Editor: nhà Kẹo Bơ Kỳ thi cuối kì chỉ còn mười ngày, mọi người bắt đầu tiến vào trạng thái ôn tập.
Tiết tự học tối chủ nhật, khoảng 6 giờ học sinh đã đến đông đủ.
Lúc Đường Tiểu Dĩnh trở lại lớp học hốc mắt hồng hồng, ánh mắt cô ấy đầu tiên nhìn về phía Hạ Hữu Nam, sau đó hít mũi, ngồi xuống vị trí của mình, ngay sau đó đan hai tay, đỡ trán giống như đang khóc.
Hứa Uyển Uyển đi vào chỗ ngồi bên cạnh cô, vỗ vai nhưng cô ấy vẫn không ngẩng đầu.
Tiết thứ nhấtcủa buổi học, Cố Khê cầm ly đi lấy nước, bên ngoài phòng trà có người xếp hàng, cô đứng ở cuối hàng.
Trương Vân Hải cũng cầm bình nước đi tới, nhìn thấy Cố Khê cũng đang xếp hàng, cậu lại quay về, lúc Cố Khê nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy cậu quay đầu đi.
Trong khoảng thời gian này, Trương Vân Hải trốn tránh cô rất rõ ràng. Cố Khê ngược lại cũng đoán được sẽ như thế này, cuối cùng hai người gặp mặt sẽ có ít nhiều xấu hổ.
"Cậu ơi, nhường đường với!"
Cố Khê nghe thấy âm thanh, theo bản năng lùi về sau một bước, ai ngờ nữ sinh cầm nước cũng lùi về sau, cái ly đụng phải Cố Khê, nước trong ly bị chảy ra một ít, vừa vặn đổ lên áo đồng phục trắng của Cố Khê.
Nước của đối phương là nước vitamin C màu cam, đổ lên áo đồng phục trắng trông rất nổi bật. Cũng may cô ấy dùng nước ấm nên đổ lên người không bị bỏng.
"Xin lỗi cậu, ngại quá." Nữ sinh cầm ly vội xin lỗi.
Cố Khê cũng biết cô không cố ý, "Không sao, tớ về giặt là được."
Cô ấy lấy khăn giấy từ túi ra, "Thật ngại quá, cậu lau qua đi."
Cố Khê nhận khăn giấy lau người, màu cam nhiễm vào màu trắng không thể tẩy được, để cô ấy an tâm cô chỉ có thể nói, "Không sao đâu, cậu về đi."
"Ừm." Cô ấy nghe thấy cô nói không có việc gì mới yên tâm.
Sau khi tan học, Cố Khê trở lại ký túc xá, lấy áo ngủ vào toilet thay bộ đồng phục trắng.
Phần vải màu da cam kia dùng bột giặt thường không thể giặt sạch được, cô nhớ Viên Phương có một lọ tẩy trắng có thể tẩy được vết bẩn này.
Cố Khê đi vào phòng hỏi Viên Phương trên giường, "Viên Phương, cho tớ mượn nước tẩy của cậu nha."
Viên Phương đang dựa trên giường chơi di động, nhìn qua không vui lắm, "Bản thân cần đồ gì sao không tự mình mua, mà thôi, cậu cần thì lấy đi."
Cố Khê hơi xấu hổ, cô nói: "Thôi vậy, tớ sẽ dùng bột giặt."
Khương Linh đi xuống giường, đeo dép lê đi tới ban công, thấy Cố Khê đang giặt quần áo, cô lấy một hộp baking soda từ trên giá, "Dùng baking soda thử xem, chắc là có thể tẩy màu được."
"Ừm, tớ thử xem."
Khương Linh dùng muỗng múc một thìa baking soda lên trên áo đồng phục trắng, Cố Khê liền vò qua, quả nhiên có hiệu quả, màu sắc nhàn nhạt trên vải rất nhanh biến mất.
Khương Linh đến gần bên tai Cố Khê nói thầm: "Đừng để ý Viên Phương, cậu ấy vẫn luôn như vậy."
"Tớ biết."
"Về sau đừng mượn đồ của cậu ấy."
"Ừm."
Ngày hôm sau, lúc xếp hàng ở nhà ăn, Đàm Mỹ Thanh xếp trước cô xoay đầu nhỏ giọng nói: "Cố Khê, cậu và Hạ Hữu Nam đang hẹn hò à?"
Cố Khê nghe xong cảm thấy hoang đường, "Không, tại sao lại nói thế?"
"Cậu không biết sao, diễn đàn của trường có người đã đăng tin, còn đăng ảnh cậu và bạn ấy ở bên nhau."
Cố Khê căn bản không biết có chuyện như vậy, "Tớ thật sự không biết."
Ăn xong trở lại kí túc xá, Cố Khê lấy di động khởi động máy, nhấn vào diễn đàn trường.
Cô bình thường cũng không chủ động vào diễn đàn trường nên trong đó có động thái gì cũng không biết.
Sau khi nhấn vào, rất nhanh đã nhìn thấy bài đăng Đàm Mỹ Thanh nói tới, tiêu đề bài đăng là "Học bá trường đã có chủ, mọi người bỏ cuộc đi"
Cố Khê click mở bài, phát hiện bên trong có mấy ảnh chụp, chính xác là cô và Hạ Hữu Nam, là lúc Hạ Hữu Nam giúp cô học bổ túc cuối tuần, còn có ảnh hai người sát gần nhau, nhìn qua rất giống người yêu.
Rốt cuộc là ai làm, cô thế mà lại không phát hiện có người chụp trộm.
Khó trách Đường Tiểu Dĩnh khóc đến mắt đỏ như vậy, cũng khó trách Viên Phương lại có thái độ thế với cô.
Có vẻ chính là vì hiểu lầm này.
Phía dưới bài đăng có người chúc phúc, cũng có người độc miệng.
A: Hóa ra học bá thích cái loại nữ sinh nhìn nhu nhược nũng nịu như thế này, haizz, quả nhiên mình không có cơ hội.
B: Nữ chính này là người trước đây nói muốn làm hoa hậu giảng đường ở hội thể thao sao? Thật sự rất xinh, rất xứng đôi với học bá.
C: Haha, lầu trên nói xứng đôi mắt mù à? Xinh chỗ nào, không phải chỉ có da trắng thôi sao?
D: Trai tài gái sắc, rất không tồi, cơ mà không phải trường cấm yêu đương sao? Hai bọn họ quang minh chính đại như vậy không sợ lãnh đạo trường ngăn cản à?
...
Cố Khê chỉ nhìn trang thứ nhất đã không muốn xem tiếp.
Đây đúng là hiểu lầm to.
Không biết Hạ Hữu Nam biết bài đăng này tồn tại sẽ có phản ứng như thế nào.
Cố Khê nhắn tin cho người đăng bài: Chào admin, tớ là Cố Khê lớp 11 -18, về bài cậu đăng, tin không chính xác đã khiến mọi người hiểu lầm, cũng tạo ảnh hưởng xấu với tớ, phiền cậu lập tức xóa bài.
Người đăng không trả lời.
Cố Khê sau khi ngủ trưa đầu tiên lên xem diễn đàn, admin kia vẫn chưa trả lời, không biết là không lên mạng hay cố ý giả chết.
Khương Linh từ giường trên đi xuống, thấy Cố Khê đang xem di động, nhắc cô, "Cố Khê, đi học."
"Ừm." Cố Khê bỏ điện thoại vào túi, xuống giường đi giày.
Tiết vật lí chiều, giáo viên phát một bài kiểm tra bảo mọi người tự làm.
Bài kiểm tra không thu, ngày mai đi học đến lớp để nghe giảng.
Được Hạ Hữu Nam bổ túc cho ở cuối tuần, Cố Khê làm đề nắm chắc hơn, một đường xuôi gió nước làm đến câu cuối cùng.
Câu cuối cùng hỏi về sự chuyển động của trái đất, câu hỏi này tương đối phức tạp, liên quan đến nhiều kiến thức trong vật lý, chỉ cần phân tích về lực là đã đau đầu.
Cố Khê mở sách ra, định kết hợp ví dụ mẫu giải đề, nhưng càng làm càng thấy không ổn.
Chuông tan học vang lên, Cố Khê cầm bút gạch bài vừa giải.
Khương Linh và Sở Dục Tân cũng không làm ra được, hai người vừa tan học đã thảo luận xem làm thế nào.
Cố Khê cầm lấy bài thi thiếu chút nữa đã đi hỏi Hạ Hữu Nam, nghĩ đến cái gì cô lại nhịn xuống.
Bây giờ lời đồn của cô và Hạ Hữu Nam đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu tiếp tục hành động nói không chừng lại càng ầm ĩ, vẫn là bảo trì khoảng cách thì tốt hơn.
Nhưng cô không nghĩ đến Hạ Hữu Nam lại chủ động tới bên cạnh, "Cho tôi xem bài vật lí cậu vừa làm."
Cố Khê nghe lời đưa bài cho anh, Hạ Hữu Nam nhìn qua, cuối cùng tầm mắt dừng ở câu cuối, vốn đã viết ra lời giải nhưng mặt sau lại gạch chéo một cái.
Hạ Hữu Nam cong lưng, vừa muốn mở miệng, Cố Khê ngắt lời anh, "Thật ra đề này rất đơn giản, tớ vừa rồi chỉ nghĩ sai thôi, tớ tự mình xem lại là được, cậu không cần giảng cho tớ đâu."
Hạ Hữu Nam nghe vậy thẳng lưng, nói: "Vậy cậu tự làm lại lần nữa đi."
"Ừm."
Hạ Hữu Nam mời vừa trở lại vị trí, Sở Dục Tân liền cầm bài đến hỏi: "Hạ thiếu, câu cuối cùng giảng cho tớ với."
Hạ Hữu Nam không từ chối, nhận bản nháp bắt đầu giảng bài, bài kiểm tra đặt trên chồng sách trên mặt bàn Sở Dục Tân, Khương Linh cũng đứng đấy nghe.
Hạ Hữu Nam cầm bút viết lên nháp, vừa viết vừa nói: "Trước tiên phân tích lực, tìm gia tốc theo sự thay đổi tốc độ của vật, sau đó sử dụng định luật Newton để tìm lực kéo..."
Hạ Hữu Nam ở phía sau giảng bài, Cố Khê cũng nghe thấy, cô nhìn câu hỏi đột nhiên nghĩ ra cách làm, cô lấy bút bắt đầu làm bài.
Cuối cùng cũng làm ra kết quả, tiết bốn, đại biểu vật lí chép đáp án bài kiểm tra lên bảng, Cố Khê phát hiện đáp án câu cuối giống đáp án trên bảng như đúc, trong lòng hơi có cảm giác thành tựu.
Lúc Cố Khê lên diễn đàn, admin đăng bài vẫn chưa trả lời cô, chắc là sẽ không trả lời.
Ngày hôm sau Cố Khê đến văn phòng lấy bài thi sinh, chủ nhiệm lớp Vương Quế Phương đang làm việc trên bàn gọi cô lại.
"Cố Khê, em rảnh không?"
Cố Khê bê chồng bài thi gật đầu, "Dạ, có."
"Chúng ta tâm sự đi."
Cố Khê không xác định được Vương Quế Phương muốn tìm cô nói gì, chỉ đi theo Vương Quế Phương ra hành lang nói chuyện.
Vương Quế Phương vừa cười vừa nói: "Học kì này em tiến bộ rất lớn, không chỉ mỗi cô thấy vậy mà các giáo viên khác cũng nói với cô như thế."
Cố Khê gật đầu, "Vâng ạ."
"Cô biết Hữu Nam cũng trợ giúp một ít cho em, thật ra bạn trong lớp giúp đỡ nhau học tập cũng tốt, nhưng nhất định phải lấy học tập làm chính, bây giờ tuổi này nên nỗ lực học hành, đặt hết tâm tư vào việc học, đừng đợi đến về sau mới hối hận. Hữu Nam thì cô không lo, em ấy trời sinh thông minh hơn người khác, thi đại học đối với em ấy là dễ như trở bàn tay, nhưng nếu em ấy làm ảnh hưởng đến em thì không được, em hiểu ý cô không?"
Vương Quế Phương tuy không nói rõ ràng nhưng cô hiển nhiên cũng biết là lời đồn kia, Cố Khê đến cả cơ hội giải thích cũng không có, bởi vì trong lòng Vương Quế Phương quan hệ cô và Hữu Nam chính là như vậy.
Cuối cùng Cố Khê miễn cưỡng cười một cái, "Cô yên tâm, em sẽ chú tâm học hành."
"Vậy là tốt rồi, cố gắng lên, tranh thủ lấy thành tích tốt ở bài cuối kỳ này."
"Vâng ạ."
Cố Khê cầm bài thi trở lại lớp học rồi phân phát cho từng tổ.
Phát xong bài thi, cô đang định trở lại chỗ thì Hạ Hữu Nam lại đi tới, cô cúi đầu đứng ở đầu tổ bốn đợi anh đi qua.
Ăn cơm trưa, Cố Khê và Khương Linh ngồi song song nhau, nói về chuyện mua máy tính.
Khương Linh nói: "Cậu dành đủ tiền không? Máy tính ít nhất phải khoảng 2 ngàn."
Cố Khê gật đầu, "Đủ rồi, bây giờ tớ có hơn 5000, có thể dành 2000 mua một cái máy tính."
"Nhưng máy tính 2000 khả năng cấu hình sẽ không được cao."
"Cấu hình thấp một chút không sao, thật ra tớ dùng nhiều nhất các phần mềm Office, chỉ cần đủ tiêu chuẩn này là được."
"Tớ có một anh họ khá hiểu biết, nếu không đến lúc đó bảo anh ấy đi giới thiệu nhé."
"Được."
"Giới thiệu cái gì?" Sở Dục Tân bưng khay ăn lại gần vừa vặn nghe được những lời này, hỏi theo.
Hạ Hữu Nam ngồi xuống đối diện cô, thân thể Cố Khê hơi căng chặt, theo bản năng nhìn ngó xung quanh.
Khương Linh trả lời Sở Dục Tân, "Tớ vừa mới nói chuyện mua máy tính với Cố Khê."
Sở Dục Tân cắn đũa, "Cố Khê, cậu muốn mua máy tính à?"
"Ừm." Cố Khê gật đầu, "Muốn mua cái rẻ chút."
"Đồ rẻ không tốt." Hạ Hữu Nam nói.
Cố Khê cúi đầu, "Không sao, dù sao tớ cũng chỉ dùng để đánh máy thôi."
Từ khi cô và Hạ Hữu Nam bị truyền tin đồn hẹn hò, cô vẫn luôn muốn tránh anh, cũng muốn trả lại máy cho anh.
Còn một tuần nữa là nghỉ hè, gần hai tháng cô viết truyện dài, mỗi ngày đều cần dùng máy tính, dùng đồ của mình sẽ thoải mái hơn.
Giống như hiện tại, Hạ Hữu Nam ngồi đối diện cô khiên cô cực kì không tự nhiên.
Cố Khê liếc thấy bên tay trái Khương Linh trống chỗ, cô bưng khay ăn lên nói: "Cái ghế này bị làm sao ấy, tớ sẽ ngồi bên kia."
Nói xong, cô đã đứng dậy vòng tới vị trí bên trái Khương Linh ngồi xuống, cách xa Hạ Hữu Nam hai ghế.
Khương Linh và Sở Dục Tân nhìn thoáng qua lẫn nhau, lại trộm nhìn Hạ Hữu Nam và Cố Khê, trong lòng nghĩ hai bọn họ bị làm sao.
Hạ Hữu Nam liếc nhìn Cố Khê một cái, nhìn lại đồ ăn thì hết muốn ăn.
Cố Khê đang cố ý tránh anh, mắt mù cũng nhìn ra được.