Trận đấu bắt đầu diễn ra.
Tôn Thắng ngay phút thứ 5 đã ghi được một quả theo đường parabol đẹp mắt.
Phía lớp 6 bắt đầu phòng thủ gắt gao, sớm đã có dự định là chơi xấu nhưng bị Bạc Hạ Cửu phát hiện.
Một người đã cố tình muốn huých ngã cô làm cho Sở Mộc Vi bên ngoài hét lên "Cẩn thận!".
Do lực tác động khá lớn, cô đành đá quá bóng lên cao, dùng sức bật hay dùng trong bóng rổ mà lộn lấy một vòng đá thẳng vào khung thành ghi thêm được một điểm.
Sở Mộc Vi thấy vậy liền lôi kéo các bạn nữ hét to cổ vũ "Hạ Cửu cố lên, Hạ Cửu cố lên!"
Tiếp đất hoàn hảo, Bạc Hạ Cửu như muốn ngồi xuống thở mạnh.
Cú lộn của cô tốn rất nhiều sức thay vì bật bình thường thì phải lộn nhào lấy một cú rất mất sức.
Các trận tiếp theo khiến cho 2 lớp chênh vênh lên xuống, hết hiệp một thì cả 2 đang hòa.
Bạc Hạ Cửu liền ra ghế ngồi xuống.
Sở Mộc Vi liền lấy khăn ướt đưa cho cô lau mặt.
"Cho cậu" Nam Thần Phong giơ chai nước lạnh ra trước mặt ý muốn cô cầm.
Bạc Hạ Cửu cũng nhận rồi nói cảm ơn với cậu.
Bỗng điện thoại cô nhờ Sở Mộc Vi giữ hộ trên tay rung lên, là một cuộc gọi đến từ mẹ cô.
"Vâng mẹ" phía bên kia chuyền đến một giọng nói người phụ nữ, giây trước cô uống lấy ngụm nước giây sau liền phun hết ra, tay cầm chai nước cũng bót chặt khiến mọi người gần đấy đều nhìn chằm chằm cô.
"Mẹ nói lại đi....!không, con không chấp nhận" Bạc Hạ Cửu nhíu chặt đôi mày thanh tú lại như muốn phát nổ "Mẹ, con vẫn còn bé" cô đứng lên bước đi từng bước rồi chợt dừng lại hét to "Con sẽ không đính hôn.
Cho con 10 phút con sẽ về Lâm Trang Sơn ngay"
Sở Mộc Vi bên cạnh hoảng hốt chạy tới, Tôn Thắng với Tiêu Dạ cũng đuổi theo "Cửu Cửu, cậu nói đính hôn gì vậy? Sao lại đính hôn" cô nàng hốt hoảng đến lắp bắp.
Tiêu Dạ cũng chỉ biết nhíu mày đi theo.
"Vi Vi, cậu đi cùng mình.
Tôn Thắng, Tiêu Dạ nếu không thấy tôi đến trường thì mang cặp về nhac dùm tôi.
Còn nữa giúp tôi thông báo cô chủ nhiệm xin nghỉ 2,3 ngày gia đình có việc gấp" nói rồi, cô cùng Sở Mộc Vi nhanh chóng vẫy taxi đi tới khu biệt trang Lâm Trang Sơn.
Tới nơi, cô gần như xông vào quên mất cả trả tiền taxi làm Sở Mộc Vi phải trả hộ rồi chạy theo sau cô đi vào.
Nơi này thật sự to lớn, rộng đến nỗi không thấy điểm dừng.
Căn biệt thự thật xa hoa đẹp đẽ, kiến trúc cũng rất hiện đại, phía bên kia còn thấy vườn hoa cùng một hồ nước nuôi những con cá vàng to bằng bắp tay.
Bên trong còn sang trọng hơn thế nữa, thật sự Bạc Hạ Cửu là đại tiểu thư sao lại không thấy được công khai trên mạng?
Bạc Hạ Cửu đi tới phòng khách "Mẹ" người phụ nữ như mới bước qua tuổi 20, xinh đẹp, làn da trắng muốt lại thêm thân hình thon gọn thật chẳng giống đã sinh đẻ qua, trên tay bà cầm một tách trà nhâm nhi trên miệng, tay còn lại cầm báo tạp chí thời trang.
Thấy con gái như lời trong điện thoại nói 10p sẽ về không ngờ là thật, bà đứng dậy vui vẻ cười ôm lấy Bạc Hạ Cửu "Con gái về sớm thật đấy, lại đây lại đậy mẹ xem con nào.
Có phải lại gầy đi đúng không?" Xong bà nhìn sang bên cạnh thấy Bạc Hạ Cửu dắt một người bạn nữa về liền vui vẻ đón tiếp "Cháu là bạn của Cửu sao lại đậy ngồi đi, dì bảo quản gia mang bánh với trà lên cho các con"
Nói rồi bà vẫy gọi quản gia lên kêu mang trà tới.
Thấy Bạc Hạ Cửu về, quản gia vui mừng chạy đi ngay.
Cũng cho thấy lâu lắm rồi cô chưa từng về nhà.
"Mẹ Khương vào việc chính đi"
"Ai da, ta không làm thế sao con chịu về nhà thăm ta chứ.
Cũng tại con ngó lơ ta 3 năm rồi không về nhà ta chỉ còn có biệt pháp cuối cùng thôi" Thuần Khương chỉ đành nói sự thật nhưng lại khiến cô tức giận thêm "Mẹ, trò đùa này thật nhạt nhẽo.
3 năm trước mẹ cũng nói tới chuyện này, đó không phải là lí do con bỏ đó sao? Xin mẹ đừng lấy chuyện đính hôn ra nữa.
Hủy, con sẽ hủy hết" quả quyết nói xong đang định muốn rời đi cô lại bị ngăn lại từ Sở Mộc Vi, nên lại đành ngồi xuống uống tách trà màu hổ phách vừa được mang lên.
"Con gái không muốn mẹ cũng đã hủy, nhưng con cũng nên về thăm mẹ chứ" Thuần Khương buồn bã nói, lại nói khi nào Thuần Khương buồn là lão bố của Bạc Hạ Cửu từ đầu xuất hiện "Khương Khương sao lại buồn rồi" đúng là thật xuất hiện tức khắc.
Sở Mộc Vi chỉ biết nín thở ngưỡng mộ, người cha của Bạc Hạ Cửu thật sự đẹp xuất chúng.
Ông có mái tóc được nhuộm xanh đen, lông mày rậm, cùng đôi mắt phượng sáng rực, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh đầy nghị lực sức hút, phía bên tai phải còn đeo một đôi bông tai kim cương chói lóa.
Trên người là bộ vest được đặt may riêng của Milando, đôi giày da của Ecco.
Gia đình này quá hoàn hảo về mọi mặt, thật làm bao người ngưỡng mộ.
"Ba, người có giác quan thính thật đi" Bạc Hạ Cửu bất lực đến đâu cũng không thể để bọn họ show ân ái ở đây được, dù sao Sở Mộc Vi vẫn còn ở đây "Khương Khương cũng lo lắng cho con mà gọi con về đây.
Lừa một chút đã sao mà con lại gắt gỏng với cô ấy như vậy?" "Ba à, người biết lí do con bỏ đi mà, mang trò đó ra làm chuyện lôi kéo con về thật không vui chút nào"
Ba cô thật chả lí lẽ gì cả chả biết ra sao nhưng bênh vực vợ trước rồi từ từ mới chịu nghe giải thích "Thành à, do em sai không phải lỗi tại con bé đâu" Bạc Gia Thành ôm lấy Thuần Khương vào lòng rồi nói với Bạc Hạ Cửu "Tiểu Cửu, con phải thông cảm cho Khương Khương, mẹ con lo lắng cho con thôi" Bạc Hạ Cửu lấy tay che mắt Sở Mộc Vi tiếp lời "Được được con hiểu ý hai người, bây giờ con cần đi" cô kéo Sở Mộc Vi ra trước cửa bước đi.
Thuần Khương vội vàng gỡ tay Bạc Gia Thành ra đứng dậy đi tới Bạc Hạ Cửu chặn lại "Con với bạn con hôm nay ở lại đi, Liễu quản gia chuẩn bị cơm trưa rồi.
Ở lại đây, tối nay cả nhà cùng đi tới Tiêu gia dự tiệc"
"Mẹ, con phải đi học"
"Mẹ xin nghỉ rồi" Thuần Khương dứt khoát trả lời, cô cũng chỉ buông xuôi nghe lời.