Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 56

Editor: Đậu _iluvly

Beta: nhà Kẹo Bơ

Comeback sau khoảng thời gian "ở ẩn" đâyyy. Các bạn thi giữa kì thế nào rùi nhỉiii

Lúc này, Tiếu Hàm bưng bình giữ ấm từ bên ngoài tiến vào, một vị giáo viên trung niên dạy vật lý thấy anh nắm bình giữ ấm, có chút buồn cười nói: "Thầy giáo Tiếu cũng dùng bình giữ ấm cho người già và trung niên như tôi à?"

Tiếu Hàm cười nói: "Học sinh đưa cho tôi, cảm thấy không tồi nên liền dùng thử."

Vị giáo viên kia lập tức nghĩ tới một người, "Tôi đoán, là cô bé xinh đẹp ở khóa đại biểu chăng?

Bên cạnh hai người cũng có một giáo viên đứng tuổi khác, tò mò hỏi một câu, "Thầy Tống, sao ông lại nghĩ là cô bé học trò đó?"

"Cô bé ấy à, thường xuyên lui lui tới tới chỗ này, học sinh của thầy Tiếu, tôi nhìn một phát là biết ngay, không phải cô học sinh ấy thì là ai?"

Trong văn phòng cũng có vài giáo viên khác đang ngồi, vừa vặn nghe được câu này liền cười phá lên.

Thầy Tống nhìn Tiếu Hàm, gặng hỏi: "Thầy Tiếu tôi có nói sai không?"

Tiếu Hàm cười cười, hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy, không đoán sai."

"Thầy xem, tôi không nhớ rõ lắm tên của cô bé ấy, cái gì khê đúng không?"

Tiếu Hàm bổ sung, "Là Cố Khê."

Hạ Hữu Nam cũng đang ở trong văn phòng, vừa vặn nghe được đoạn hội thoại khiến cuộc nói chuyện giữa anh và cô Vương Quế Phương như một vở độc thoại.

Sau cùng, bình giữ ấm của Tiếu Hàm là Cố Khê đưa.

"Hữu nam?" Vương Quế Phương thấy anh không tập trung liền ho một tiếng.

Hạ Hữu Nam lấy lại tinh thần, nhìn Vương Quế Phương.

"Có sao không cô?"

Vương Quế Phương cười cười, "Không có gì, em mau về lớp học đi."

"Vâng." Hạ Hữu Nam xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn của Tiếu Hàm, anh cố ý nhìn lướt qua cái bình giữ ấm màu xanh nhạt.

Tiếu Hàm như cảm nhận có người nhìn mình liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, khẽ cười cười.

Hạ Hữu Nam vẫn giữ mặt lạnh bước ra khỏi văn phòng.

Tiếng chuông vào học vang lên, Sở Dục Tân xách theo cái ly rót nước trà vội vàng bước vào lớp, còn tốt, giáo viên còn chưa tới.

Anh vặn nắp bình giữ ấm của mình, đặt lên bàn rồi quay sang Hữu Nam hỏi.

"Hạ thiếu, mới nãy chủ nhiệm lớp kêu cậu qua đó làm gì thế?"

Hạ Hữu Nam mở thư ra xem, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Sở Dục Tân còn ý muốn tiếp tục nói chuyện nhưng giáo viên văn từ bên ngoài tiến vào, anh muốn nói lại thôi.

Giữa trưa ăn cơm, Sở Dục Tân cùng Hạ Hữu Nam xuống căn tin để lấy cơm, cả hai bưng khay thức ăn đi tìm vị trí ngồi. Cái bàn ở xa xa có Cố Khê cùng Khương Linh đang ngồi Sở Dục Tân nói:

"Hạ thiếu, Cố Khê đang ngồi ở chỗ kia, chúng ta cũng qua đó đi."

Sở Dục Tân vừa định đi, Hạ Hữu Nam cất lời:

"Đừng đi."

Sở Dục Tân còn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu lại nhìn anh

"Tại sao?"

"Tìm chỗ khác."

Sở Dục Tân cảm thấy anh quái quái, ngày thường toàn là anh muốn ngồi cạnh Cố Khê, hôm nay là làm sao vậy?

Hạ Hữu Nam đã tìm được vị trí để ngồi, Sở Dục Tân đi qua chỗ ngồi đối diện anh, nhìn chằm chằm xem hôm nay có phải anh bị bệnh gì rồi không.

Hạ Hữu Nam ngước mắt, "Làm cái gì?"

Sở Dục Tân theo đó nheo nheo mắt, "Tớ cảm giác đây không phải là cậu."

Hạ Hữu Nam thở dài: "Ăn cơm đi."

Sở Dục Tân khẽ thở dài một hơi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Hạ Hữu Nam thật quá thông minh, nếu như Sở Dục Tân cứ thêm tò mò nữa thì Hữu Nam thế nào cũng đánh lạc đề, đúng là không dễ gì moi chút thông tin gì từ người này cả.

Nhưng là hắn đại khái cũng đoán được, anh cùng Cố Khê có xảy ra chút xích mích.

Sở Dục Tân ngấm ngầm cùng Khương Linh suy luận, Khương Linh bên kia cũng gặng hỏi nhưng Cố Khê không tiết lộ chuyện cô và Hữu Nam. Thế nên cả hai đành bất lực bỏ cuộc.

Bọn họ một nhóm bốn người từ lúc học cao nhị đã quen biết, quan hệ luôn tốt, hiện tại lại mỗi người một chỗ, tự nhiên thân tâm của Sở Dục Tân có chút khó chịu.

Sở Dục Tân vắt hết óc nhưng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc Hạ Hữu Nam và Cố Khê tại sao lại tránh mặt nhau?

Thẳng đến một ngày, Sở Dục Tân phát hiện ra bí mật của Hạ Hữu Nam.

Anh muốn tìm trong ngăn kéo của Hữu Nam chút khăn giấy lại vô ý thấy được có một tệp tư liệu, nhìn đến bìa mặt có vẻ rất thượng lưu. Sở Dục Tân lập tức sinh ra tò mò liền lấy ra nhìn nhìn, trông thiết kế giống như là thư mời, nội dung ở trong tất cả đều là tiếng Anh. Sở Dục Tân cũng vốn có trình độ Tiếng Anh không tồi, đại khái xem hiểu được tổng quát, anh đây là......

Hạ Hữu Nam vừa vặn từ bên ngoài trở về, Sở Dục Tân ngẩng đầu nhìn anh, giơ cái thiệp mời lên

"Hạ thiếu, cái này......"

Hạ Hữu Nam lấy tấm thiệp từ tay Sở Dục Tân ra, thả vào ngăn kéo.

"Tan học sau lại nói."

Sở Dục Tân còn đang sửng sốt, vô thức gật gật đầu.

Sau tan học, Sở Dục Tân đem bóng theo, tính cùng Hạ Hữu Nam một bên chơi bóng một bên tâm sự.

Anh chơi bóng rổ cũng bình thường, ít khi tham gia đấu bóng rổ, tự nhiên cũng liền so ra kỹ thuật chơi kém hơn Hạ Hữu Nam.

Hai người đánh hơn mười phút, Sở Dục Tân thì thở hồng hộc nhưng Hạ Hữu Nam trong rất nhẹ nhàng, đôi tay anh nâng bóng, dễ dàng quăng vào rổ.

Sở Dục Tân cong eo, đôi tay chống ở đầu gối thở dốc, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Hạ Hữu Nam.

"Hạ thiếu, thư thông báo trúng tuyển của đại học Stanford là thật à?"

"Đúng vậy." Hạ Hữu Nam trả lời, đem bóng ném trúng vào rổ.

Sở Dục Tân bỗng thẳng lưng, ý muốn nghỉ ngơi chứ không chắc anh sẽ khó thở đến chết mất.

"Tớ cho rằng chỉ có nhân tài trong phim truyền hình thì mới có thể đi Stanford, không nghĩ tới là bạn ngồi cùng bàn thế lại được Stanford tuyển chọn, tớ cảm giác như chính mình đang nằm mơ."

Hạ Hữu Nam đem bóng truyền cho Sở Dục Tân, "Đó là cậu hiểu lầm."

Sở Dục Tân tiếp bóng, vỗ vỗ vài cái.

"Vậy cậu có ý muốn đi không? Đi du học."

"Phải."

Nghe vậy, Sở Dục Tân nặng nề đánh bóng, có điểm tức giận.

"Sao không nói với tớ, nếu không phải chính tớ phát hiện, cậu có phải hay không liền không tiết lộ?"

"Đây là chuyện của tôi, không cần thiết phải đi nói này nói nọ."

Sở Dục Tân cũng hiểu tính cách Hữu Nam không thích chia sẻ cũng bỏ qua.

"Vậy còn Cố Khê, cậu ấy có biết không?"

Nhắc tới Cố Khê, Hạ Hữu Nam bỗng trầm mặc.

"Không biết."

"Này tớ nói......" Sở Dục Tân hận sắt không thành thép mà than thở

"Rõ ràng thích người ta, nhưng lại nghẹn ở trong lòng không muốn nói, cậu thật sự muốn như thế?

Hạ Hữu Nam hơi hơi nhướng mày, "Cậu sao lại dám chắc rằng tôi chưa nói?"

Sở Dục Tân kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Cậu...cậu thổ lộ rồi sao?!"

"Ừ."

Sở Dục Tân bộc phát tính tò mò của mình, tiến đến gần Hữu Nam, trong lòng thấp thỏm không biết mình có nghe nhầm hay không.

"Kết quả đâu?"

"Thất bại."

Sở Dục Tân vừa định phản bạc, vừa mở miệng đã bị sặc một chút, khụ khụ vài tiếng. Hạ Hữu Nam thấy thế liền trừng anh một cái, đoạt quả bóng trên tay Sở Dục Tân, mạnh mẽ ném thẳng vào rổ cú 3 điểm rồi bước ra khỏi sân.

Sau khi điều chỉnh cổ họng mình, Sở Dục Tân đuổi theo anh hỏi:

"Chuyện này là thật hay giả vậy? Cậu bị cự tuyệt? Không phải trên toàn thế giới nếu là nữ đều thích cậu sao? Vì cái gì mà cự tuyệt? Thật sự không đồng ý à? Có thể là giả đi? Cậu đáp lại như thế nào? Có phải do cậu không nói rõ ràng không? Này tớ nói cậu nghe, ý tứ cần phải biểu đạt rõ ràng, nếu nói hàm súc ai nghe hiểu được? Mau nói cho tớ biết, cậu thổ lộ như thế nào?"

Sở Dục Tân giống uống lộn thuốc Đường Tăng, dũng cảm phi thường, luôn miệng hỏi dồn dập mấy vấn đề mà Hạ Hữu Nam không muốn nghe nhất lúc này. Vì cái loa bên cạnh mãi không chịu ngưng, Hạ Hữu Nam lạnh lùng nói:

"Câm miệng!"

"Vậy cậu rốt cuộc có chịu nói hay không?"

"Không."

"Rồi rồi, tôi không bức ép cậu nữa."

Sở Dục Tân liền im lặng suy nghĩ, Hạ Hữu Nam cố ý tránh đi Cố Khê, mà Cố Khê cũng cố ý tránh đi Hạ Hữu Nam, còn chuyện Hạ Hữu Nam muốn đi du học, vậy tức là mọi chuyện đã khá rõ ràng.

"Cậu...cậu sẽ không phải là bị Cố Khê cự tuyệt nên mới muốn đi lưu học đúng không?"

Hạ Hữu Nam trầm mặc.

Sở Dục Tân lại tiếp tục đoán mò.

"Không đúng, nếu là xuất ngoại du học thì ít nhất phải xin trước một, hai năm, cho nên không phải bởi vì chuyện này sao?"

Hạ Hữu Nam liếc anh một cái, "Cậu không cảm thấy thảo luận cái này rất vô vị sao?"

"Không! Có sao?"

Hạ Hữu Nam không thèm để ý nữa, cũng không tiếp tục nói, cứ để mặc Sở Dục Tân tự suy diễn.

Thực ra, nửa năm trước, cha mẹ Hữu Nam đã kiến nghị anh đi lưu học, ghi danh vào danh sách thi SAT. SAT cũng tương đương với thi đại học ở Mỹ, nếu thi đậu vào thì sẽ chuyển sang Mỹ học tập nhưng khả năng cạnh tranh rất cao nên tỷ lệ đậu cũng thấp.

Vì đã đăng ký, nên cả nhà anh cũng nhân tiện đi nước Mỹ du lịch một vòng và tham quan các địa điểm nổi tiếng ở đó.

Kết thúc kỳ thi, Hữu Nam xuất sắc đạt được 1548/1600 điểm, nhẹ nhàng tiến vào TOP1%, và cũng vượt qua điểm đậu vào Stanford kèm thêm học bổng.

Lúc ấy anh không có quyết định đi du học, nhưng là sau này, Hữu Nam lại đổi ý.

__________________________

Cố Khê cuối cùng cũng đã hoàn thành bản thảo của tập truyện dài, nhà xuất bản ở bên kia cũng đã đề ra thời gian xuất bản, là ba tháng sau.

Vì thời gian còn dài, hiện tại bản thảo cũng không còn là vấn đề phải lo lắng nữa nên Cố Khê tính toán trước mắt cần dừng lại để ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm.

Mười hai tháng đã qua đi một nửa, khoảng cách đến thời gian thi đại học còn không đến sáu tháng. Vì quyết tâm muốn thi đậu vào trường tốt, cô không thể không giảm bớt thời gian viết tiểu thuyết của mình.

Nhưng trước mắt, tiền nhuận bút của Cố Khê đã chi cho sinh hoạt hằng hàng, hơn nữa cô còn phải chịu phí thi đại học nữa, nên cô tính toán có lẽ trong lúc nghỉ đông sẽ tiếp tục một bên là học tập còn một bên là viết, sau khi nghỉ đông, cô sẽ chuyên tâm vào kỳ thi.

Sáng thứ bảy, Cố Khê muốn đi thư viện để trả mấy cuốn sách, vừa vặn là Tiếu Hàm cũng qua đó, hai người vô tình gặp nhau ở trạm xe nên đi chung với nhau.

Ngồi trên xe buýt, Tiếu Hàm liền nổi lên đề tài nói chuyện

"Thời gian trôi qua nhanh thật, đã sắp phải thi đại học rồi. Em đã chọn được ngành mà mình muốn chưa?

"Em...kỳ thật còn chưa có dự định."

Cố Khê ở thế giới trước là kế toán, nhưng sau này cô phát hiện mình không hề có hứng thú với công việc khô khan này nên nếu có thể được chọn một nữa, cô sẽ không trở thành kế toán.

"Vậy em thích làm việc gì?"

"Em......" Cố Khê nghĩ nghĩ, "Em thích viết tiểu thuyết, chắc thầy cũng từng nghe qua."

Tiếu Hàm gợi ý.

"Tuyển vào nghành văn học, em xem có ổn không?"

Cố Khê nghiêm túc suy tư một chút việc này.

"Thực là em đối với những cái văn học chính thống tương đối là không hứng thú lắm, trước sau em vẫn cảm thấy, mấy cái văn vẻ mà em viết ra cũng chỉ là hên xui được ủng hộ, cũng chỉ là tác giả nhất thời được biết đến mà thôi, sẽ có một chút bất mãn của một số người đọc, giống như là một loại xuyên tạc, có lẽ em sẽ không được ủng hộ lâu đâu."

Tiếu Hàm nói: "Cái này, thầy có lẽ là hiểu lầm."

"Đúng vậy, cho nên khả năng là em sẽ không thi vào văn học, đối với kiến thức văn tự nhạt nhẽo, em càng thích tự mình bộc phát văn chương hơn."

Tiếu Hàm gật đầu tán thành.

"Mặt khác, em còn có cái gì cảm thấy hứng thú không? Thầy cũng xem như người từng trải, nói không chừng có thể đưa ra chút kiến nghị hữu ích."

Cố Khê cũng tính nói chính cô cũng là người từng trải, nhưng xét thân phận trước mắt của mình, cô liền rụt lại lời định nói.

"Kỳ thật, có lúc em còn tưởng tượng sự nghiệp sau này làm thương nhân, buôn bán này kia nữa."

Tiếu Hàm khẽ cười.

Cố Khê hỏi: "Có phải thầy cảm thấy em có quyết định rất kỳ lạ không?"

Tiếu Hàm cười chỉ là có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Khê từng có ý định theo làm buôn bán.

"Sẽ không, em có ý nghĩ như vậy khá tốt, nếu thật sự cảm thấy hứng thú, như vậy thì em cũng nên suy xét nghành kinh tế tài chính loại chuyên nghiệp."

Cố Khê cũng không xác định chính mình có muốn hay không nhưng cô thật sự cảm thấy chút hứng thú.

"Kỳ thật là em quá nghèo, nên trong lòng của em đối với gây dựng sự nghiệp lớn như làm thương nhân rất có khát khao. Nhưng là em cũng không biết ý tưởng này có thể tồn tại được bao lâu, có lẽ lại qua một thời gian, em sẽ không còn nhiệt tình nữa."

"Vậy giống em đã từng nói, rằng nếu đang do dự một việc gì đó, vậy hãy làm ngay, dù sao thì hiện tại em cũng chưa có tính toán gì khác cơ mà."

Những lời này chính là lời cổ vũ của Cố Khê lúc trước, lúc đó cô đã khuyên Tiếu Hàm trở về làm bác sĩ, không nghĩ tới Tiếu Hàm vậy mà luôn nhớ kỹ, hơn nữa còn trái lại kiến nghị của cô. Cố Khê cười cười.

"Được, nếu đến lúc đó em chưa có mục tiêu trong tương lai thì sẽ chọn nghành kinh tế tài chính loại chuyên nghiệp."

Xe buýt đã tới trạm, Tiếu Hàm nói: "Tới rồi."

Cố Khê theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thư viện thành phố ở phía trước. Nàng cầm trên tay ba quyển sách, đi theo dòng người xuống xe.

Cuối tuần thư viện có rất nhiều người, Tiếu Hàm cùng Cố Khê vào thư viện đã hướng thẳng đến quầy sách lần trước.

"Đúng rồi, có một chuyện thầy muốn nói với em." Lúc lên lầu, Tiếu Hàm mở miệng.

Cố Khê tò mò, nghiêng đầu nhìn anh.

"Chuyện gì ạ?"

"Học kỳ sau thầy sẽ không dạy lớp các em nữa."

Cố Khê cho rằng anh muốn chuyển xuống khóa dưới, có chút không nỡ.

"Thầy sẽ chuyển xuống cấp nào vậy ạ?"

Tiếu Hàm nhàn nhạt cười.

"Ý thầy là thầy sẽ không dạy học ở trường nữa, thầy sẽ dọn về quê."

Cố Khê hiểu được ý tứ của Tiếu Hàm, đôi mắt cô sáng lên.

"Thầy, có phải thầy là muốn quay về làm bác sĩ phải không ạ?"

"Phải."

Tiếu Hàm hít sâu một hơi.

"Thầy đã nghĩ kỹ rồi, không thể trốn tránh lâu được, đối mặt là chuyện sớm muộn, thầy sẽ không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào."

Tâm tình của Cố Khê lập tức sáng lên, như là cô đã chờ Tiếu Hàm nói ra những lời này rất lâu rồi vậy.

"Thầy! Cố lên!"

"Đương nhiên."

Tuy rằng Tiếu Hàm phải rời khỏi trường học, nhưng Cố Khê một chút cũng không cảm thấy khó khăn, ngược lại cô rất cao hứng.

Xã hội này có rất nhiều bộ phận những người có công việc mà chính họ cũng không cảm thấy hứng thú, có thể tìm được một việc mà mình tâm huyết thật không dễ dàng, hẳn là phải rất quý trọng.

Chỉ còn lại có nửa tháng là đến lúc đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, đề thi là giống nhau nên thành tích sẽ xếp hạng trên toàn thanh.

Mọi người rất hăng hái, lớp học đã treo lên đồng hồ đếm ngược, chỉ còn cách vài tháng nữa thôi.

Nhà hàng của gia đình Trương Vân Hải tổ chức hội họp vào đêm lễ Tết, lúc đầu anh chỉ mời nhóm người trong ký túc xá của anh đi thôi, sau lại nhiều người trong lớp biết đến nhiều hơn, đều nói muốn đi, cuối cùng lại thành ra giống như tổ chức hoạt động lớp vậy.

Đêm Bình An cùng lễ Giáng Sinh năm nay đều ăn mừng trong trường học, nhưng lễ Giáng Sinh hôm đó gặp trời mưa, mọi người cũng chẳng có hứng tham dự như mấy năm trước, cả ngày đều dành thời gian ôn tập, không có một chút không khí ăn tết gì hết.

Ba ngày Nguyên Đán không thể ở lại trường nên Cố Khê có ý muốn trụ lại khách sạn, cô thấy khoảng cách từ khách sạn đến nhà hàng của Trương Vân Hải khá gần, cũng rất tiện nên quyết định thuê.

Ngày cuối cùng của năm cũng đã đến, từng người tản về nhà, quyết định là 9h sẽ có mặt ở nhà hàng.

Cố Khê thu thập một ít đồ vật, dọn đến khách sạn, chỉ để lại chút vật dụng không cần thiết ở ký túc xá, thu dọn xong thì cô đi ăn cơm ở ngoài rồi lại trở về tắm rửa, thay đồ.

Khương Linh lái xe đón Cố Khê, còn đem đồ dùng cá nhân của mình theo. Bởi vì đêm nay thời khắc đếm ngược năm mới chắc chắn sẽ về rất khuya, cô không về nhà kịp nên mới cùng Cố Khê ở qua đêm.

Cố Khê hoàn tất công việc rất nhanh, cả hai đến nhà hàng, khoảng cách rất gần, đi đường chỉ mất có năm phút.

Thời khắc đếm ngược hôm nay có tới hơn hai mươi người, chiếm một nửa. Có nhiều người trong lớp cũng muốn đến nhưng do cha mẹ không đồng ý, cho nên không thể tới được.

Hôm nay nhà ăn của nhà Vân Hải có tổ chức tiệc mừng năm mới rất to, vì là bạn của Trương Vân Hải nên gia đình anh mới quyết định bao trọn phòng riêng cho lớp, nhưng mọi người đều không đồng ý, cho nên Ngô Văn Hân cùng thảo luận với Lưu Ngọc Châu và quyết định sẽ đem tiền thưởng ở đại hội thể thao lần trước ra đề chi trả.

Sân khấu trong nhà hàng không ngừng có người lên người xuống biểu diễn vài tiết mục góp vui. Các thành viên trong lớp Cố Khê cũng bày ra mấy trò chơi rất thú vị, gần như trong lớp chia thành ba nhóm, có nhóm chơi ma sói, có nhóm chơi đoán hành động còn lại đều dán mặt vào cái điện thoại.

Vì là năm cuối nên mọi người dường như không có thời gian để thở, chỉ có dịp tụ họp năm mới này mới khiến cho tinh thần của cả lớp thoải mái hơn.

Cố Khê tham gia chơi ma sói, nhưng vì đầu óc cô có chút thất thần nên dẫn đến là thua rất nhiều ván.

Chính cô cũng không biết là gì, trên mặt luôn cười nói vui vẻ nhưng trong thân tâm cô lại thấy trống rỗng.

Viên Phương nhìn Sở Dục Tân, hỏi: "Dục tân, sao Hữu Nam không tới?"

Nghe đến Hạ Hữu Nam, tim Cố Khê đập một chút.

Đúng vậy, anh hôm nay không có tới.

Sở Dục Tân tay bưng ly nước, nói: "Cậu ta vốn dĩ mặt lạnh lùng, không muốn tham gia vào mấy cái hoạt động ồn ào này sao?"

Đàm Mỹ Thanh bất mãn: "Nhưng lần đi chơi tập thể, cậu ấy vẫn đăng ký đi mà."

"Cái này phải hỏi cậu ấy thôi chứ tớ cũng không biết." Sở Dục Tân nhún vai.

Viên Phương cảm thấy có chút mất hứng, kỳ thật là bởi vì Hạ Hữu Nam nên cô mới đến, nhưng anh lại không có xuất hiện.

Âm nhạc ở nhà ăn thật sự rất ồn ào, nếu không kể tiếng nhạc thì còn có rất nhiều tạp âm chen vào, khiến không khí có chút ngột ngạt nhưng cũng rất nhộn nhịp.

Mọi người đều rất nhập tâm chơi trò chơi, tiếng ồn ào này ngược lại như là một loại chất xúc tác, làm mọi người càng trở nên hăng hái và cuộc chơi như sống động hơn.

Đã gần 12h, Trương Vân Hải cùng mọi người lên sân thượng, ở đó có thể vừa vặn nhìn thấy pháo hoa một các trọn vẹn nhất. Thời khắc chuyển giao năm mới ở thế giới này có lẽ là một mốc kỷ niệm đặc biết và đáng nhớ nhất của Cố Khê.

Vì cửa dẫn ra sân thượng chỉ được dành cho học sinh trong lớp nên mọi người đều cố gắng đi nhẹ nhàng hết mức, sợ sẽ ảnh hưởng đến những vị khách ở tầng dưới.

Nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua một chút, Cố Khê cũng cảm nhận được màn sương lạnh bao phủ khắp cả một vùng trời.

Vì trong nhà hàng rất ấm nên khi cả nhóm ra ngoài trời lạnh, cơ thể giảm nhiệt độ đột ngột làm cho người nào người nấy đều rùng mình, tay xoa xoa mạnh hết cỡ và răng cứ cập cập vào nhau.

Cố Khê, Khương Linh cùng Sở Dục Tân rủ nhau đến một góc lan can, mắt nhìn cảnh thành thị nhộn nhịp vào đêm.

Phụ cận là thương nghiệp khu, nhà lầu đều không tính cao, bọn họ đứng ở lầu ba mái nhà, tầm nhìn đã thực trống trải.

Đã có vài người lục tục lấy di động ra chụp ảnh.

Tay Cố Khê đặt trong túi, cô lạng người đăm chiêu.

Trương Vân Hải la lớn: "Một phút đếm người, mọi người chuẩn bị nào!"

Cố Khê lấy lại tinh thần liền nhận ra mọi người đã đếm được một nửa.

Trương Vân Hải nhìn chằm chằm di động, con số chậm rãi biến hóa, thời gian như gần hơn: "Tân niên đếm ngược, mười, chín......"

Cả nhóm hướng mặt ra ngoài, cùng đếm: "Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!"

"Chúc mừng năm mới!!!"

Ở nơi xa, pháo hoa theo bọn họ kêu to, phanh phanh mà bay lên trời, không trung liền nở rộ ra nhiều màu hỏa hoa.

Ngay sau đó, có nam sinh bắt đầu đi đầu, chắp tay khấn to: "Năm mới đến, hy vọng tớ có thể thi đậu đại học mà mình muốn!"

"Tớ thì muốn đi Thanh Hoa Bắc Đại!"

"Tớ không có yêu cầu gì quá cao, chỉ cần có giấy báo vào đại học chính quy thôi!!"

Mọi người đều bật cười.

Cố Khê cười cười nhìn pháo hoa ở đằng xa. Lần đầu tiên chứng kiến pháo hoa là cô ở cùng với Hạ Hữu Nam, trong phòng dương cầm cũng chỉ có hai người bọn họ, cùng đứng ở cửa sổ, lẳng lặng mà ngước nhìn thật lâu.

"Chúc mừng năm mới."

Một âm thanh rất ôn thuận truyền đến.

Cố Khê nghiêng đầu, dù xung quanh không có nhiều ánh sáng, tầm nhìn hơi hẹp nhưng cô vẫn nhận ra hắn.

Hạ Hữu Nam không có nhìn cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác xám, vạt áo dài đến đùi, tôn lên chiều cao khủng của anh, hai tay Hữu Nam đặt ở trong túi, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, pháo hoa rực rỡ ở đằng xa chiếu trên mặt anh lấp lánh ánh đỏ rồi lại vàng, xanh, tím.

Cố Khê nhìn Hữu Nam thật lâu mới lấy lại tinh thần, co quắp mở miệng, "Chúc mừng năm mới."

Hạ Hữu Nam hỏi: "Đã có dự định thi đại học nào rồi à?"

Cố Khê gật đầu, "Có, là đại học G."

Hạ Hữu Nam vẫn không quay lại nhìn cô, "So với thành tích hiện tại, cậu cần phải nỗ lực hơn."

Cố Khê gật gật đầu, "Nhất định rồi."

"Còn cậu thì sao?", cô nghiêng đầu hỏi.

Hạ Hữu Nam liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói gì đó.

Cùng lúc đó, bên cạnh Sở Dục Tân lớn tiếng la lên: "Tớ nhất định phải đậu đại học A!!"

Vì thanh âm của Sở Dục Tân quá lớn nên Cố Khê không nghe rõ Hạ Hữu Nam nói gì.
Bình Luận (0)
Comment