Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 2

Editor: nhà Kẹo Bơ

Cầu bình chọn a ~~

Chuông reo, đây là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp cũng là giáo viên tiếng Anh, tên là Vương Quế Phương, 30 tuổi, thời điểm cần nghiêm khắc thì thực nghiêm khắc, lúc cần ôn nhu lại thực ôn nhu.

Khóa học tiếng Anh ở cao trung được xem như một môn có chương trình học tương đối nhẹ nhàng, cũng không cần sự tập trung như các khóa học khác, chỉ cần để não bạn hoạt động liên tục, trong bài học thì nhớ nhiều từ đơn và ngữ pháp, bài kiểm tra cũng không khó.

Kết thúc một giờ học vẫn còn tương đối nhẹ nhàng.

Vương Quế Phương giảng xong bài, nhìn đồng hồ trên tường, còn 5 phút nữa mới tan học.

Cô trở lại bục giảng, đặt sách vở xuống "Thừa dịp vẫn còn vài phút nữa, cô sẽ nói đến trận đấu bóng rổ vào thứ sáu; trước mắt đội bóng rổ nam đã đủ người, nhưng đội nữ vẫn còn thiếu ba người, hai cầu thủ chính và một cầu thủ dự bị, có bạn nữ nào muốn chủ động báo danh tham gia không?"

Nghe thấy bóng rổ, vỏ não Cố Khê liền hưng phấn, trước kia với việc đọc sách cô không được tính là lợi hại, nhưng tế bào vận động lại phát triển nhất, ở cao trung vào đội bóng rổ của trường, lên đại học cô cũng chơi bóng rổ.

Đối với bóng rổ, cô có một niềm đam mê mãnh liệt.

Cô không chút chút do dự giơ tay "Thưa cô, em tham gia"

Vương Quế Phương nhìn về phía cô, mặt mày hớn hở "Tốt lắm" sau đó nhìn quanh phòng học "Vẫn còn hai vị trí nữa, có ai chủ động báo danh nữa không. Các em cần năng nổ một chút, không nhất định phải thắng, quan trọng là có tham gia."

Bọn họ là lớp tự nhiên, nam nhiều nữ thiếu, nữ sinh chỉ có 18 người, muổn chọn 6 người, có nghĩa là một phần ba học sinh đều phải tham gia.

Một lát sau, chuông tan học vang lên, lớp học thực yên tĩnh, không ai giơ tay báo danh. Nếu không đủ số người tham gia, lớp bọn họ liền bị hủy bỏ tư cách thi đấu.

Vương Quế Phương nhìn nhìn Tuệ Cầm có dáng cao ở phía sau "Tuệ Cầm, em khá cao, có ưu thế đánh bóng rổ"

Tuệ Cầm cắn môi, khó xử nói "Thưa cô, em không thể chơi bóng rổ"

Lúc này, ủy viên thể dục Trương Vân Hải giơ tay nói "Thưa cô, em đã hỏi qua các bạn nữ, rất nhiều bạn đều nói không chơi, nếu có bạn nào nguyện ý báo danh, nam sinh bọn em có thể tận dụng thời gian mấy ngày nay để dạy các bạn nữ"

Vương Quế Phương gật đầu "Đề nghị này không tồi"

Trương Vân Hải cố ý nói "Hạ Hữu Nam chơi bóng siêu cấp lợi hại, hiện tại có ai muốn học không"

"Thưa cô, em! Em nguyện ý tham gia!" Tất cả các bạn đều nhìn về người đang giơ tay, là Đường Tiểu Dĩnh.

Những nữ sinh xung quanh đều tròn mắt nhìn Đường Tiểu Dĩnh, ý đồ rõ ràng như vậy, ai cũng thấy được.

Vương Quế Phương đối với việc Đường Tiểu Dĩnh chủ động giơ tay thực hài lòng "Tốt, vẫn còn một người dự bị, ai nguyện ý nữa không? Nếu không các em có thể nghĩ lại, sau này báo danh với ủy viên thể dục"

Không bao lâu, Lưu Ngọc Châu giơ tay "Thưa cô, để em đi"

"Được, hiện tại chúng ta đã có đủ thành viên nữ" Vương Quế Phương nhìn về phía Trương Vân Hải "Vân Hải, em hãy sắp xếp lại một chút, để đội bóng rổ nữ tập luyện"

"Vâng ạ"

Vương Quế Phương nói tiếp "Vậy thì tan học đi"

Hết giờ học, Trương Vân Hải tập hợp sáu bạn nữ tham gia đội bóng rổ, thống báo ngắn gọn "Chiều thứ sáu phải thi đấu, còn có ba ngày nữa, đợi lát nữa hết giờ học buổi chiều, chúng ta gặp nhau ở sân bóng"

Buổi chiều học 3 tiết, 5 giờ tan học, buổi tối 7 giờ bắt đầu tiết tự học, có 2 giờ để ăn cơm tắm rửa.

Sau khi hết ba tiết học, Cố Khê cùng năm bạn nữ khác đi đến sân bóng.

Sân bóng khi hết giờ thực náo nhiệt, có người chạy bộ quanh sân, hoặc đánh cầu lông, chơi bóng rổ hay đá bóng.

Nam sinh đã đi mượn bóng, cũng không ở đây. Sáu nữ sinh tụ tập ở một chỗ nói chuyện phiếm, Đàm Mỹ Thanh hỏi "Tiểu Dĩnh, cậu sẽ chơi bóng rổ sao?"

Đường Tiểu Dĩnh lắc đầu "Không đâu"

"Châu Châu, cậu thì sao?"

Lưu Ngọc Châu lắc đầu "Tớ cũng không"

Đàm Mỹ Thanh lại nhìn về phía Cố Khê "Cố Khê thì sao?

Cố Khế đáp "Tớ đã nói là tớ sẽ tham gia"

Đàm Mỹ Thanh đỡ trán đầu "Chúa ơi, tớ cảm giác chúng ta vừa vào sân sẽ nháy mắt bị hạ gục"

Trần San ôm hai tay nói "Sợ cái gì, nữ sinh ban khác phỏng chừng cũng nhiều người không chơi"

Đàm Mỹ Thanh nói "Cậu có biết chúng ta lần này sẽ đấu với lớp nào không"

"Lớp nào thế?"

"Lớp chín" Đàm Mỹ Thanh giải thích một cách tuyệt vọng "Ban bọn họ hơn nửa là học sinh thể thao, tớ nghe nói có hai người trong đội của trường, chúng ta nếu đấu với các bạn ấy, khả năng hết một trận cũng không được động đến bóng."

Lưu Ngọc Châu lo lắng "Nếu đến bóng cũng không chạm được cũng quá mất mặt, lần thi đấu này chúng ta vẫn tham gia sao?"

Cố Khê an ủi nói "Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng, theo tớ biết lớp chín tuy có một nửa là học sinh thể dục, nhưng 80% đều là nam, cho nên thực lực của các bạn nữ khác không hơn chúng ta nhiều, cũng không thể đến mức vào sân thi đấu mà không chạm được bóng"

Trần San tán đồng "Đúng đấy, chúng ta đừng tự dọa mình, nếu sợ hãi như vậy thì dứt khoát không cần tham gia"

Những người khác đều không nói gì thêm nữa.

Trần San và nguyên chủ Cố Khê là bạn tốt, họ học cùng trường, sau đó lại cùng ban; tính tính Trần San thẳng thắn, lời nói có phần vội vã, trong tiểu thuyết cũng là nhân vật phản diện.

Sau khi ở chung mấy ngày, Cố Khê thấy quan điểm của mình khác với Trần San, nên cô cũng không tới gần, chỉ là bảo trì khoảng cách không gần không xa.

Trương Vân Hải cùng Sở Hào Hưng mỗi người cầm một quả bóng tới gần, vỗ bóng trên mặt đất, nói với các cô "Nếu không thì phân hai nhóm đi, tớ sẽ dạy một số kỹ xảo trong bóng rổ và nền tảng cơ sở còn Hào Hưng sẽ dạy cách di bóng và chuyền bóng."

Đường Tiểu Dĩnh nhìn quanh, cũng không thầy Hạ Hữu Nam, cô hỏi "Vân Hải, cậu không phải nói Hữu Nam đến dạy sao, tại sao cậu ấy vẫn chưa tới?"

Trương Vân Hải giả ngu "Hửm? Tớ có nói thế sao? Hình như tớ chỉ nói Hữu Nam cũng trong đội bóng rổ nam, hơn nữa chơi bóng rổ đặc biệt lợi hại, chứ chưa nói cậu ấy tới đây dạy nha"

Đường Tiểu Dĩnh lúc này mới phát hiện chính mình bị lừa "Cậu..."

Trương Vẫn Hải cười xấu xa "Đường Tiểu Dĩnh, cậu không phải vì nghĩ rằng Hữu Nam tới dạy, nên mới giơ tay báo danh đấy chứ?"

Đường Tiểu Dĩnh phồng má "Không, không phải thế"

"Không phải sao, nếu không đến vì Hữu Nam, thì việc cậu ấy có đến hay không cũng không quan trọng" Trương Vân Hải rê bóng đến sân"Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta chỉ luyện tập 40 phút, hiện tại chia làm hai nhóm, người học nền tảng đi theo tớ, còn lại đi theo Hào Hưng."

Sáu người thì bốn người học căn bản, trước tiên Trương Vân Hải cho các cô tạo thành vòng tròn, ở sân tập chuyền, luyện được 10 phút thì bắt đầu dạy ném rổ.

Trương Vân Hải đứng ở vạch ném, một bàn tay nâng bóng, động tác giống một giáo viên thể dục có trình độ "Ném rổ chủ yếu dựa vào lực cổ tay và ngón tay, nhưng đối với nữ sinh các cậu, khả năng không có đủ lực, sẽ dễ bị bóng bật lại, cho nên, thời điểm ném rổ, nếu cảm thấy lực của mình không đủ, có thể để tay nâng bóng ở cạnh đầu, hơn nữa nhất định phải khuỵu gối, lợi dụng lực nhảy để ném. Còn nữa, đừng ném loạn"

Trương Vân Hải chỉ vào khung rổ màu đen đằng sau "Nếu không nhìn thấy, khung rổ sau có màu đen, chỉ cần nhắm chuẩn vào màu đen ấy, thì 80% đều sẽ vào"

Đàm Mỹ Thanh giơ bàn tay che đi ánh nắng hoàng hôn chiếu về phía mình "Vân Hải, chúng ta lần này đấu với lớp chín, bọn họ có hai người trong đội bóng của trường, tớ cảm thấy chúng ta luyện tập thế nào cũng sẽ kém hơn"

Trước Vân Hải lắc ngón trỏ tay phải "No no no... Ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng đội bóng rổ nữ của trường chơi tốt, đấy chỉ là sự hiểu lầm, tớ đã xem qua, cũng chỉ bình thường thôi"

Đàm Mỹ Thanh bĩu môi "So với chúng ta vẫn tốt hơn"

Viễn Phương nói "Mỹ Thanh, cậu đừng nói những lời ủ rũ, chúng ta luyện tập là việc của chúng ta, luyện một chút khi thua cũng không tính là quá khó coi"

"Đúng đúng, Viễn Phương nói đúng, không thua đến mức không thể nhìn được là mục tiêu của chúng ta." Trước Vân Hải ném bóng nhưng không trúng rổ, Cố Khê bắt lấy quả bóng đang bật lại, vỗ bóng hai lần xuống mặt đất.

Trương Vân Hải nói "Cố Khê, bắt đầu từ cậu, luyện tập ném rổ, mỗi người hai lần."

"Được" Cố Khê đi đến vạch ném phạt, hơi nghiêng người, vỗ bóng hai lần, tay phải nâng bóng, cánh tay uốn lượn 90 độ, hòng làm điểm tựa, vừa đúng là tư thế ném rổ tiêu chuẩn.

Cô nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng rời khỏi tay, tiếp xúc với khung bóng, không lệch mà vào đúng rổ.

"Thật đẹp" Trương Vân Hải vỗ tay "Cố Khê, cậu không tồi nha!"

Đàm Mỹ Thanh thấy động tác lưu loát sạch sẽ của Cố Khê khi ném rổ, sửng sốt "Cố Khê, cậu giống như rất lợi hại"

Cố Khê cười cười "May mắn nên ném trúng thôi"

Trương Vân Hải cầm bóng rổ vừa rơi xuống chuyền tới "Ném một lần nữa"

Cố Khê tắm xong, giặt sạch quần áo trở lại phòng học, không sai biệt nhiều đã tới thời gian tự học buổi tối, lại thấy Đường Tiểu Dĩnh đang ngồi trên ghế cô, xoay đầu nói chuyện với Hạ Hữu Nam

"Hữu Nam, cậu có thể dạy tớ chơi bóng rổ không?" Tớ nhất định sẽ chăm chỉ học, xin cậu đấy, dạy tớ đi"

Đôi mắt Hạ Hữu Nam vẫn nhìn chằm chằm sách vở, lạnh lùng nói "Không dạy"

"Tại sao? Tớ lần này đại diện lớp thi đấu, nếu cậu dạy tớ, lớp chúng ta nói không chừng sẽ thắng"

"Không liên quan gì tới tôi"

"Vì cái gì không liên quan, cậu cũng là lớp 18, nếu đội bóng rổ nữ thắng, đó chính là vinh dự của tập thể lớp"

Hạ Hữu Nam dời mắt khỏi sách vở, ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn nói "Đừng làm phiền tôi"

Đường Tiểu Dĩnh còn muốn nói nữa, lời nói nuốt trở lại, thời điểm quay đầu lại vừa lúc thấy Cố Khê, cô đứng lên, nói với Cố Khê "Ngại quá, tớ ngồi chỗ của cậu"

Cố Khê liếc mắt nhìn Hạ Hữu Nam một cái, lộ ra nụ cười cổ vũ với Đường Tiểu Dĩnh "Không sao, cậu có thể ngồi thêm chút nữa, tớ vừa lên tầng, muốn đứng tiếp."

Đường Tiểu Dĩnh nhìn Hạ Hữu Nam đã không còn để ý tới cô, lắc đầu, có chút ủ rũ nói "Không cần, tớ về chỗ đây"

Chờ Đường Tiểu Dĩnh đi rồi, Cố Khê phát hiện phần lưng ghế của cô kẹt vào đầu bàn Hạ Hữu Nam, cô dùng sức kéo, mặt bàn phía sau cũng rung lên, ngay sau đó vài tiếng phanh phanh, một chồng sách trên bàn Hạ Hữu Nam vừa bị Đường Tiểu Dính dựa vào hơn một nửa đều rơi xuống, trải đầy mặt sàn.

Cố Khê vẻ mặt bối rối, ngầng đầu nhìn Hạ Hữu Nam, vừa lúc anh cũng nhìn cô

"Xin lỗi... Thật xin lỗi" Nói xong, cô ngồi xổm xuống nhặt, vừa vặn Hạ Hữu Nam cũng khom lưng nhặt, tay hai người vừa vặn cầm cùng một quyển toán học, chạm vào nhau.

Như bị giật điện, Cố Khê thu tay lai, nói câu xin lỗi.

Hạ Hữu Nam tiếp tục nhặt sách "Để tôi tự nhặt"

"Được" Cố Khê nói thêm "Thật ngại quá"
Bình Luận (0)
Comment