Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 68

Tạ Vi Ninh ra khỏi Thập Cảnh tháp, không có hứng thú với chuyện người khác sẽ được thứ gì, nếu đã không muốn chờ, bèn dẫn Phù Ngạn và Ám Giao Vệ về Tiên cung.

Tuy nàng luyện 5 tháng trong tháp, thân thể vẫn ổn, nhưng tinh thần hơi mệt mỏi, nhớ đến việc canh cánh trong lòng nên không muốn nhanh chóng nghỉ ngơi, dứt khoát tới hỏi Tiên Đế Tiên Hậu đã điều tra như thế nào trước tiên.

Lúc tới bằng thuyền mây, trở về cũng dùng thuyền mây.

Buổi sáng bước lên thuyền mây, có lẽ đến khi mặt trời xuống núi mới đến được Tiên cung.

Tạ Vi Ninh trong phòng ở tầng hai thuyền mây, ngồi xuống tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tốc độ thuyền mây khá nhanh, tầng mây như những bóng trắng lướt qua.

“Điện hạ.”

Phù Ngạn bưng một đ ĩa bánh ngọt vào, nhìn thấy Tạ Vi Ninh liên tục ngắt những quả nho trên bàn, chỉ nhìn sơ vài lần rồi lột vỏ ném vào miệng, đôi mắt hướng ra cảnh sắc bên ngoài, không có vẻ hưởng thụ như trước, mà tựa như rất nhạt nhẽo vô vị.

Nàng không khỏi hỏi thăm: “Món ăn không hợp khẩu vị sao? Nếu Điện hạ muốn ăn gì, cứ việc nói với nô tỳ.”

“Hả? Không có.” Tạ Vi Ninh hoang mang quay đầu lại, trông thấy nàng ấy có vẻ hơi lo lắng, thuận tay lấy một trái cam từ đ ĩa trái cây rồi tách ra, “Rất ngon, rất mọng nước, cũng rất ngọt, ngươi muốn nếm thử hay không?”

“Không cần, nô tỳ biết là ngọt mới đưa cho điện hạ.” Phù Ngạn lắc đầu.

Tạ Vi Ninh thấy thế bèn không nói nữa: “Được rồi, nếu ngươi muốn ăn thì tự lấy.”

Nàng đặt xuống một nửa trái cam, tay cầm một nửa kia, lại chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm cúi đầu mà tách từng múi cam ra nhét vào miệng, từ tốn nhai không nhanh không chậm.

Phù Ngạn đứng an tĩnh bên cạnh, nhìn nàng rồi lại nhìn sang cửa sổ, cảm thấy căn bản không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, chỉ có mây mù, chim bay yêu thú, có gì đẹp đẽ chứ? Chẳng lẽ do tu vi của điện hạ cao hơn nàng, cho nên tốc độ nhanh như vậy cũng có thể thấy rõ sao?

Nhưng nàng có một trực giác khó hiểu, nhìn điện hạ có vẻ không phải muốn ngắm cảnh, đúng hơn là cảm thấy trong phòng chẳng có gì đẹp mới lơ đãng nhìn ra ngoài để giết thời gian.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến ba tiếng gõ cửa, giọng nói quen thuộc của Ám Giao Vệ vang lên: “Điện hạ.”

Phù Ngạn nhìn sang, Đế Nữ vừa rồi còn chán sắp chết, nháy mắt đã xoay đầu, ngồi thẳng người, nghển cổ nhìn về phía cửa, tựa như cái đầu mèo lấp ló mà nàng từng thấy trước đây.

Tạ Vi Ninh nói rất nhanh: “Vào đi.”

Tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ vang lên, Phù Ngạn nghe có người đẩy cửa phòng phía sau, nàng không lập tức quay đầu nghiêng người tránh đi để đối phương bước vào như trước, mà chỉ đứng xích vào trong một chút, vẫn nhìn chằm chằm Đế Nữ.

Tạ Vi Ninh không chú ý tới Phù Ngạn có gì khác thường, nhìn thấy Ám Giao Vệ tiến vào, gương mặt hiện ra ý cười đến cả mình cũng không phát hiện, ngữ điệu nhanh nhẹ: “Có chuyện gì?”

Ám Giao Vệ vốn bước đi bình thường, nghe thấy lời này, tức khắc bước chân hơi sững lại, rồi theo thói quen mà đến bên cạnh Phù Ngạn nói: “Ban nãy thuộc hạ kiểm tra một vòng xung quanh, không xảy ra việc gì bất thường.”

Tạ Vi Ninh ngẩn người, dường như không ngờ Ám Giao Vệ vào đây là muốn nói đến chuyện này.

Ám Giao Vệ thấy sắc mặt Đế Nữ mau chóng trầm xuống, rồi lại khôi phục sự bình tĩnh, do dự nói: “Điện hạ, chủ thượng phân phó, ngoài những tình huống đặc thù, mọi nơi mọi lúc đều phải đi theo bên cạnh để bảo vệ người. Nếu có chỗ mạo phạm đến người hoặc có chỗ người không thích, mong điện hạ nói rõ, thuộc hạ sẽ thay đổi.”

“…Không có.” Tạ Vi Ninh hồi thần lại, “Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngươi đừng để trong lòng.”

Phù Ngạn đứng một bên nhìn thấy hết từ đầu tới cuối, còn nhìn thấy Đế Nữ các nàng nói xong, dường như hơi thở dài, nhưng vẫn chưa thành tiếng.

Tiếp đó, nàng phát hiện Đế Nữ thở dài xong, tầm mắt hướng tới bên hông, liếc mắt nhìn Thông Lục Nghi, rồi dời đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình trạng y hệt như lúc nàng vừa bước vào phòng.

Phù Ngạn mơ hồ hiểu ra chút gì đó, tuy Đế Nữ các nàng trước đây tránh mặt bọn họ, nhưng nhất cử nhất động và lời nói đều biểu lộ có thể liên lạc với Ma chủ bất cứ lúc nào. Vậy chỉ có thể là Đế Nữ và Ma chủ đã trao đổi thần thức trong Thông Lục Nghi.

Điện hạ trước đây rất chú trọng nghi thức của Thông Lục Nghi, để chứng minh sự đặc biệt giữa mình và Phong Hành Tiên Tôn, cố tình chỉ để thần thức của đối phương ở Thông Lục Nghi, còn yêu cầu Phong Hành Tiên Tôn cũng phải làm vậy.

Lúc ấy Tiên tôn cảm thấy phiền, nhưng bảo bối của điện hạ rất… Sau đó, điện hạ tỉnh lại từ lần Tử Lôi đầu tiên, đích thân hủy đi thần thức của đối phương.

Hiện giờ, lại đặt thần thức của Ma chủ vào.

Phù Ngạn nghĩ một chút, cảm thấy rất bình thường, đây là chuyện mà điện hạ các nàng sẽ làm.

Xem ra, điện hạ vô cùng thích Ma chủ.

Nghĩ lại trước kia điện hạ ở Ma cung diễn kịch với Ma chủ, không màng nguy hiểm cũng phải điều tra bọn họ, nhưng theo thời gian dần trôi, e là cũng nhờ chân tình của Ma chủ đã cảm hóa điện hạ, mới để tâm đ ến Ma chủ như vậy.

Có điều điện hạ trước đây đối với Ma chủ rất thẳng thắn, cũng rất to gan, sao lúc này lại bắt đầu dè chừng rồi?

Lẽ nào, khi thật sự thích một người, làm việc cũng trở nên thận trọng hơn?

Phù Ngạn đưa tay ra sau, vẫy tay xua đuổi Ám Giao Vệ.

Người đằng sau nhìn thấy, biết nàng có việc muốn nói với Đế Nữ, chung quy không phải thân tín bên người Đế Nữ, bèn tìm một lý do “đi kiểm tra tiếp” để lui ra.

Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Phù Ngạn thấp giọng hỏi: “Điện hạ, nô tỳ thấy người nhìn về phía Thông Lục Nghi nhiều lần, có phải muốn nói chuyện với người nào đó không? Nô tỳ cảm thấy, nếu thực sự có chuyện không thể buông bỏ, quan trọng nhất là kịp thời liên lạc với đối phương.”

Tạ Vi Ninh vô thức nói: “Nhưng đối phương rất bận rộn, ta không thể quấy rầy.”

Phù Ngạn: “Nô tỳ cảm thấy, cho dù có bận rộn, ắt hẳn cũng có thể dành chút thời gian để báo cho người khác. Ít nhất, hai bên nhắn nhủ với nhau sẽ khiến người còn lại an tâm. Huống chi, người ra khỏi Thập Cảnh tháp đã được một nén nhang rồi.”

“Ừm…” Tạ Vi Ninh trầm ngâm một lát, gật đầu nói, “Ngươi nói có lý, để ta thử xem.”

Dứt lời, nàng cầm lấy Thông Lục Nghi, đồ vật ngày thường vừa lạnh vừa nhẹ lúc này cầm trên tay dường như hơi nặng.

Nét mặt Tạ Vi Ninh chỉ bối rối trong giây lát, sau khi Phù Ngạn nói càng thêm tự tin, theo trái tim mình mà đưa thần thức vào Thông Lục Nghi.

Điểm sáng nhấp nháy.

Một lát sau, Tạ Vi Ninh thu hồi thần thức, ném Thông Lục Nghi tĩnh lặng kia lên bàn, ngoảnh gương mặt vô cảm sang nơi khác.

Phù Ngạn cũng ngậm chặt miệng.

Việc đã đến nước này, nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Tạ Vi Ninh ngả người tựa lên ghế, hơi rũ mắt nhìn chằm chằm vào Thông Lục Nghi, vẻ mặt hình như có chút không vui.

Sau một lúc lâu, nàng chợt đứng dậy hỏi: “Ám Giao Vệ đâu rồi?”

Phù Ngạn lập tức đẩy cửa ra ngoài gọi một tiếng.

Ám Giao Vệ vào phòng, Tạ Vi Ninh hỏi: “Chắc là Ma chủ các ngươi không xảy ra chuyện gì nhỉ?”

Ám Giao Vệ thong dong nói: “Điện hạ yên tâm, hôm nay thuộc hạ đã liên lạc với Ám Giao doanh. Ma chủ đang ở sâu trong Ma giới giao chiến với Ma vật.”

Tạ Vi Ninh ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm nói: “Hóa ra là vậy.”

Nếu còn đang xử lý Ma vật, vậy đã rõ cả rồi, là do nàng suy nghĩ quá nhiều.

Nàng cũng biết, mỗi người đều có chuyện bận rộn, không phải lúc nào cũng dễ dàng rảnh rỗi nói chuyện phiếm với người khác.

Nghĩ vậy, Tạ Vi Ninh bèn an phận nằm liệt như cá mặn*, lặng lẽ chờ đợi trở về Tiên cung.

(Ji: *咸鱼 – ẩn dụ những người không muốn làm gì, không có ước mơ)

Như Tạ Vi Ninh dự đoán, khi mặt trời lặn xuống, thuyền mây đúng lúc dừng ở ngoài Nghênh Tiên Môn.

Nàng dẫn bọn Phù Ngạn vào Tiên cung, trực tiếp đi tìm Tiên Đế Tiên Hậu.

Tiên Đế cũng đã nhận được tin tức trước đó, đứng bên ngoài đón nàng vào.

“Ninh Nhi, có thu hoạch được gì ở Thập Cảnh tháp không?” Tiên Đế hỏi.

Tạ Vi Ninh: “Quả thực thu hoạch không ít, hơn nữa tu vi càng tiến bộ, nhưng mà con không lấy được pháp bảo sách quý nào cả.”

Tiên Đế hơi kinh ngạc, rồi nhanh chóng giấu đi, cười trấn an: “Không sao, những thứ đó đều là vật ngoài thân. Thập Cảnh tháp chỉ đưa ra một con đường thích hợp nhất, con vừa thăng cấp Thượng tiên cách đây không lâu, là lúc cần củng cố cảnh giới. Hơn nữa, nếu con muốn bảo vật gì, ta và mẫu hậu không thể cho con sao?”

Trong lòng Tạ Vi Ninh cảm khái tài khí đại thô*, nhưng không lộ ra ngoài: “Cảm ơn Phụ đế, nhưng hiện tại con không cần bảo vật nào. Hơn nữa con cảm thấy người nói cũng đúng, tăng cường thực lực của mình mới là quan trọng nhất.”

(Ji: *财气大粗 – Giàu nứt đố đổ vách)

Tiên Hậu nhìn ra đáy mắt nàng có chút mệt mỏi, bèn hỏi: “Sao Ninh Nhi mới đi năm ngày đã thành thế này rồi, hay là vào tẩm điện nghỉ ngơi nhé?”

“Không cần không cần.” Tạ Vi Ninh vội vàng từ chối, “Con đi thẳng tới Tiên cung, chủ yếu là do nhớ tới chuyện đã nói với hai người lúc trước. Mẫu hậu, có tra ra được gì từ Khúc Liên Chi không? Không phải con nghi ngờ nàng ta đã làm chuyện gì, chủ yếu là mấy lần trước con nhận thấy trạng thái bị thương của nàng ta hơi kỳ lạ, mới lo lắng nàng ta đã xảy ra chuyện gì hay không.”

Tiên Đế và Tiên Hậu nhìn nhau, khẽ than một tiếng, nhưng rất vui mừng nói: “Con càng lớn càng trở nên ổn trọng còn quan tâm đ ến Tiên giới, sau khi làm xong việc của mình còn nhớ đến việc chính, không ham chơi như trước nữa, đã tiến bộ không ít rồi. Con thay đổi như vậy, bọn ta cũng yên tâm ngày sau có thể giao lại Tiên giới cho con rồi.”

Nói xong, nâng tay gọi người trình lên chứng cứ đã âm thầm tra lúc trước.

Tiên Hậu nhìn chứng cứ, nét mặt hơi có chút khác thường, âm thanh phát ra hơi thay đổi, hắng giọng lại mới ổn định được: “Trước khi con đi đã đặc biệt nói với bọn ta Khúc Liên Chi đứng ở vị trí người khác không chú ý mà nhìn Liên… Phó Liên Dao rời đi, nét mặt có chút biến hóa. Lúc bọn ta điều tra, còn tra thêm mối quan hệ giữa nàng ta và Phó Liên Dao.”

Tạ Vi Ninh nhìn Tiên Hậu, chủ động bước đến ngồi bên cạnh ôm lấy bà, lặng lẽ bày tỏ sự trấn an, sau đó nhìn về phía tài liệu được trình lên kia.

Nhìn một lúc, mới hiểu ra tại sao Tiên Hậu lại như vậy.

Nội dung bên trong, điều tra về cuộc đời của Khúc Liên Chi, mỗi lần ra ngoài đi đâu hay làm chuyện gì, còn có những bằng chứng mà Tiên quan âm thầm cải trang tìm những người liên quan để hỏi thăm. Nhìn qua không có gì bất ổn, tựa hồ cũng không liên quan đến Phó Liên Dao.

Nhưng đến nội dung thứ hai, lại ghi về Phó Liên Dao, điều tra cuộc đời cũng không phát hiện ra vấn đề. Sở dĩ nói như thế, bởi vì Tạ Vi Ninh cảm thấy, nếu có người cố tình tránh tầm mắt của người bên cạnh, thật sự lén lút làm chuyện gì đó, e là như thế cũng không tra ra được.

Đến đây vẫn tính là bình thường, nhưng nhìn lại những nơi mà Phó Liên Dao từng đi qua mấy năm nay, lại có chút không đúng.

Nhìn thoáng qua thì không có gì, thời gian của hai người không hề có bất cứ điểm chung nào, nhưng mỗi một nơi mà Khúc Liên Chi đến, đều là nơi mà Phó Liên Dao từng đi qua.

Phó Liên Dao du lịch rất nhiều, khéo ở chỗ bà ta đi nhiều như vậy, đúng lúc bao gồm những nơi mà Khúc Liên Chi đã đến.

Thời gian mà Khúc Liên chi đi, đều muộn hơn Phó Liên Dao một chút.

Nếu nói chỉ trùng hợp một hai lần thì cũng thôi, nhưng nơi nào của Khúc Liên Chi cũng đều trúng, cho thấy nàng ta và Phó Liên Dao trông như chẳng có chút quan hệ nào, nhưng lại có một mối quan hệ sâu sắc gì đó mà người khác không thể biết.

Điều này còn đáng sợ hơn trực tiếp tra ra hai người có liên hệ, quả thực càng nghĩ càng thấy kinh hãi.

Tiên Hậu thấy nàng đọc xong liền nói: “Thế nên, về sau bọn ta tiếp tục âm thầm điều tra Khúc Liên Chi. Tuy rằng nàng ta cảnh giác cẩn thận, cũng rất chú ý với đám tiên quan, nhưng không đoán được còn có ta đứng sau tra ra một vài chuyện nhân lúc nàng ta không chú ý. Trong cơ thể nàng ta có một cấm chế con rối giống y đồng trước kia.”

“…Cái gì?” Tạ Vi Ninh khiếp sợ thốt lên.

“Hơn nữa, nàng ta sinh ra đã là cô nhi, so với y đồng mà bọn ta từng tra, trường hợp diệt tộc trong nhà cũng y chang như thế.”

Tiên Hậu nghiêm túc nói: “Bởi vậy nên bọn ta nghi ngờ, mỗi một chỗ Khúc Liên Chi đi qua đều có người ra lệnh, khả năng là Phó Liên Dao rất lớn, nhưng có lẽ phía sau hai người này còn có một người lớn hơn. Điều tra mới chỉ là bên ngoài, trong bóng tối có những gì, sợ là càng kinh khủng hơn.”

Tạ Vi Ninh hỏi: “Vậy các nàng muốn làm gì? Vì sao trên người Khúc Liên Chi lại có vết thương? Những nơi từng đến có gì đặc biệt không? Vị trí đó trông có vẻ rất bình thường mà.”

“Những điều này vẫn chưa biết được.” Tiên Đế Tiên Hậu thấy gương mặt nàng mau chóng bình tĩnh lại, còn hỏi mấy vấn đề liên tục, bèn đứng lên nói, “Ninh Nhi, hẳn là con còn nhớ lời mà bọn ta đã nói lúc trước, phải đến chỗ Thần tộc xem thử chứ?”

Tạ Vi Ninh: “Nhớ ạ.”

Tiên Hậu nói: “Trước kia con không thích tu luyện, cũng không muốn tiếp quản việc Tiên giới, bọn ta nghĩ con không muốn thì cũng không miễn cưỡng. Nhưng hiện nay con đã thay đổi, còn muốn phải trở thành Tiên Đế, hiện tại có một số việc con cũng nên biết rồi. Con còn nhớ Quan Thế đài không?”

Tạ Vi Ninh: “…Có chút ấn tượng.” Dường như trong một góc xó xỉnh của nguyên tác hiện ra một chút ký ức.

Lúc này Tiên Đế mới xen lời: “Con theo bọn ta đến Quan Thế đài đi.”

Lúc ba người cùng vào Quan Thế đài, Tiên Đế Tiên Hậu còn dạy cho Tạ Vi Ninh nên dùng khẩu quyết nào để tiến vào, vào xong làm cách nào để phát hiện chỗ nào không đúng, bình thường vận hành Quan Thế đài như thế nào.

“Vừa nãy nói đến phương pháp hồi tưởng, đây là thứ hôm nay bọn ta muốn cho con xem.”

Tiên Hậu nói: “Xem y đồng trước, cùng với một vài tiên quan bị diệt tộc mà bọn ta đã kiểm tra thực hư.”

Mặt nước của Quan Thế đài trên cao phản chiếu bóng hình ba người rõ ràng như tấm gương, không có gợn sóng, cũng không nhìn thấy được hình ảnh nào khác.

Lúc hồi tưởng tra xét những người bị diệt tộc, mặt nước hình thành lốc xoáy rồi khôi phục sự phẳng lặng, qua một lúc mới lộ ra một cái đuôi của yêu thú.

Tạ Vi Ninh thắc mắc: “Đều giống nhau. Nghĩa là sự diệt tộc của bọn họ đều do Yêu giới ra tay sao?”

“Không sai. Hơn nữa trong tay đối phương rất có thể đã có vật của Thần tộc, mới khiến Quan Thế đài không có cách nào tra được cụ thể.”

Tiên Hậu nói: “Con xem tiếp một cái khác.”

Tiên Đế thi triển pháp thuật, Tiên Hậu đứng nhìn và chậm rãi bổ sung: “Phó Liên Dao đã từng nói, lúc ấy gia đình muội ấy bị đại chiến ảnh hưởng, ngoại trừ bản thân không một ai sống sót, huynh trưởng Thiên Thần tướng cũng chết trận. Chuyện này vốn không có gì bất ổn, nhưng sau khi tra ra nhiều người trùng hợp bị ‘diệt tộc’ như vậy, ta và Phụ đế con nhớ tới, mới có chút hoài nghi.”

Hình ảnh trên Quan Thế đài ghi lại thảm họa diệt tộc của Phó Liên Dao, giống như những người khác, xoáy nước khôi phục sự phẳng lặng.

Kỳ lạ hơn chính là trong thời gian chờ tương tự, không hề xuất hiện cái đuôi yêu thú nào.

Tim Tạ Vi Ninh hẫng một nhịp, nói: “Đây… đây nghĩa là sao? Nghĩa là sự diệt tộc của bà ta cũng do vật Thần tộc mới không thể tra rõ nội dung? Nhưng không lộ ra đuôi yêu thú, tức là không phải do Yêu giới làm?”

“Nghĩ như thế cũng không sai.”

Tiên Đế thu tay lại, giọng nói nặng nề: “Nhưng nhờ có sự đối lập như vậy, trái lại khiến ta và mẫu hậu con nghi ngờ. Lúc trước những người kia lộ ra dấu vết của yêu thú, liệu có phải là có người cố ý để bọn ta nhìn thấy hay không, có thể đối phương đã mượn tay Yêu giới. Còn chuyện Phó Liên Dao, nếu không phải yêu thú, chỉ có thể là do đối phương đích thân làm.”

Tạ Vi Ninh lẩm bẩm: “Kẻ đằng sau, đã hại bao nhiêu người, huỷ hoại bao nhiêu gia đình rồi…”

Tiên Đế xoa đầu nàng.

Tiên Hậu thở dài: “Thần tộc đã từng tạo ra không ít vật, Tiên giới chúng ta cũng chỉ có mấy thứ. Bọn ta cũng chỉ có mối quan hệ tốt với vài huyết mạch của Thần tộc, những người đó nói với bọn ta về những thứ đã tặng, còn các huyết mạch khác có vật gì, bọn ta không thể biết được.”

Tiên Đế nói tiếp: “Vì thế, để an tâm bọn ta còn bước vào nơi ở của Thần tộc, xem thử có tìm được dấu vết nào để lại hay không. Nhưng mà…”

Tiên Hậu: “Nhưng mà Tiên giới không thể không có chủ, Phụ đế con rời đi quá lâu sẽ khiến người ta sinh nghi, chỉ đành để ta đi. Việc này, Ninh Nhi đi cùng ta nhé.”

Sau khi Tạ Vi Ninh suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Sự việc tạm thời kết thúc, Tạ Vi Ninh lại về Tiên phủ.

Đến đêm, nàng nằm hình chữ đại (大) trên giường, lâu lâu xoay người, rõ ràng buồn ngủ díu cả mắt, nhưng không có cách nào ngủ được.

Trằn trọc như vậy đến một lúc nào đó, có chút mất kiên nhẫn, nàng dứt khoát ngồi dậy, khoác áo ngoài rồi đi ra viện, ngồi xuống ghế đá.

Ban đêm thỉnh thoảng có chim bay lướt qua đỉnh đầu, lại khiến người cảm thấy an bình.

Tạ Vi Ninh ngửi thấy hương thơm từ cỏ xanh, tinh thần bình tĩnh lại, không kìm được mà lấy Thông Lục Nghi ra, đưa thần thức vào lần nữa.

Trước đó thì bận rộn đánh Ma vật, hiện tại đến canh giờ này, hẳn cũng có chút thời gian rảnh rỗi nhỉ?

Ôm ý nghĩ như vậy, Tạ Vi Ninh nhìn thấy điểm sáng trên Thông Lục Nghi lóe lên hồi lâu mà không có hồi âm, sự chờ mong ban đầu dần dần biến thành thấp thỏm, nàng thử lại hai lần, vẫn là kết quả đó, trái tim nhất thời đập mạnh.

Nàng đứng lên hô lớn: “Ám Giao Vệ!”

Trong phút chốc, trên tường viện xuất hiện một bóng đen đáp xuống: “Điện hạ có gì phân phó sao?”

Ánh mắt Tạ Vi Ninh nghiêm túc, nói: “Ma chủ các ngươi bận xử lý Ma vật cả ngày à? Mười hai canh giờ cũng không nghỉ sao? Ta nghĩ, dựa vào thực lực của Ma giới các ngươi, hẳn sẽ không đến mức này chứ.”

Nét mặt Ám Giao Vệ khẽ biến đổi, trầm mặc: “……”

Tạ Vi Ninh: “Nói đi, Ma chủ các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không nói với ta?”

Không khí vẫn chìm trong sự tĩnh mịch.

Tạ Vi Ninh trào phúng: “Làm sao, lúc trước hắn còn nói trước mặt các ngươi không có việc gì phải giấu ta, giờ chưa qua được mấy ngày, trở về Ma giới lại muốn giấu diếm à? Lời mà Ma chủ nói quả nhiên không đáng tin! Có phải ta không nên chờ mong hay không!”

Ám Giao Vệ nghe nàng nói chuyện liên quan đến Ma chủ bọn họ, lúc này mới không thể không mở miệng: “Điện hạ hiểu lầm rồi, Ma chủ không hề ra lệnh cho bọn ta giấu người. Là bọn ta… tự tiện che giấu.”

Nàng nhìn khuôn mặt Tạ Vi Ninh dường như có vẻ tức giận, đã quen sự ôn hòa của nàng nhiều ngày, lúc này lại cảm thấy có chút áp lực.

“Thật ra, Ma chủ tái phát nhập ma.” Ám Giao Vệ nói, “Khi Hữu hộ pháp truyền tin đến, bọn ta đều cảm thấy, chờ Ma chủ tỉnh táo lại rồi báo việc này với người là được, không nghĩ sẽ quá nghiêm trọng.”

Chung quy, tái phát nhập ma là chuyện thường xảy ra trước đây.

Tạ Vi Ninh kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ? Lúc hắn đi không phải rất tốt à?”

Ám Giao Vệ nói: “Trước đây thời gian Chủ thượng tái phát cách nhau tương đối dài, sau này mới một tháng một lần, cho nên bọn ta cũng không thấy lạ khi phát tác lúc này. Chỉ là lần này ngài ấy phát tác, Tả Hữu hộ pháp rất khó đến gần, mới lo lắng nếu nói việc này với người sẽ làm người sốt ruột xúc động hành sự, không may bị thương thì không tốt. Huống hồ chủ thượng đã phân phó bọn ta phải bảo vệ người, nên mới quyết định che giấu.”

Tạ Vi Ninh nổi giận: “Trước đó không phải ngươi đã nói là đi xử lý Ma vật sao?!”

Ám Giao Vệ bất đắc dĩ nói: “Xử lý Ma vật là thật, nhưng trong quá trình đó đã phát tác, sự tình khẩn cấp, thật sự không phải là mệnh lệnh của Ma chủ! Người tuyệt đối đừng hiểu lầm chủ thượng!”

Tạ Vi Ninh lập tức bước nhanh ra sân, hành động như gió.

Giọng nói nàng bay tới từ không trung: “Yên tâm, ta không hiểu lầm hắn!”

Nàng chỉ dùng lời này để đánh lừa Ám Giao Vệ thôi.

Nếu Phong Thầm đã nói không giấu nữa, nhất định sẽ không tái phạm.
Bình Luận (0)
Comment