quả kéo dài tới hiện tại.”
Nghe xong lời này, mọi người lại đau lòng hơn.
Tiên Hậu nói: “Con ngoan, hiện giờ con đã có người thân, có cô cô, cũng có trưởng bối bọn ta, về sau không cần lo lắng những điều này nữa.”
Phó Liên Dao đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên: “Nếu đã như vậy, chi bằng hiện tại chọn Tiên phủ để sớm dọn vào.”
Mấy người ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện Đế nữ đã gọi Tiên quan mang bản đồ Tiên phủ đồ tới, trải rộng trước mắt để người lựa chọn đất trống.
Phong Thầm đứng một bên hồi lâu, cảm thấy những người này lại bắt đầu ôn chuyện, tới tới lui lui không biết sẽ phải chậm trễ bao lâu, vừa nghe được mở đầu đã lệnh tiên quan trình bản đồ lên.
Nét mặt Đế nữ hờ hững, thái độ cũng thẳng thắn vô tư, Tiên Đế Tiên Hậu còn lo giữa nàng và Giang Nhược Vụ còn có ngăn cách, lúc này mới yên lòng.
Phó Liên Dao nhìn chằm chằm Đế nữ một lúc lâu, mới cười bảo Giang Nhược Vụ đến chọn.
Vừa chọn xong Tiên phủ chưa bao lâu, Phong Thầm nhắc nhở: “Chúng ta còn chưa rút thăm cho trận đấu hôm sau.”
“Đúng vậy, suýt nữa thì quên.” Tiên Đế giơ tay lệnh tiên quan chuẩn bị, rồi nói, “Ninh Nhi, con và Nhược Vụ mau xuống dưới rút thăm đi.”
Ông nói thêm: “Ta trò chuyện quá lâu, suýt nữa thì quên chính sự. Liên Dao, hiện giờ muội đã tìm được chất nữ, hẳn là giữa các muội có rất nhiều lời muốn nói, bọn ta cũng không thể quấy rầy, chờ rút thăm xong thì đưa con bé về Tiên phủ mới, gắn kết tình cảm mới là quan trọng nhất. Về phần trưởng bối bọn ta, ngày tháng sau này còn rất dài, chờ Nhược Vụ từ từ làm quen là được.”
Phong Vũ và Phù Ngưng ở đây càng lâu cũng càng dễ nhớ tới chuyện quá khứ, nên cũng nói theo vài câu.
Phó Liên Dao thở dài: “Mọi người nói rất đúng, do ta quá nóng vội, mới vừa nhận đứa nhỏ này đã muốn đền bù mọi thứ cho con bé.”
Tiên Hậu: “Chậc, bọn ta đều hiểu muội, tìm được đứa nhỏ này xác thật không hề dễ dàng. Nói đến đây rồi, những thứ lúc trước bọn ta muốn tặng, muội đều không cần, chỉ cần danh hiệu Thiên Thần tướng của Thừa Vệ, hiện giờ đã tìm được đứa nhỏ này, bọn ta sẽ chuẩn bị vài thứ coi như món quà trưởng bối tặng vãn bối, muội không được từ chối đâu đấy.”
Mấy người nói cười vài câu, Phong Thầm đã rút thăm, nhìn đối thủ là ai xong liền rời đi.
Đế nữ dứt khoát xoay người đi xa, hoàn toàn không chú ý tới phía sau Giang Nhược Vụ đang nhìn bóng lưng của “nàng” đầy phức tạp.
Sau đó, Giang Nhược Vụ chợt thấy có một nam tử khí chất lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, dáng người thẳng tắp ở nơi xa, áo bào đen như khiến cả người hắn giống một vực sâu khó lường, biết rõ nguy hiểm lại không kiềm được muốn khám phá và đắm chìm ở trong đó.
Có vẻ “hắn” đang đợi người, nàng tò mò một người bất phàm như vậy, nhìn thân phận không hề tầm thường, không biết hắn đang đợi ai.
Tiếp theo, liền thấy Đế nữ tiến tới vài bước rồi rời đi cùng nam tử kia, gương mặt Giang Nhược Vụ hiện lên một sự khó tin, lập tức đờ người tại chỗ hồi lâu.
Nàng phát hiện bên đó còn có vài Ma tu, thấy nam tử và Đế nữ rời đi cũng đi theo.
Giang Nhược Vụ
hậu tri hậu giác nhận ra, thì ra người đó… chính là Ma chủ.
Lúc trước nàng chỉ để ý thi đấu, không hề chú ý đến Ma giới, càng không nghĩ tới, một Ma chủ lại đích thân chờ đợi Đế nữ. Nàng nhớ kỹ lại, ban nãy Yêu Chủ Minh chủ đều tới nói vài câu với Tiên Đế Tiên Hậu, cũng nói nàng rất giống Thiên Thần tướng, chỉ có mỗi Ma chủ không xuất hiện.
Vì sao Tạ Vi Ninh trước thì có Phong Hành Tiên Tôn, sau thì có Ma chủ, nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể hấp dẫn nhiều người như vậy? Khó trách vừa rồi đối phương bình tĩnh không có một chút biến hóa nào, e là đáy lòng đang chê cười nàng.
.
Chuyện về nữ nhi của Thiên Thần tướng được mọi người sôi nổi bàn tán mấy ngày.
Những ngày này, trận đấu của cảnh giới Kim Tiên cũng qua khá nhanh, đã sắp đến hồi kết thúc.
Vốn dĩ Kim Tiên báo danh Đại hội tiên phẩm cũng không quá nhiều, kém nhất cũng là người cấp trung ở cảnh giới Kim Tiên, đăng ký để tranh chức tiên quan, phần còn lại tự biết thực lực không bằng, chỉ nhìn ở bên ngoài.
Tạ Vi Ninh vốn hơi lo lắng, nhưng phát hiện nghị luận ở ngoài giới rất nhiều, lại chỉ một hai ngôn luận khác biệt thôi, mấy lời nói hiển nhiên như thế, nàng nghe mà phát ngấy, liền cảm thấy không cần thiết phải lo lắng, hết thảy đều là tự làm phiền mình, bởi vì nghe quá nhiều mới phiền lòng.
Bất kể kẻ đằng sau là ai……
Nàng còn đoán không chừng chính là Yêu Chủ, đối phương muốn Ma giới đánh hạ Tiên giới như vậy, còn có lời của yêu soái kia, không chừng Yêu Chủ muốn nhân cơ hội này để người Tiên giới thất vọng về Đế nữ, sau khi đánh hạ Tiên giới sẽ
thuận lý thành chương để Yêu giới lên nắm quyền.
Tóm lại, đối phương dắt mũi ngôn luận như vậy, chắc chắn cũng có chút kiêng kị Đế nữ, nếu không sẽ không làm mấy trò này.
Nghĩ đến đây, Tạ Vi Ninh chỉnh lại vạt áo của Phong Thầm một chút, vuốt phẳng nếp nhăn, vỗ vai hắn nói: “Lên đi! Giết bọn chúng không còn mảnh giáp nào!”
Hiện giờ cũng chỉ còn lại ba mảnh giáp.
Hôm nay Phong Thầm phải đối đầu với Khúc Liên Chi đã nhắc đến trước đó, Giang Nhược Vụ đối đầu với một người khác.
“…Ừm.”
Phong Thầm đáp một tiếng.
Tạ Vi Ninh nói: “Mấy ngày nay ta đã xem qua cách đấu của Khúc Liên Chi, so với đối thủ trước của ngươi thì đúng thật có chút bản lĩnh, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Những ngày nay Phong Thầm đều nghe cùng một lời nói như vậy, sắp chai cả lỗ tai rồi, bất đắc dĩ nói: “Yên tâm.”
Tạ Vi Ninh rất yên tâm, từ đầu trận hắn đã gọi ra linh kiếm, trước đó đa phần đều chỉ dựa vào pháp thuật.
Sau khi tiếng trống vang lên, Phong Thầm bước lên đài.
Khúc Liên Chi đối diện cũng lên đài, triệu hồi pháp bảo của nàng là một pháp trượng.
Khí thế hai bên không ai thua ai, người xem chung quanh cũng hào hứng sôi nổi theo.
Tiếng trống lại vang lên, Khúc Liên Chi như lúc trước, ra tay trước tiên, trận nào nàng cũng thế, tính tình dứt khoát, thích tiến công trước, dùng pháp thuật công kích bùng nổ để mở màn, khiến đối thủ luống cuống tay chân, khắp sân toàn là bụi mù, ép đối thủ liên tục lùi bước, rồi rớt xuống đài.
Nàng không nói nhiều, Phong Thầm cũng không nói nhiều. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hiện giờ trận này vừa bắt đầu đánh, mọi người tựa như đang xem một màn biểu diễn không tiếng động, trái tim co thắt theo từng biến hóa của thế cục.
Khúc Liên Chi lao tới, Phong Thầm vẫn bất động như núi.
Thấy pháp thuật của pháp trượng chỉ cách Đế nữ một nắm tay, mọi người cảm thấy lần này e là Đế nữ tiêu rồi. Khúc Liên Chi khác hẳn đối thủ trước của nàng, nếu nàng vẫn dựa vào pháp bảo thì chắc chắn không thể ổn, mặt khác lại rất hồi hộp, muốn xem thử rốt cuộc Đế nữ sẽ ứng phó như thế nào.
Lúc ngọn lửa cao vạn trượng của đối phương sắp đến sát khuôn mặt, mọi người vừa chớp mắt đã phát hiện Đế nữ biến mất, tìm người khắp sân mới kinh ngạc nhận ra Đế nữ một mình lao về phía Khúc Liên Chi.
Khúc Liên Chi thấy trong tay Đế nữ trống rỗng, không cầm bất cứ thứ gì, dường như cũng không sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, chờ đến gần nàng liền vô thức dùng pháp trượng đánh xuống, thấy ánh sáng xanh lam chợt lóe lên, hóa ra ngay lúc nàng không phát hiện, trong tay Đế nữ lập tức gọi ra linh kiếm đối đầu với pháp trượng của nàng.
“Két!”
Hai thứ chạm vào nhau, Khúc Liên Chi giữ vững chân, trong lòng nhất thời khiếp sợ sức mạnh của đối phương, trên tay biến ra ánh lửa đánh về phía nàng.
Linh kiếm màu trắng bạc biến mất, sau đó xuất hiện sương mù ngập trời dập tắt pháp thuật của nàng tức khắc.
Khúc Liên Chi thầm nghĩ, pháp thuật của nàng… há nào tiêu diệt đơn giản như vậy!
Tâm niệm vừa động, quanh thân nàng bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, làm tan làn sương, cũng ngay lúc này, linh kiếm biến mất ban nãy bỗng lóe sáng phía sau nàng, tiếp đó là những dòng nước tuôn trào ra cùng linh kiếm trói nàng lại.
Cứ đánh qua đánh lại, mất thêm một ít thời gian.
Phong Thầm nhìn hơi nóng bốc lên từ trong nước, nhíu mày, một tàn ảnh đột nhiên lướt qua trong mắt.
Thì ra vừa rồi pháp trượng của Khúc Liên Chi đã dùng thủ thuật che mắt, chạy thoát khỏi lồ ng giam nước, đang tấn công thẳng đến ngực hắn, giống như một quả bóng lửa rơi từ trên cao xuống, những nơi nó bay qua đều có cảm giác bỏng rát.
Đôi mắt Phong Thầm hơi lóe lên.
Hắn cảm nhận được một tia sát ý trong mơ hồ.
Đại hội tiên phẩm không cần ra sát chiêu, chỉ cần đánh đối phương rơi đài là được
Trước đó hắn có rất nhiều đối thủ, nhưng lần đầu gặp một kẻ giống nàng ta.
Phong Thầm lạnh mặt, trong lúc ra tay tăng thêm một chút sức lực.
Mọi người chỉ thấy rào chắn kết giới dường như có một lớp hơi nước, không bao lâu, bên trong xuất hiện một con rồng nước mang theo chút tia chớp… Từ từ, tia chớp?
Một tiếng nổ vang lên, “bùm” một tiếng, Khúc Liên Chi bị ngã xuống đài.
Trong lòng nàng vừa kinh vừa sợ, suy nghĩ đầu tiên trong lòng chính là: Xong rồi.
Nàng không thể chặn Đế nữ ở hạng ba! Sợ là……
Đôi mắt Khúc Liên Chi hiện lên sự sợ hãi, chợt nôn ra một vũng máu, sau đó vội vàng thu hồi pháp trượng và ôm ngực rời đi.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, Đế nữ đã thắng Khúc Liên Chi!
Nàng ấy thắng Khúc Liên Chi?! Ối???!
Lần này, mọi người không thể không thấy rõ bên dưới thân phận Đế nữ, thực lực của nàng hóa ra lợi hại đến thế!
“Ban nãy… nàng ta dùng pháp bảo phải không? Bằng không tia chớp kia đến từ đâu?”
“Không chừng là pháp thuật của nàng ta đấy!”
“Tóm lại, thắng cũng đã thắng rồi. Khúc Liên Chi cũng không thể tùy tiện bị đánh bại bởi pháp bảo. Tiêu rồi, lần này ta cược không ít, ta phải đi cược lại!”
Phù Ngạn và đám người Hộ Thiên Vệ vội vàng vây quanh Đế nữ, vừa chúc mừng vừa hỏi “nàng” hiện tại trở về nghỉ ngơi hay như thế nào.
Tiên quan bên cạnh cũng thấp giọng chúc mừng Đế nữ, trước đó Đế nữ xếp thứ ba, tuy bọn họ chúc mừng nhưng trong lòng cũng biết nàng còn phải đối mặt với hai đối thủ hùng mạnh, hiện giờ nàng thắng Khúc Liên Chi, còn gọn gàng sạch sẽ như vậy, cũng để mọi người thấy rõ pháp thuật của Đế nữ cao cường, lời chúc mừng càng chân thành hơn một chút.
Người trên khán đài đều thấy hình ảnh Đế nữ ra một đòn cuối cùng trước đó.
Tiên Đế Tiên Hậu cũng rất vui mừng.
Phù Ngưng chúc mừng vài câu, không có gì khác ngoài:
Đế nữ trưởng thành, biết tu luyện, thật sự đã hiểu chuyện rồi.Bà nói xong lại nhìn sang Phó Liên Dao, thấy bà vẫn an tĩnh nhìn Quan Vân Cảnh, liền nói: “Liên Dao, muội đang nghĩ gì thế?”
Phó Liên Dao ngẩng đầu nói: “Tỷ còn không hiểu ta sao? Ta có thể đang nghĩ về ai chứ, hiện giờ chỉ nghĩ đến Nhược Vụ.”
Phù Ngưng nói: “Muội thật là, sau khi tìm được người trái tim chỉ treo trên người con bé. Muội xem, Quan Vân Cảnh bắt đầu chiếu đến con bé rồi, ta thấy muội cũng đừng quá lo lắng.”
Phó Liên Dao chỉ hơi cong khóe môi.
Hôm nay chỉ xác định ba thứ hạng đầu, trận tranh vị trí đầu phải chờ đến ngày mai.
Phong Thầm lập tức đi về phía Tạ Vi Ninh, bình ổn nói: “Đi thôi.”
Tạ Vi Ninh chớp mắt, hồi thần lại: “Có phải ta nên chuẩn bị hạ lễ trước hay không?” Là món quà chúc mừng hắn lấy được vị trí đầu.
Phong Thầm: “…Không cần.”
Nét mặt hắn hờ hững, nghe qua là không chút để ý đến mấy thứ này.
Tạ Vi Ninh: “Vậy thì ta đặt cược nhiều hơn cho ngươi, thắng nhiều một chút cũng tốt.”
Qua một lát nàng lại nói: “Ngươi nghe thử xem, có phải chung quanh lại đang nói Đế nữ không bằng Giang Nhược Vụ hay không?”
Phong Thầm nhíu mày, cứng nhắc an ủi: “Ngươi đừng để ý.”
Tạ Vi Ninh: “Nói rất đúng mà!”
Phong Thầm: “……?”
Tạ Vi Ninh: “Nói càng nhiều thì tin càng nhiều, tiền cược cho Giang Nhược Vụ sẽ nhiều, chẳng phải chúng ta có thể sẽ kiếm được bộn tiền sao!”
Phong Thầm hít sâu một hơi như đè nén, rồi lại nặng nề thở ra.
Thấy Tạ Vi Ninh muốn cải trang và kéo hắn lén đi đặt cược, nhìn Tạ Vi Ninh bước nhanh hơn, lại quay đầu gọi hắn: “Đợi ở đây nha, ta sẽ trở về nhanh thôi!”
Phong Thầm nhịn xuống, cuối cùng mặt vô cảm đợi bên ngoài phòng.
.
Ban đêm.
Giang Nhược Vụ và Phó Liên Dao sau mấy ngày trò chuyện, quan hệ cô cháu rất hòa hợp. Nàng cảm thấy quả thực cô cô Phó Liên Dao cực kỳ dung túng nàng, tuy bà thường xuyên nhìn nàng xuất thần, dường như đang thông qua nàng nhìn người nào đó, nhưng nàng cũng hiểu được.
Mỗi người đều nói nàng giống Thiên Thần tướng, hiện giờ Phó gia chỉ còn lại nàng và Phó Liên Dao, hai người sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên cô cô sẽ thông qua nàng tưởng niệm phụ thân.
Trên người nàng mang gánh nặng phục hưng Phó gia, hôm nay sau khi biết được trận đấu của Đế nữ và Khúc Liên Chi liền tâm sự ngổn ngang, không nhịn được mà nói những lo lắng trong lòng với Phó Liên Dao.
“Nếu như, ngày mai con không thể thắng Đế nữ…” Giang Nhược Vụ thấp giọng nói, “Vậy chẳng phải sẽ khiến phụ thân mất mặt sao?”
Phó Liên Dao xoa đầu nàng, cười nói: “Không đâu. Con nhất định sẽ thắng.”
Giang Nhược Vụ: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết. Trên người con có huyết mạch Phó gia, ta nói con sẽ thắng là con sẽ thắng.” Phó Liên Dao lại nói, “Chờ con lấy được vị trí đầu, sẽ phải sửa họ, ghi tên Phó Nhược Vụ vào Chúng Tiên Lục…”
Giang Nhược Vụ do dự nói: “Cô cô, họ này của con được lấy theo lão bá lúc trước ở phàm giới đã nuôi nấng con. Ông ấy đã bệnh chết vì nuôi con, con cũng đã quen dùng họ này, để tưởng niệm thì tạm thời con có thể không đổi không? Chờ con nói lời từ biệt lão bá lần cuối sẽ sửa lại.”
Phó Liên Dao trầm mặc, sau đó hơi nhếch khóe miệng lên: “Tùy con.”
Giang Nhược Vụ nhẹ nhàng thở ra, Phó Liên Dao tin tưởng nàng có thể thắng đến thế, cũng khiến nàng không khỏi muốn nói thêm vài câu: “Cô cô, con muốn cho cô xem pháp thuật mà con từng học, con chưa từng ra chiêu này với người khác, muốn giữ lại đến cuối mới dùng.”
Nàng nói rồi đứng lên bước ra ngoài viện, đứng trước không trung dùng sương mù để ngưng tụ hơi nước…
Pháp thuật còn chưa bắt đầu thì bỗng bị Phó Liên Dao ra tay đánh gãy: “Đây là thứ gì?!”
Giang Nhược Vụ ngơ ngác thu tay: “Đây…”
Đây là pháp thuật mà nàng muốn học từ sớm, để một ngày kia đối đầu với Đế nữ có thể đánh bại đối phương bằng thiên phú lấy làm tự hào này.
Lần đầu tiên Phó Liên Dao tức giận trước mặt nàng: “Con là người Phó gia, sao có thể học mấy thứ linh tinh này! Hiện tại con phế pháp thuật này cho ta!”
Giang Nhược Vụ ngập ngừng nói: “Nhưng mà nó……” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phó Liên Dao: “Chẳng lẽ con đã quên mình là nữ nhi của ai? Thiên phú của con là cái thá gì! Nếu muốn để người xem trọng, phải nhớ rõ mình là ai, chứ không phải nhớ Tiên Đế Tiên Hậu Đế nữ kia. Chỉ được dùng những thứ nên dùng, không nên dùng thì phế hết cho ta! Con nghe rõ chưa?!”
Giang Nhược Vụ trầm mặc một lát, gật đầu đáp lời.
Tới nửa đêm, Giang Nhược Vụ đang ngủ mơ vẫn cau mày.
Dường như cảm giác được có thứ gì cứ mãi khẽ vuốt v e khuôn mặt nàng.
Đến lúc nàng tỉnh lại, cảm thấy cổ tay hơi bất thường, cúi đầu nhìn thấy tơ hồng có vẻ hơi buông lỏng. Nàng cảm ứng cấm chế truyền đến tựa hồ có chút khác thường, ngay cả ngọc trụy vốn trong suốt lúc này cũng hiện ra màu đục, dường như nó sắp trở thành một miếng ngọc bình thường.
.
Ngày thứ hai.
Trận đấu cuối cùng của cảnh giới Kim Tiên ở Đại hội tiên phẩm chính thức bắt đầu, lần này số lượng người xem nhiều chưa từng có.
Đế nữ và nữ nhi của Thiên Thần tướng quyết đấu, chuyện này nói ra chỉ sợ quán trà sẽ phải bàn luận tận nửa tháng.
Sau khi Phong Thầm lên đài, nhìn Giang Nhược Vụ ở phía đối diện trong lòng liền dâng lên một sự cổ quái.
Dù là linh khí hay ma khí, có lẽ do
thiên phú dị bẩm, hắn đều vô cùng nhạy bén với sự biến hóa dị thường bên trong. Hôm nay Giang Nhược Vụ đứng đây, dường như linh khí càng ngưng tụ hơn, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, mà cảm thấy khuôn mặt đối phương có hơi… tinh xảo quái dị.
Hắn nhìn lướt qua dưới đài, trước ánh mắt khó hiểu của Tạ Vi Ninh, lại thu trở về.
Trên người Giang Nhược Vụ này, thật là đâu đâu cũng kỳ lạ.
Khó trách lúc trước Tạ Vi Ninh lại nhắc nhở hắn như vậy.
Tiếng trống thứ hai vang lên, Phong Thầm nhìn Giang Nhược Vụ rút kiếm tấn công, nét mặt tập trung nghiêng người tránh đi, bay đến giữa không trung, giơ tay gọi linh kiếm vung lên tấn công.
Hiển nhiên Giang Nhược Vụ cũng đã hạ quyết tâm, chỉ giơ tay chặn lại rồi vòng ra phía sau “nàng”, sau khi dùng một chiêu pháp thuật toàn lực, tiếng ầm ầm vang lên!
Mọi người nháo nhào ồ lên.
Thấy bên trong bụi đất, bên dưới người Giang Nhược Vụ có một chiếc hố, tiếng ầm ầm vừa rồi có vẻ do nàng tự đánh, sợi tơ hồng bị đứt nằm trên mặt đất.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, nhìn kỹ lại mới có người cả kinh kêu lên: “Xem ấn ký giữa mày của nàng ta kìa!”
Tiên Đế Tiên Hậu, rất nhiều người ở đây nhận ra ấn ký này, tất cả đều khiếp sợ đứng lên.
“Sao nàng ta lại có ấn ký Thần tộc?”
Phó Liên Dao cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó trước những câu hỏi của mọi người mới nhớ ra nói: “Cấm chế tơ hồng là do huynh trưởng ta đặt, nghĩ lại thì trưởng tẩu kia của ta chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ… trong cơ thể Nhược Vụ còn có nửa huyết mạch Thần tộc?”
Mọi người: “Cái gì?!”
Loại tin tức này quả thực còn chấn động hơn chuyện tìm được nữ nhi của Thiên Thần tướng.
“Vậy trận này… còn đấu làm gì nữa?!” Có người nói, “Nàng ta đã là nữ nhi Thiên Thần tướng, lại có nửa huyết mạch Thần tộc, xem như người đứng đầu Kim Tiên rồi!”
Huyết mạch Thần tộc trời sinh đã được trời đất chúc phúc, dù giờ phút này Giang Nhược Vụ chỉ là Kim Tiên cũng khiến người ta không thể khinh thường, như vậy xem ra, thật sự là người đứng đầu Kim Tiên.
Trận đấu này cho dù thế nào, có lẽ vị trí đứng đầu đã thuộc về nàng ta.
Sao Đế nữ có thể sánh bằng nàng? Đối đầu với Giang Nhược Vụ, căn bản không thể so sánh trong cùng cảnh giới!
Giang Nhược Vụ cũng nhận thấy sự thay đổi của bản thân, tựa như khả năng nắm giữ pháp thuật tiến bộ hơn, nàng nhìn đôi tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Đế nữ đối diện, ngữ khí phức tạp: “Chúng ta cần đánh tiếp không?”
Huyết mạch nửa Thần tộc đột nhiên hiện thế, linh khí nơi này bởi vì vậy mà nồng đậm khác thường.
Đuôi mày của Phong Thầm hơi giật giật.
Đến giờ khắc này, trong lòng hắn cũng có cảm giác vi diệu giống Tạ Vi Ninh lúc trước.
Chỉ là có huyết mạch nửa Thần tộc mà thôi, có gì mà sợ?
Nhưng bây giờ, linh khí mạnh mẽ tập hợp dày đặc như thế ——
Làm cảnh giới của hắn buông lỏng, cuối cùng không thể áp chế.
Một tiên quan đi đến dưới đài có vẻ như đang định nói gì đó với người kiểm soát kết giới, tất cả mọi người đều muốn đánh giá một lần nữa có cần đấu tiếp với huyết mạch nửa Thần tộc hay không? Rốt cuộc có cần thiết không? Bởi vì trong quá khứ Thần tộc là người mà bọn họ kính trọng, chưa từng có ai nghĩ tới vẫn còn huyết mạch nửa Thần tộc xuất hiện, càng không nghĩ tới Thần tộc sẽ để lại con nối dõi cho người ngoài, Tiên giới càng không có ai muốn quyết đấu với Thần tộc.
Người bên dưới đều đang nói trận đấu này không đánh cũng có kết quả. Sau khi linh khí dày lên, rất nhiều người đều muốn hít linh khí ngồi tu luyện, lại thấy khí thế quanh người Đế nữ tăng mạnh, phút chốc mọi linh khí đều điên cuồng tập hợp trên người nàng!
Tình trạng này khiến người ta chỉ nghĩ đến một chuyện.
Có người giật mình hỏi: “Đây là sao vậy? Chẳng lẽ nàng ấy sẽ thăng cấp tại chỗ sao?! Trời ạ, đây chỉ là cuộc so tài của cảnh giới Kim Tiên, sao hết người này tới người kia làm ta cảm thấy ta không tu cùng một loại linh khí với các nàng vậy?!”
“Đế nữ mới Kim Tiên chưa bao lâu, sao lại sắp thăng cấp nữa?! Điều này… hợp lý sao?”
“Ngươi cũng có thể hỏi vì sao nữ nhi của Thiên Thần tướng còn có huyết mạch nửa Thần tộc! Hai người này không một ai hợp lý cả!”
Khi nói chuyện, đám mây sấm sét trên đầu ngưng tụ, thăng cấp trên Kim Tiên đều phải bị trời đất khảo nghiệm.
Tiên quan vội vàng xóa kết giới, gọi: “Nhược Vụ tiên tử, người mau xuống đi! Người ngoài không thể chắn lôi kiếp đâu!”
Đến khi Giang Nhược Vụ bị tiên quan kéo xuống đài, vẫn chưa thể hồi thần lại. Sao Tạ Vi Ninh lại thăng cấp? Sao có thể chứ?!
Trong một hơi thở, sự chú ý của mọi người lại trở về Đế nữ.
Mọi người vừa rồi đứng lên, lúc này nhìn thấy biến hóa trên không trung, vội vàng đến nơi. Ở dưới đài, Tiên Đế Tiên Hậu vừa kinh hỉ vừa lo lắng, ngoài bọn họ thì sắc mặt những người còn lại không ai giống nhau.
Tiên Đế Tiên Hậu không dám nhiều lời, sợ quấy rầy đến Đế nữ thăng cấp, nghĩ một chút rồi vung ra pháp bảo ngự lôi kiếp, đặt cạnh Đế nữ, sau đó phất tay để mọi người lùi ra phía sau.
Phạm vi lôi kiếp ảnh hưởng không hề nhỏ.
Tất cả tâm tư bọn họ đều hướng về Đế nữ, nhất thời không phát hiện sắc mặt bạn tốt bên cạnh không tính là đẹp mấy.
Phong Thầm hơi giương mắt, tùy ý nhìn lên không trung.
Hắn tu luyện trong thân thể Đế nữ, có thể nói là
quen tay thạo việc, còn có thiên phú vốn có của Đế nữ, dung hợp với Tử Lôi, tu luyện càng tăng vọt.
Bất kể là trước đây hay ở trong thân thể Đế nữ, đối với hắn mà nói, tu luyện chưa từng là một việc khó khăn.
Hắn áp chế tu vi, thật lâu không thăng cấp, chỉ bởi vì ở Đại hội tiên phẩm, Kim Tiên sẽ bớt được mấy chuyện rườm rà thôi.
Lôi kiếp giáng xuống ầm ầm, chỉ một tia đã biến pháp bảo của Tiên Đế Tiên Hậu lập tức thành khói bụi.
Dị tượng thế này chưa từng thấy ở lôi kiếp Thượng tiên!
Tạ Vi Ninh vốn đang nhìn bên dưới, sau khi thấy tia chớp này, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Lại thêm một đám mây sét ngưng tụ trên không, lôi kiếp còn chưa giáng xuống, mọi người kinh ngạc nhìn thấy có người xông lên trước, bay thẳng đến chỗ Đế nữ trên đài!
Còn chưa thấy rõ người nọ là ai, liền nghe thấy người bên cạnh kinh hô: “Chủ thượng ——!”
Cùng lúc đó, lôi kiếp bất thường thứ hai hiện ra dáng vẻ chân thật của nó.
“Đùng!”
Ánh sáng tia chớp màu tím nứt toạc.
Khi Tạ Vi Ninh bổ nhào lên người hắn, nhìn thấy sự kinh hoảng trên mặt Phong Thầm, còn có tâm tư nghĩ lung tung:
Cuối cùng trên khuôn mặt của Phong Thầm cũng đã có biến hóa khác rồi…
Khoảnh khắc thân thể hai người gặp lại Tử Lôi, trước mắt Tạ Vi Ninh tối sầm.
Phượng hoàng xuất hiện từ thần hồn nàng lần nữa, sau đó bao bọc thần hồn nàng, nhân lúc sét đánh vào thân thể trong nháy mắt, trao đổi thần hồn với một người khác, hoàn toàn tránh khỏi cái chết bởi Tử Lôi trong truyền thuyết.
Tử Lôi giáng một tia không thành, lại thấy thần hồn trong cơ thể vốn nên trải qua lôi kiếp không còn là Phong Thầm, thần hồn đã trở về, là Tạ Vi Ninh trước đây từng chịu một tia để được thừa nhận sống trong thân thể Đế nữ này, như vậy không thể tính là đoạt xá, vì thế liền tiêu tán.
Lôi kiếp còn lại, lúc này mới biến thành lôi kiếp thăng cấp bình thường, từng trận giáng xuống hai người đã cháy đen trên đài kia.
Mây chớp tan đi, mọi người vội vàng chạy lên đài.
“Ninh Nhi!”
“Điện hạ!”
“Chủ thượng!”
“Mau đi gọi Tiên Y!”