Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 92

Tạ Vi Ninh sững sờ, nàng tưởng rằng Phó gia bị diệt tộc là nguyên nhân dẫn tới sự cực đoan điên cuồng hiện tại của Phó Liên Dao, không ngờ được Phó Liên Dao lại liên quan đến cả chuyện này.

Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Thầm, hai người đều có vẻ hơi kinh ngạc.

Tạ Vi Ninh muốn nắm bắt thời gian, đưa tay ra hiệu rằng bọn họ sẽ đến nơi Thần tộc, vừa đi vừa nói chuyện với Tiên Đế.

Phong Thầm gật đầu, vẫy tay gọi một tiên quan đang ngơ ngác tới đây. Sau đó hắn nói mấy câu ngắn gọn, đoàn người liền xuất phát đến nơi Thần tộc.

“Lúc ấy là sau chiến loạn, tứ giới loạn lạc.” Tiên Đế nói, “Người còn sống sau đại chiến đều lo làm chuyện riêng của mình, ta và Mẫu Hậu con cũng không rảnh lo đến.”

“Khi Phó Liên Dao truyền tin báo Phó gia bị diệt, bọn ta đều chạy tới an ủi. Lúc ấy khu vực đó bị phá hủy hoàn toàn không thể điều tra được gì, nên bọn ta không nghĩ nhiều.”

Ông cảm thán: “Chỉ trách khi đó bọn ta còn quá trẻ, ta không hề nhận ra có gì bất ổn.”

Phong Thầm ngự kiếm, Tạ Vi Ninh cầm Thông Lục Nghi bước lên thân kiếm của hắn.

Các tiên quan cũng theo sau hai người sát sao.

Tạ Vi Ninh vội nói: “Lúc ấy mọi người là bạn bè tin tưởng lẫn nhau, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Phụ đế đừng tự trách.”

Tiên Đế nặng nề lên tiếng, ông già rồi nên không nhịn được mà cảm thán. Tạ Vi Ninh nói như thế, ông cũng cảm thấy đáy lòng ấm áp.

Ông nói tiếp: “Lúc trước ta đã tra ra địa điểm mà Khúc Liên Chi và Phó Liên Dao từng đến, bí mật điều tra mấy ngày mới phát hiện Khúc Liên Chi từng đến một vài bí cảnh, đây mới chỉ là một nơi trong đó. Nàng ta đến những nơi đó đều là để vào được bí cảnh.”

Tạ Vi Ninh hỏi: “Tại sao? Những bí cảnh đó có gì đặc biệt à?”

“Mấy ngày hai người không ở đây, ta đã phái người vào tra xét.” Giọng nói Tiên Đế dần nặng nề, “Trong mười mấy bí cảnh, đã phát hiện có 3 nơi khổng lồ nằm sâu bên trong cực kỳ nguy hiểm, chúng đều thông xuống hạ giới. Cũng vì thế mà… ta đã tổn thất hai vị tiên quan. Ta đã sai người tiêu hủy toàn bộ bí cảnh được phát hiện cho đến nay.”

“Sau khi điều tra, Hộ Thiên Vệ tìm ra nơi Phó Liên Dao và Giang Nhược Vụ xuất hiện lần cuối. Nhưng đã muộn một bước, bên trong không còn một bóng người. Giang Nhược Vụ chắc cũng đã bị chuyển đi, e là đến Yêu giới.”

Thực ra nếu xem xét kỹ, chỉ trong thời gian ngắn tra ra được nhiều chuyện như vậy đã là rất nhanh rồi, càng không kể đến phải kiểm tra bí cảnh. Tiến hành một lúc nhiều chuyện như vậy, ít nhất cũng do Tiên quân Tiên Tôn đi tra mới có được tốc độ này. Hẳn là đám người Phó Liên Dao đã chuẩn bị kế hoạch mấy trăm năm rồi.

Tạ Vi Ninh bất giác siết chặt tay, lửa giận vất vả lắm mới dập tắt được lại bắt đầu nhen nhóm, mang theo chút thấp thỏm và lo lắng: “Con đường thông xuống hạ giới là… Phàm giới ư? Vậy bọn họ muốn…”

Nghĩ đến chuyện đám người này lợi dụng thành trấn Yêu Sơn vô can để chạy trốn, vậy chuyện liên quan đến phàm giới càng chẳng tốt lành gì.

Tạ Vi Ninh nghẹn lửa trong cổ họng, không nói nổi nửa câu suy đoán phía sau. Bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi ấm lan tỏa trên tay.

Một bàn tay mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng tách từng ngón tay đang siết chặt của nàng, để lộ lòng bàn tay bị siết chặt tới mức đỏ ửng của nàng.

Không đợi nàng phản ứng lại, bàn tay kia đan vào mười ngón tay của nàng như thể kiềm chế thật chặt chẽ, không cho phép nàng tiếp tục ngược đãi tay mình nữa, dường như cũng ẩn chứa một chút an ủi.

Tạ Vi Ninh đắm mình trong cảm giác an toàn, không khỏi ngước mắt lên. Nàng thấy nét mặt Phong Thầm rất tự nhiên, cũng không cúi đầu xuống một chút nào, chỉ nhìn về phía trước, ung dung nói: “Không được làm tổn thương bản thân.”

Tạ Vi Ninh xúc động, nhất thời quên nói chuyện, sau khi hồi thần mới “Ừm” một tiếng.

Sau đó hai người yên lặng, dường như quên mất đã có thể buông tay được rồi.

Tiên Đế nhận ra sự lo âu của Tạ Vi Ninh, nhưng thấy nàng không nói nữa bèn trấn an thêm mấy câu. Còn sợ một mình nàng nhỏ tuổi ở bên ngoài chứng kiến và tận tai nghe thấy những chuyện kinh hoàng sẽ bất an, lo lắng và ưu sầu khó quên. Thế là ông bảo nàng trả Thông Lục Nghi cho tiên quan, rồi dặn dò vài câu để bọn họ chú ý đến tình trạng của Đế Nữ.

Từ lúc sinh ra Đế Nữ luôn trải qua những ngày tháng thái bình yên vui, sợ là nàng khó đương đầu với thảm cảnh như thế.

Tiên quan cầm Thông Lục Nghi, rồi nhìn Đế Nữ và Ma chủ đan chặt tay vào nhau ở phía trước, tâm tình rất phức tạp: “Tiên Đế cứ yên tâm, Đế Nữ điện hạ không chỉ có một mình. Theo ta thấy thì điện hạ sẽ không sao đâu.”

Tiên Đế thắc mắc: “Dựa vào đâu mà nói vậy?”

Ông chợt nhớ lại, mới vừa có nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng và hơi quen quen ở trong Thông Lục Nghi, cất tiếng nói: “Ma chủ cũng ở đó à?”

Tiên quan: “Vâng.”

Hắn cân nhắc rồi nói: “Ban nãy Ma chủ khuyên can điện hạ, Đế Nữ điện hạ cũng điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.”

Tiên Đế bừng tỉnh đại ngộ, ông cũng yên lòng, dặn dò thêm nếu có chuyện bên phía Tiên Hậu phải thông báo ngay, rồi sai người ngắt Thông Lục Nghi.



Đoàn người lại chạy đến nơi Thần tộc ở địa giới hoang vu, có lẽ lần này có chút tình hợp tác ngắn trước đó nên đường đi suôn sẻ, không có yêu thú ngăn cản, tốc độ cũng nhanh hơn.

Lúc tới lối vào nơi Thần tộc có thể thấy rất nhiều yêu thú tụ tập bên ngoài, chúng đang nhìn chăm chú vào lối vào giữa không trung.

Lối vào không chấn động kịch liệt như khi bọn họ ra ngoài, tựa hồ rơi vào trạng thái yên ả, không thể hiện sự sụp đổ bất cứ lúc nào.

Dực thú nhìn thấy bọn họ trở về, giọng ồm ồm: “Lối vào vừa khôi phục cách đây không lâu.”

Tạ Vi Ninh kinh hỉ nói: “Vậy có lẽ Tiên Hậu ở bên trong đã thành công rồi!”

Nàng rối rít cảm ơn các yêu thú canh giữ ở đây, rồi kéo Phong Thầm vào bên trong nơi Thần tộc.

Các tiên quan cùng vô số yêu thú nhìn nhau, thấy con người gặp được chúng có vẻ rất căng thẳng, bọn chúng bèn chủ động giải tán.

Giống như lần trước, sau khi Tạ Vi Ninh và Phong Thầm bước vào, còn chưa buông tay đã bị cuốn vào gió lốc, ngay sau đó trời đất quay cuồng, mở mắt đã xuất hiện ở bên trong nơi Thần tộc.

Lần này cũng đã quen hơn, tỉnh lại khá nhanh.

Hai người ngồi dậy, lập tức gọi tên Tiên Hậu và tìm kiếm khắp nơi.

Tiếng đáp quen thuộc nhanh chóng truyền đến từ một nơi không xa, nghe phương hướng của âm thanh, hình như là nơi bọn họ từng đến.

“Mẫu hậu?”

Tạ Vi Ninh đi thẳng vào trong, quả nhiên đã thấy Tiên Hậu đang đứng trầm ngâm trước Phó Thừa Vệ đóng băng.

“Các con trở lại rồi.” Tiên Hậu hỏi, “Tình hình bên ngoài thế nào?”

Lúc này Phong Thầm mới lên tiếng: “Phó Liên Dao có Đằng Ấp tiếp ứng bên ngoài, bọn họ lợi dụng yêu thú phá hủy thành trấn gần Yêu Sơn để kéo dài thời gian, đã chạy mất rồi.”

Tạ Vi Ninh nói tiếp: “Lúc ấy chỉ có hai bọn con, không còn cách nào nên đành lựa chọn cứu thành trấn trước, rồi chờ người của Tiên cung đến.”

Tiên Hậu gật đầu thở dài: “Các con làm tốt lắm.”

Bà nói sơ vài câu rồi vào chuyện chính: “Ta hồi tưởng một lúc mới nhớ ra tảng băng này là Tẫn Trần Băng của Thần tộc.”

“Bất kể vật sống hay vật chết, chỉ cần bị phong ấn vào Tẫn Trần Băng, sẽ có thể giữ được dáng vẻ ở thời điểm đó. Thời gian bên trong tảng băng được tạm dừng.” Tiên Hậu nói, “Vật sống đóng băng sau khi ra ngoài vẫn có thể sống tiếp với hình dạng đó, thậm chí con còn có thể nhìn thấy lồ ng ngực phập phồng trong băng. Nếu là vật chết, sau khi lấy ra sẽ phát triển theo lẽ vốn có.”

Thần kỳ thế sao?

Tạ Vi Ninh lại thầm cảm thán, chợt nhớ ra một chuyện: “Giang Nhược Vụ… Con nhớ Phó Liên Dao đã nói nàng ta là nữ nhi của huynh trưởng, sinh sau đại chiến không lâu, nhưng chỉ sống mười mấy năm ở phàm giới, thân thể không có vẻ như đã qua mấy trăm năm. Vậy liệu có phải nàng từng bị phong ấn trong Tẫn Trần Băng, sau đó được thả ra và xuống phàm giới không?”

Tiên Hậu ngạc nhiên: “Sao con nghĩ đến chuyện này?”

Tạ Vi Ninh nói: “Con quên nói, vừa rồi Tiên Đế đã nói với con qua Thông Lục Nghi, chuyện Phó gia bị diệt tộc rất có thể liên quan đến Phó Liên Dao. Những người kề cạnh Phó gia năm đó đều nói đã thấy Phó Liên Dao ôm một đứa trẻ về, không lâu sau đó thì Phó gia bị diệt tộc.”

Nàng kể lại chuyện Khúc Liên Chi từng đến bí cảnh, sau đó mới nói: “Con cảm thấy Phó Liên Dao là kẻ tâm tư kín đáo và có thủ đoạn, hẳn sẽ không tạo ra sự cố đứa trẻ vô tình bị lưu lạc đến phàm giới sau khi bà ta ôm con của huynh trưởng mình về nhà.”

“… Con nói rất có lý.” Tiên Hậu vừa vui mừng vì nàng đã trưởng thành, vừa cảm thấy lạnh gáy với những sự việc đằng sau, nét mặt căng thẳng, “Nghĩ như vậy thì ta cũng có vài điểm nghi ngờ, chuyện Giang Nhược Vụ cứu Phong Hành có nằm trong mưu kế của ả không?”

Tạ Vi Ninh không nghĩ tới tư duy của Tiên Hậu còn rộng mở hơn: “Chẳng phải lúc ấy Phong Hành Tiên Tôn đến một bí cảnh, sau đó vô tình rơi xuống phàm giới sao?”

Tiên Hậu: “Rơi xuống phàm giới là tai nạn, nhưng việc mượn tai nạn này để làm chuyện gì đó thì ai mà biết được.”

Bà nhìn Phó Thừa Vệ, khẽ cảm khái: “Năm đó Phó Liên Dao và Phó Thừa Vệ ở Phó gia không được quan tâm, cũng không được yêu thương. Mẫu thân của họ mất sớm, phụ thân lại không thích tu luyện, mê đắm hoa tửu, sau đó còn tái kết khế ước với người khác. 

Bọn ta quen họ từ lúc nhỏ, ta vẫn nhớ rõ Phó Thừa Vệ luôn che chở Phó Liên Dao, dù sau này ra ngoài rèn luyện, hắn vẫn chăm sóc ả ta.”

“Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình cảm huynh muội rất tốt, chịu khó hơn bất kỳ ai.” Tiên Hậu nói, “Lúc ấy Phó Thừa Vệ tìm hiểu một nữ tu, bọn ta đều cho rằng bọn họ sẽ lập khế ước. Nhưng Phó Thừa Vệ đã chia tay đối phương để chăm sóc cho Phó Liên Dao. Ai mà ngờ nhiều năm sau… Lại biến thành thế này.”

Tạ Vi Ninh thấy Tiên Hậu nhớ lại chuyện xưa như thể khó mà buông bỏ, nàng tạm thời không quấy rầy.

Nàng bỗng phát hiện hình như Phong Thầm cũng không nói gì, lúc quay đầu lại tìm thì thấy hắn đã lặng lẽ đi kiểm tra xung quanh không biết từ khi nào.

Tạ Vi Ninh bước đến, thò đầu sang bên cạnh hắn khẽ hỏi: “Đang nhìn gì thế? Phát hiện điều gì bất ổn sao?”

“Không phải.”

Phong Thầm nhíu mày nói: “Ta cũng không biết ta đang nhìn gì.”

Tạ Vi Ninh ngập ngừng nói: “… Vậy chàng chỉ muốn nhìn thế thôi ư? Vô duyên vô cớ lại muốn nhìn? Chẳng lẽ trong tiềm thức của chàng cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, hay là muốn tìm thứ gì?”

Phong Thầm chậm rãi lắc đầu, nhíu chặt mày tỏ vẻ bản thân cũng không thể nói rõ.

Tẫn Trần Băng có tiếng động bất thường, hai người cùng quay đầu nhìn lại.

Tiên Hậu lấy Phó Thừa Vệ ra khỏi tảng băng, thi thể vẫn đang tỏa khí lạnh, toàn thân cứng ngắc, nhìn là biết không còn sự sống.

Tiên Hậu triệu hồi túi Càn Khôn cất thi thể vào: “Lúc còn sống, hắn từng nói nếu chết đi chỉ muốn được chôn ở nơi hắn ngã xuống, muốn chết một cách lừng lẫy và được người người nhớ tới. Nếu đã thấy được hắn, ta thân là bạn bè cũ, nên thỏa mãn tâm nguyện của hắn.”

Dứt lời, bà ổn định cảm xúc và trầm giọng nói: “Chúng ta phải đi tìm chú thanh hồn. Đối với bộ xương Thần tộc và bộ xương đọa ma ở bên ngoài thì hòa vào đất trời mới là chốn về tốt nhất, không thể để kẻ xấu lợi dụng nữa. Xương cốt tan biến, bọn họ mới có khả năng chuyển thế.”

“Bộ xương Thần tộc vẫn còn ở nơi này, chứng minh bọn họ là những Thần tộc cuối cùng trải qua trận chiến mà chết đi, nhưng đã không còn Thần tộc để thi triển chú thanh hồn nữa.”

“Yêu thú bên ngoài đã nói với con.” Tạ Vi Ninh vội vã nói, “Tấm bia đá ở khoảng đất trống có lẽ sẽ có chú thanh hồn.”

“Bia đá?” Tiên Hậu trầm tư một lát, lập tức hành động, “Các con theo ta, ta biết ở đâu.”

Bọn họ nhanh chóng tới một nơi, từ xa có thể nhìn thấy tấm bia đá dựng đứng cao ngất, bên trên có chữ viết màu vàng nhạt còn vương lại hơi thở và sức mạnh của Thần tộc.

Tiên Hậu đang định tìm quanh một vòng thì nghe thấy Phong Thầm chợt nói: “Có lẽ hàng thứ nhất dưới tấm bia là chú thanh hồn.”

Tiên Hậu nhìn hắn đầy hoang mang, lúc này mới mơ hồ nhận ra dường như cùng hắn vào nơi Thần tộc mới xảy ra nhiều chuyện khác thường.

Tạ Vi Ninh hỏi: “Chàng biết à?”

Phong Thầm: “… Chỉ là cảm giác. Ta không đọc được hết chữ bên trên.”

“Để ta xem thử.” Tiên Hậu dằn lại lòng nghi ngờ, dự định sẽ hỏi lại sau. Bà nói, “Ta có thể đọc được chữ bên trên, lúc trước Thần tộc từng dạy vài chữ cho ta và Tiên Đế.”

Nội dung trên bia đá này không viết rõ câu nào là chú thanh hồn, mới khiến bà không thể xác nhận ngay được.

Bọn họ xếp bộ xương Thần tộc thành một hàng trước tấm bia đá, sau khi Tiên Hậu khẽ niệm ra những âm điệu cổ xưa, một loạt xương cốt dường như được nhuốm ánh sáng vàng kim.

Chỉ có mỗi bộ xương Thần tộc đọa ma kia là khác biệt.

Các bộ xương khác dần hóa thành chấm sáng tan biến giữa trời, có hóa thành hình người, có hóa thành hình thú. Nhưng bộ xương của Thần tộc đọa ma lại bất động như núi, sắc mặt của ba người dần nặng nề.

Đột nhiên có một bóng sáng bay lên trời, dừng giữa không trung một lát, như thể đang nâng tay lên đặt trên đầu Phong Thầm vài giây, rồi mới chậm rãi tan đi.

Tiên Hậu nhìn thấy mà kinh hoàng.

Tạ Vi Ninh cũng sững sờ một hồi, sau đó quay sang nhìn Phong Thầm, thấy vẻ mặt của hắn vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, dường như tuôn trào rất nhiều cảm xúc phức tạp và khó diễn tả. Nàng nghĩ một chút, vươn tay nắm chặt lấy tay hắn như muốn tiếp thêm sức mạnh.

“…” Phong Thầm kìm nén cảm xúc, trầm giọng nói, “Không sao. Đừng lo cho ta.”

Từ năm mười tuổi, hắn đã một mình gánh vác hết thảy.

Dù cho cảnh tượng vừa rồi khiến hắn khác thường, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới yên lòng.

Nhưng mà đến khi niệm chú thanh hồn đến lần thứ hai thứ ba, trên mặt đất vẫn còn lại bộ xương của Thần tộc đọa ma.

Tiên Hậu thu tay nói: “Bộ xương này… không hề truyền đến sức mạnh, tại sao không thể hòa vào đất trời?”

“Không đúng.”

Bà lạnh giọng nói: “Ban nãy các bộ xương đó đều còn giữ sức mạnh Thần tộc, chỉ mỗi bộ xương đọa ma là không.”

Tạ Vi Ninh cả kinh: “Không lẽ trước đó hắn ta thật sự chạy thoát rồi?”

“Có khả năng.” Tiên Hậu cất bộ xương và nói, “Chúng ta đi về trước, bàn bạc kỹ hơn.”
Bình Luận (0)
Comment