Editor: nhà Kẹo Bơ ヽ(" ∇")ノ We"re back!!!
Như thông báo đã đăng trước, nhà Kẹo Bơ sẽ dừng truyện đến hết tháng 6 và khi trở lại sẽ có bạo chương, có ai đã chuẩn bị đủ dép để hóng chưaaaa
Chắc là vì những lời chúc trước đó nên bọn mình đã thi khá tốt nè, vì lúc trước ôn thi k rep comment được nên giờ nhà mình gửi lời cảm ơn đến tất cả những lời chúc trước đó nha. Không biết các bạn thi thế nào rùi, có thể chia sẻ ở đây nè!
Chỉ là một chút xàm xí ngắn trước khi đọc truyện nên chuyên mục này xin dừng tại đây ◕3◕
( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ͡°) ͜ʖ ͡°)ʖ ͡°)ʖ ͡°)Chương 31Đêm giáng sinh đúng vào ngày chủ nhật.
Khi Cố Khê trở lại lớp tự học buổi tối, liếc qua mặt bàn của Hạ Hữu Nam, cô thấy phía trên có hơn chục quả táo được để trong những hộp tinh xảo, có đủ loại kiểu dáng, khẳng định không phải chỉ một người đưa.
Nhiều quả táo như vậy, nếu mỗi ngày ăn một quả thì có thể ăn cả nửa tháng.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, Hạ Hữu Nam vai đeo cặp từ cửa trước phòng học tiến vào, đi qua vị trí của Cố Khê.
Cố Khê nhìn anh đi tới, khẽ cười xem như chào hỏi.
Hạ Hữu Nam nhìn cô một cái, ngay sau đó lại dời tầm mắt.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, Cố Khê nhấp môi, nghĩ thầm Hạ Hữu Nam quả thật là nam chính cao lãnh.
Cô lặng lẽ quay đầu lại, muốn xem biểu cảm của anh sau khi thấy những quả táo đó.
Hạ Hữu Nam nhìn táo trên bàn, cực kì bình tĩnh, giống như đã là thói quen.
Cố Khê nghĩ, anh sẽ làm thế nào đây? Nhiều táo như vậy, anh nhất định sẽ không ăn, sẽ ném xuống? Hay là cất đi?
Giây tiếp theo, Hạ Hữu Nam đem đống táo được chất như ngọn núi ở trên bàn tới bệ cửa sổ, xếp thành một hàng, những quả táo đều được đóng gói rất đẹp, sau khi xếp trên cửa sổ liền trở thành đồ trang trí, tăng thêm vài phần không khí của đêm Giáng sinh.
Cố Khê thấy hành động của anh, trộm cười.
Sở Dục Tân chống cằm nhìn những quả táo kia, trong lòng hâm mộ cùng ghen ghét: "Tại sao không ai đưa táo cho tớ, tớ không phiền đâu"
Khương Linh vừa vào lớp học, miệng thở hổn hển, mũi bị lạnh nên đỏ bừng lên, trên tay còn cầm hành lí, xem ra là chưa về kí túc xá đã đến lớp.
Cô ấy ngồi xuống thở dốc "Hô hô, cuối cùng cũng kịp"
Cố Khê hỏi "Tại sao hôm nay đến muộn thế?"
"Đi mua táo, kết quả bị lỡ xe" Xe buýt ở gần nhà cô ấy 20 phút mới có một chuyến, bị lỡ mất chuyến thường đi, lại vừa lúc bắt kịp xe trong giờ cao điểm, cho nên mới suýt chút nữa đến trễ.
Khương Linh ngồi xuống nghỉ ngơi, một lát sau cô ấy lấy ra vài quả táo từ chiếc túi trên tay, quả đầu tiên đưa Cố Khê "Nào, Cố Khê, đêm Giáng sinh vui vẻ"
Cố Khê vui sướng nhìn quả táo "Cảm ơn" Nhưng cô không nghĩ đến việc được tặng, nên cũng không mua, có chút áy náy "Tớ chưa mua táo, sớm biết thế này tớ cũng chuẩn bị mấy quả"
"Không sao, chỉ là quà của đêm Giáng Sinh, không cần đáp lễ" Khương Linh lại lấy ra một quả táo đưa cho Sở Dục Tân "Này, cho cậu"
Sở Dục Tân đỏ mặt, cầm lấy "Cảm ơn"
Trong túi Khương Linh còn hai quả, một là cho Hạ Hữu Nam, cô ấy nghĩ Hạ Hữu Nam nhất định có rất nhiều táo, hơn nữa khinh thường táo của mình, nhưng bọn họ bốn người ngày thường hay ở chung, cô ấy đã chuẩn bị cho Cố
Khê và Sở Dục Tân, không cho anh thì không tốt lắm, nên liền đưa ra "Hữu Nam, cái này cho cậu"
Hạ Hữu Nam ngẩng đầu, bút trên tay chỉ cửa sổ "Không để được nữa"
Khương Linh nhìn một loạt đồ trên cửa sổ, cười cười "Cứ cầm đi"
Sở Dục Tân vội vàng nói "Cậu ấy không cần thì cho tớ, tớ muốn"
Khương Linh tức giận nói "Vừa rồi không phải đã cho cậu sao?"
"Tớ có thể ăn cả hai, sức ăn của tớ lớn"
Khương Linh nhìn cậu một cái, đưa quả táo ra, Sở Dục Tân giống như cô dâu nhỏ vui vẻ ôm hai quả táo.
Hạ Hữu Nam nhìn thoáng qua Sở Dục tân ở bên cạnh, lại nhìn Cố Khê ngồi phía trước, anh mở khóa ba lô, bên trong có hai hộp đựng táo, là của Mạch Ngọc Linh đưa trước khi anh ra ngoài, còn cố ý dặn dò, một cái là cho anh, một cái đưa Cố Khê.
Anh do dự một chút, hiện tại đưa cho cô?
Nghĩ đến việc đưa quả táo này cho cô, tâm tình liền không thể giải thích được mà mất bình tĩnh.
Đại khái là bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, mà quả táo kia cũng đặc biệt.
Anh do dự nửa ngày, vẫn kéo khóa lên.
Tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối, Đường Tiểu Dĩnh đưa một quả táo được đóng gói tỉ mỉ lại đây "Hữu Nam, đêm Giáng Sinh vui vẻ"
Hạ Hữu Nam nâng mắt, nhìn quả táo, hất đầu ý chỉ cửa sổ "Không để được nữa"
Đường Tiểu Dĩnh nhìn đống táo trên cửa sổ, cắn môi "Tớ có thể để trong ngăn bàn của cậu không?"
"Không thể"
"Vậy để ở đây đi" Đường Tiểu Dĩnh đặt quả táo trên mặt bàn, sau đó liền quay người đi, giống như chạy trốn sau khi làm việc xấu vậy.
Hạ Hữu Nam nhìn quả táo trên mặt bàn, không để tâm mà tiếp tục đọc sách.
Sau khi tan học, lớp náo nhiệt hơn ngày thường, có người ăn táo, cũng có người tụ tập lại nói chuyện đùa nhau.
Khương Linh và Cố Khê ngồi trước mỗi người một quả táo, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Sở Dục Tân nhìn hai quả táo trên mặt bàn, cái nào đẹp hơn thì để lại, ăn cái xấu hơn trước; nhưng so sánh cả nửa ngày cũng không nhìn ra.
Trương Vân Hải đi tới bên cạnh bàn Cố Khê, phía sau giấu quả táo, từ góc nhìn của Hạ Hữu Nam có thể thấy hết.
Anh đột nhiên không có tâm tình đọc sách, không khống chế được mà để ý động thái bàn trước.
Trương Vân Hải đưa quả táo giấu ở phía sau ra cho Cố Khê "Cho cậu, đêm Giáng sinh vui vẻ"
Có người sẵn sàng tặng cô vào ngày này, Cố Khê cảm động, cũng rất vui "Cảm ơn" Ngay sau đó cô lại có chút áy náy "Ngại ghê, tớ không chuẩn bị gì tặng cậu"
Trương Vân Hải gãi đầu "Không sao, không cần tặng đâu"
Chờ khi Trương Vân Hải đi rồi, Khương Linh cười xấu xa "Có gian tình có gian tình, Trương Vân Hải đối với cậu thật đặc biệt nha"
Cố Khê để quả táo vào ngăn bàn "Cậu không phải cũng vừa đưa táo cho tớ sao?"
"Tớ cho cậu táo là tình bạn, nam sinh đưa nữ sinh, hoặc nữ sinh đưa nam sinh, là ý nghĩa khác"
Cố Khê đè thấp thanh âm "Vậy cậu vừa rồi cũng cho Sở Dục Tân còn gì"
Bị nói lại, mặt Khương Linh đỏ hồng, có chút khẩn trường "Tớ, tớ không phải là muốn đối xử công bằng sao, tớ chuẩn bị cho cả bốn người"
Cố Khê chỉ cười không nói.
Khương Linh cắn một miếng táo, mặt vẫn hồng như trước.
Sở Dục Tân lúc đó còn cố tình đổ thêm dầu, tay nâng một quả táo tới hỏi "Khương Linh, cậu thấy cái nào đẹp hơn"
Khương Linh đỏ mặt liếc nhìn cậu ta "Sở Dục Tân, cậu nhàm chán quá đi"
"Không, tớ muốn giữ một quả, ăn quả xấu trước"
Cố Khê nghe thấy, liền cười phá lên.
Hạ Hữu Nam lại lần nửa mở khóa balo, duỗi tay, đụng phải hộp đựng táo, anh lấy ra, mới nhìn một nửa, trên hộp có ghi bốn chữ LOVE, có chút bất đắc dĩ, vì sao Mạch Ngọc Linh lại chọn hộp này?
Khi Cố Khê quay đầu lại, Hạ Hữu Nam đã kéo khóa cặp lên, ho nhẹ một tiếng như che giấu điều gì đó.
"Hữu Nam, những quả táo đó cậu định xử lí thế nào?" Cố Khê chỉ về phía cửa sổ.
Hạ Hữu Nam nói "Ngày mai người trực nhật sẽ xử lí"
Cố Khê nhìn một loạt các quả táo, vứt đi cũng không tốt, mà không vứt cũng không được "Kỳ thật, cậu cũng rất khó xử đi"
"Đã quen rồi" Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói.
Cố Khê cười cười, nếu là người khác nói những lời này cô nhất định cảm thấy người đó tự luyến, nhưng lời từ miệng Hạ Hữu Nam nói lại biến thành bất đắc dĩ.
Cố Khê liếc nhìn quả táo trên mặt bàn anh, trên hộp đựng táo còn có một tấm thiệp nhỏ, trên viết Đường Tiểu Dĩnh, chỉ có một quả táo này đặc biệt anh không xử lí mà đặt trên bàn của mình.
Khương Linh ăn xong táo, vỗ vỗ Cố Khê, nhỏ giọng nói "Tiếu thuyết của cậu thế nào rồi?"
"Cuối tuần tớ đã viết và chỉnh sửa xong rồi, tớ định tối nay kiểm tra lại lần nữa rồi gửi đi"
Khương Linh cười vui vẻ "Cho tớ xem đi"
Cố Khê lấy bản nháp từ trong ngăn bàn ra "Đây là bản nháp ban đầu của tớ"
"Ừ" Khương Linh cầm lấy mở ra "Tớ nhìn thử rồi nhận xét cho cậu"
"Được"
So với bài viết đầu tiên, bài này cô dồn nhiều công sức hơn, cũng dùng từ cẩn thận hơn, bài viết ngắn 1000 từ ước chừng đã viết xong.
Hết tiết tự học buổi tối, Khương Linh kéo tay Cố Khê, nói về tiểu thuyết của cô "Cố Khê, cậu viết hay lắm, tớ rất thích nam chính, thật có mị lực, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, bài này của cậu nhất định có thể đăng"
Cố Khê nghe xong liền vui vẻ "Nghe cậu nói như vậy thì tớ liền có niềm tin rồi"
"Cậu cứ tin tớ, tớ bảo không tồi chính là không tồi"
"Ừ" Cố Khê nói "Nếu thật sự được duyệt, khi có tiền nhuận bút tớ sẽ mời cậu một bữa ăn lớn"
"Nhớ lời nhé"
Hạ Hữu Nam và Sở Dục Tân đi ở phía sau, nghe thấy chủ đề thú vị này, Dục Tân tiến lên sóng vai với Khương Linh "Khương Linh, vừa rồi cậu mới nói là Cố Khê viết tiểu thuyết sao?"
Khương Linh tức giận trừng cậu "Sở Dục Tân, cậu lại nghe lén!"
"Tớ không nghe lén, cậu nói lớn tiếng như vậy có ai không nghe được đâu"
"Cậu... Chưa thấy người con trai nào thích hóng chuyện như cậu"
"Tớ không phải là quan tâm bạn học sao..."
Cố Khê thấy hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, liền đi chậm lại, để hai bọn họ sóng vai đi trước, khi cô lui ra phía sau mới phát hiện Hạ Hữu Nam, tình thế biến thành cô sóng vai cùng anh.
Cố Khê mím môi, kéo ra khoảng cách với anh, hai người cùng nhau xuống tầng, ở giữa còn có thể có thêm một người nữa.
Hạ Hữu Nam để tay trong túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn cô "Tôi có cái này cho cậu"
Cố Khê cảm thấy ngoài ý muốn "Hả? Cái gì vậy?"
Hạ Hữu Nam cầm ba lô, kéo khóa ra, duỗi tay sờ thấy hộp đừng táo, hơi do dự, một tay gỡ dây buộc ra, lấy quả táo từ trong hộp ra ngoài.
Khi Cố Khê nhìn liền thấy ngón tay thon dài của anh cầm một quả táo đỏ, làn da trắng nõn đối lập với quả táo, anh nói "Mẹ bảo tôi mang cho cậu"
Trong lòng Cố Khê ấm áp "Cảm ơn" Cô giơ tay nhận quả táo, đầu ngón tay chạm vào bàn tay anh, tay anh thì ấm mà tay cô lại lạnh.
Trong nháy mát chạm nhau kia, cả hai người đều hơi rung động, như thể bị điện giật vậy.
Cố Khê cầm quả táo về còn Hạ Hữu Nam thì kéo khóa cặp lên.
"Cố Khê, cậu xuống tầng không?"
Cố Khê nghe được thanh âm của Khương Linh, lúc này mới nhận ra bọn họ cách cả một tầng, cô nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, bước nhanh hơn "Tớ đến đây"
Đi xuống tầng, Khương Linh và Sở Dục Tân đều đang chờ.
Khương Linh lại gần nắm tay Cố Khê, thấy quả táo "Quả táo này ai cho cậu vậy"
Cố Khê do dự một chút, chỉ nói " Một dì cho tớ"
"Cậu thật tốt, tớ còn không nhận được quả nào"
"Lần sau tớ cho cậu"
"Đừng, tớ nói đùa thôi"
Hạ Hữu Nam nhìn hai người đang dần đi xa, tay Sở Dục Tân chạm vào hai quả táo ở trong túi, cậu ta nhìn Hạ Hữu Nam "Quả táo kia của Cố Khê là cậu đưa?"
Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói "Mẹ tôi"
Sở Dục Tân cười ra tiếng "Còn muốn gạt tớ, loại người như cậu nếu không muốn đưa, đến ông trời cũng không miễn cưỡng được"
Hạ Hữu Nam liếc mắt nhìn cậu ta, không nói chuyện.
____________
Buổi tối sau khi tắt đèn, kí túc xá rất yên tĩnh.
Cố Khê đắp chăn lên rồi mở di động.
Gần đến kì thi, giáo viên của trường quản rất nghiêm việc sử dụng di động, cô chỉ có thể chờ đến lúc buổi tối tắt đèn mới có thể xem di động.
Sau khi khởi động máy, một thông báo email hiện ra, Cố Khê nhấn mở, nhìn nội dung: Chúc mừng bài viết đã qua đánh giá, còn một tuần nữa để xem xét, vui lòng kiên nhẫn chờ đợi – biên tập Xuân Hiểu.
Thấy được email này, Cố Khê kích động ngồi dậy, muốn chia sẻ niềm vui với Khương Linh, những nghĩ đến hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, nhiều người đã ngủ rồi, cô nhịn không lên tiếng.
Khương Linh ngủ ở trên cô, phía khe hở tường có một chút ánh sáng, cô cho rằng cô ấy cũng chơi di động, liền nằm xuống, chụp lại màn hình chia sẻ cho Khương Linh.
Rất nhanh đã có phản hồi, chỉ có hai chữ đơn giản: Chúc mừng.
Cố Khê thấy ảnh đại diện, toàn thân cứng đờ, tại sao lại là Hạ Hữu Nam trả lời?
Cô nhìn kĩ lại, trong lòng kêu aaaaaaaa, vừa rồi quá kích động nên không cẩn thận chia sẻ cho Hạ Hữu Nam.
Tay Cố Khê nắm di động, ngón cái gõ bàn phím: Ngại quá, tớ gửi nhầm.
Nhưng nghĩ lại, thế cũng không tốt, vì thế xóa rồi đánh lại: Cảm ơn, làm phiền rồi.
Hạ Hữu Nam: Gần đây gửi cho các tạp chí sao?
Cố Khê: Ừ, viết hai truyện để thử
Hạ Hữu Nam: Cố lên
Hạ Hữu Nam thế nhưng bảo cô cố lên, Cố Khê có phần không tưởng tượng được bộ dáng của anh khi chính miệng nói cố lên, đoán chừng cũng là lạnh lùng, nhàn nhạt, biểu tình giống như toàn thế giới đều không có quan hệ gì với anh.
Cố Khê: Cảm ơn.
Nói chuyện phiếm với Hạ Hữu Nam xong, Cố Khê lại chia sẻ cho Khương Linh, Khương Linh lập tức trả lời: Oa a, chúc mừng chúc mừng, tớ có bữa tiệc lớn đột nhiên rơi xuống.
Cố Khê: Đây là vòng đầu, còn có vòng hai và vòng ba nữa
Khương Linh: Thế cũng rất tuyệt rồi, tớ bảo rồi cậu viết hay lắm
Cố Khê: Đa tạ khích lệ [đáng yêu]
Khương Linh: Đúng rồi, tên gia hỏa Sở Dục Tân kia siêu cấp tò mò với chuyện viết tiểu thuyết của cậu, cậu muốn nói cho cậu ấy không.
Cố Khê: Cứ để cậu ấy biết đi, vừa rồi tớ vừa làm lộ chính mình, không cẩn thận chia sẻ ảnh định gửi cậu cho Hạ Hữu Nam.
Khương Linh: Ha ha ha ha ha....
Cố Khê có thể cảm nhận được Khương Linh cười lớn thế nào, bởi vì chiếc giường phía trên đang rung lên.
Cố Khê: Bạn học, đừng cười, giường muốn sập rồi.
Khương Linh: Quá buồn cười, cậu ấy phản ứng thế nào
Cố Khê: Cậu ấy nói chúc mừng
Khương Linh: Cho nên cậu ấy cũng biết cậu viết tiểu thuyết?
Cố Khê: Ừ 囧
Khương Linh: Cho nên, hai người bọn họ thật ra đều đã biết, nếu không cũng đừng muốn giấu giếm
Cố Khê: Kỳ thật tớ cũng không cố ý giấu bọn họ, biết thì biết đi, nhưng những người khác thì không.
Khương Linh: Yên tâm, miệng tớ kín lắm
Cố Khê: Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.
Khương Linh: Ngủ ngon
Trước khi nghỉ Nguyên Đán, Cố Khê lại nhận được emai, bài viết đã qua luợt đánh giá lần hai, nhưng cần sửa lại, sau khi sửa mới có thể gửi đến lần đánh giá cuối mà tỉ lệ bị rớt ở lần cuối là 50%.
Cố Khê dự định dùng ba ngày nghỉ Nguyên Đán để sửa bản thảo, mau chóng gửi đi, tiếp theo chuẩn bị cho kì thi.
Ba ngày nghỉ Nguyên Đán không thể nội trú, lớp 11 cũng vậy.
Cố Khê vốn định ở nhà trọ 50 đồng một đêm lần trước, ở lại hai đêm, buổi chiều mùng 2 sẽ về trường học. Nhưng Quan Trân Lệ gọi điện thoại nói Nguyên Đán muốn đưa cô về nhà bà ngoại, cô liền đồng ý.
Còn chưa gặp mặt bà, Cố Khê vẫn rất vui, dù sao cũng là người thân của cô ở thế giới này.
Nhưng đối với nhà bà ngoại, dường như cô đã kì vọng quá cao.
Năm nay bà ngoại đã 60 tuổi rồi, vì bệnh nặng nên thân thể không còn như trước, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng cần người chăm sóc.
Ngày Nguyên Đán một nhà đoàn tụ, hai người chú lại vì chuyện chăm sóc bà mà náo loạn, thậm chí thiếu chút nữa còn đánh nhau.
Bà ngoại có 3 người con, Quan Trân Lệ là con hai, anh cả và em trai hầu như năm nào cũng cãi nhau vì chuyện chăm sóc bà, quan hệ hai người vẫn luôn bất hòa.
Đêm Nguyên Đán, Cố Khê ngồi đợi ở phòng Quan Trân Lệ, cô lấy di động ra định sửa bản thảo theo ý của biên tập thì phòng khách truyền tới tiếng cãi nhau.
"Anh trai, em thật sự không có chỗ ở, phòng này là cha mẹ bọn họ mua, nếu mẹ ở đây, em sẽ đưa một vạn tiền thức ăn một năm, anh bảo chị dâu chăm sóc giúp,chắc không có vấn đề gì chứ"
"Lúc trước đã nói rồi, tao chăm sóc một năm, mày chăm một năm, năm nay đến phiên mà mày còn chơi xấu. Mày cho rằng hiện tại một vạn có thể mua được thứ gì, lần trước tao mang bà đến bệnh viện chữa đã mất mấy ngàn rồi"
"Tiền thuốc men em sẽ đưa riêng, không được sao?"
"Ai nói với mày tiền là vấn đề, năm nay chị dâu cũng định đi làm, làm sao có thời gian chăm bà ấy, mày chỉ nghĩ đến bản thân, cũng không để ý tới nhà bọn tao"
"Không phải là vì em thấy mẹ đã sống ở đây hơn hai mươi năm, anh chị vừa lúc ở đây, nói sao thì quan trọng vẫn là mẹ ở đây thoải mái."
"Hừ, nói dối cái gì, trước kia mày mua nhà mới đều là bố mẹ đứng ra giúp, hiện tại bảo mày chiếu cố mẹ lại không cho ở nhà mày, mày còn có lương tâm hay không!"
....
Cố Khê nghe thấy bên ngoài cãi nhau đến đau đầu. Bọn họ ồn ào lớn tiếng như vậy, bà ngoại ở bên cạnh hẳn là cũng nghe thấy, nghe được những lời này bà sẽ nghĩ thế nào, nhất định là rất buồn.
Cố Khê ngồi trên giường ôm chân, đột nhiên cũng bắt đầu thấy buồn.
Quan Trân Lệ tiến vào, Cố Khê nhìn cô ấy "Mẹ, con thấy bác và chú ầm ĩ như vậy, đối với bà cũng không tốt lắm, còn không bằng tốn ít tiền đưa bà đến viện dưỡng lão"
Quan Trân Lệ ngồi xuống mép giường "Chuyện của bề trên, trẻ con đừng động vào"
"Nhưng mà con cảm thấy bọn họ căn bản không muốn chăm sóc bà, luôn ồn ào như vậy, bà ngoại nhất định cũng rất buồn"
Quan Trân Lệ than nhẹ "Lại nói, cả hai đều là con của bà ngoại, bọn họ cãi nhau nhưng cũng sẽ không ngược đãi bà"
Cố Khê mím môi trầm mặc.
Cô cũng không có biện pháp nào, bởi vì cô còn chưa thể tự bảo vệ chính mình