Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 7

"Hàn tổng, Hàn tổng, anh biết không, em có dị năng nha, siêu lợi hại dị năng, dị năng hệ thủy, em phóng nước ra cho anh xem......"

Thích Thất cảm xúc tới mau khôi phục cũng mau, ngủ một giấc dậy đã ríu rít chính mình cao hứng, cài này làm cho Hàn Triều chuẩn bị một bụng lời nói an ủi cô cũng thành vô lực nhìn trời, cũng không biết ngày hôm qua ai la khóc đòi về nhà, không cần ở lại chỗ này.

"À à, thật là lợi hại." Hàn Triều nói cho có lệ.

"Nhưng mà, em thật sự tính toán lãng phí thời gian ở đây à, thời gian cho bữa sáng đã qua."

Đối với một người tham ăn, Hàn Triều biết như thế nào để dời sự chú ý của cô đi, anh không nghĩ tới bị nước xối, không thấy được trong nhà có vài chỗ đã bị sũng nước sao?

"Ai nha, bữa sáng của em..." Nhớ tới cháo trên bếp lò, Thích Thất vừa kêu vừa chạy thịch thịch xuống lầu.

Trên bàn cơm, Hàn Triều ăn no buông chén đũa nói với Thích Thất vẫn còn đang hăng say chiến đấu với đồ ăn:

"Anh có dị năng về phương diện tinh thần, hẳn là hệ tinh thần đi..." Hàn Triều có chút không xác định.

"Anh còn có một cái không gian, có lẽ lớn cỡ một sân bóng rổ."

Thích Thất vừa ăn đồ vừa gật đầu: "A~, thật tốt quá, vật tư của chúng ta vậy là có chỗ để chứa. Hì hì..."

Kỳ thật xem qua sách cô biết Hàn Triều còn tiến hóa ra dị năng hệ sấm sét, nhưng mà trong sách nói qua, 5 năm sau mạt thế trong một lần thây ma vây thành, Hàn Triều mới bộc lộ ra được.

Đối với việc Hàn Triều có điều giữ lại, cô có thể lý giải, rốt cuộc chính mình cũng không có khả năng đem toàn bộ bí mật nói cho người khác.

Việc Hàn Triều nói cho cô biết anh có không gian cô đã rất cao hứng, vật tư tồn trong biệt thự vốn dĩ cô còn lo lắng nếu Hàn Triều không nói cho cô biết anh có không gian, cô không biết như thế nào sẽ mang đi căn cứ, hiện tại thì đã có thể yên tâm, hì hì...

Thấy Thích Thất một mình một người ở đó tự cười vui vẻ, Hàn Triều trong lòng có điểm áy náy, nhưng anh không biết cảm giác áy náy này đến từ đâu, rốt cuộc giáo dục anh có từ nhỏ tới lớn bảo rằng đối với bất luận kẻ nào cũng không thể đưa ra át chủ bài, bất luận kẻ nào cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm.

Ăn cơm sáng xong, Thích Thất thu dọn chén đũa, chạy đến trước mặt Hàn Triều: "Hàn tổng, anh nói đi, chúng ta có nên đi ra ngoài thu nhập chút vật tư không? Dù sao anh có không gian... Như vậy vèo vèo vèo, vật tư liền chạy vào bên trong nha!"

Cô chỉ là một tiểu thị dân, tựa như thần giữ của, cho dù biết rõ trong ngân hàng mình có tiền cả đời xài không hết, cũng muốn đi ra ngoài kiếm tiền thêm, bằng không liền có cảm giác mình không đủ tiền tiêu, huống chi trong ngân hàng cô còn không có tiền để xài cả đời.

Cô biết trong không gian Hàn Triều có vật tư xài mãi không hết, nhưng vật tư đó là của Hàn Triều, không phải của cô, nữ chủ vừa xuất hiện, cô còn không mau thoái vị? Cho nên vẫn là chính mình tự tìm thì tốt hơn.

Bất quá cô hiện tại vẫn có thể để trong không gian Hàn Triều, tốt như vậy, hì hì...

Nghĩ đến đây, nụ cười Thích Thất càng thêm vẻ lấy lòng.

"Thu vật tư?" Hàn Triều nhướng mày, vật tư trong không gian của mình đủ cho mình và Thích Thất dùng mấy đời, thu thêm vật tư với anh mà nói không có ý nghĩa gì, bất quá hiện tại tình huống bên ngoài không rõ thế nào, đi ra ngoài nhìn xem mọi thứ vẫn là tốt, nhưng còn Thích Thất...

"Em xác định em muốn đi ra ngoài? Em không sợ thây ma sao?"

Thích Thất gật đầu không ngừng: "Em muốn đi ra ngoài."

Mạt thế đã tới, thây ma sớm hay muộn đều phải đối mặt, thừa dịp thây ma còn ở sơ cấp, trước thích ứng một chút, chờ đến khi sau này thây ma thăng cấp thì không còn dễ đánh như vậy nữa.

Thấy cô kiên trì, Hàn Triều trong lòng thở dài, thây ma bên ngoài thoạt nhìn động tác có vẻ không linh hoạt, bằng thân thủ của mình hẳn là có thể bảo vệ cô ấy.

Vì thế Hàn Triều lấy chìa khóa xe ra, đi đến gara lái chiếc xe quân dụng việt dã mà anh đã lấy từ quân đội ra, hai người cứ như vậy đi ra cửa.

Mạt thế đã hơn mười ngày, trên đường có rất nhiều xe báo hỏng, nơi nơi đều có dấu vết có người phát ra dị năng, thây ma rải rác ở hai bên đường.

Lần đầu tiên ngồi xe quân dụng, Thích Thất sờ trái sờ phải, nhìn nhìn khắp nơi, mới mẻ cực kỳ.

"Oa, xe quân dụng này thật tuyệt nha, nhìn xem này, thân xe thật uy mãnh, kính chiếu hậu toàn phương vị vô góc chết..."

Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm Thích Thất lải nhải, Hàn Triều nghe được thật buồn cười, như thế này đã tuyệt? Chờ tới khi cô ấy nhìn thấy chiếc Mãnh Long trong không gian của anh thì cô sẽ biết việt dã quân dụng thực sự là như thế nào, kia chính là có thể so sánh với xe tăng!

Lại nói tiếp, anh còn phải cảm tạ cô, nếu không phải do cô ấy, chính mình sẽ không đi tìm quân xe, cũng sẽ không vì bản tính thương nhân trục lợi mà đi sắm một chiếc Mãnh Long.

Xe một đường chạy nhanh tới khu mua sắm gần nhà nhất, cửa lớn của khu đã bị phá hư mở rộng ra.

Hàn Triều thả ra tinh thần lực cẩn thận thăm dò, sau đó quay đầu nói với Thích Thất: "Đồ vật của siêu thị cơ bản không còn dùng được nữa, chúng ta đi ra kho hàng phía sau nhìn xem, nơi đó còn chưa bị phá hư."

Mạt thế tiến đến đã hơn mười ngày, mọi người cơ bản đều phải động lên, có chút người đào vong đi thành phố khác, cũng có chút người cố thủ trong nhà, nhưng vô luận thế nào mọi người muốn sống tiếp phải cần đồ ăn, vì thế các siêu thị liền trở thành mục tiêu chính.

Một ít vật tư bên ngoài, mọi người lấy lấy, phá phá, căn bản không còn dùng được, lúc này đa số mọi người còn chưa ý thức được tình cảnh của mình, chờ đến sau này lương thực thiếu thốn, sinh hoạt gian nan, cũng không biết có hối hận việc mình làm hôm nay hay không.

Lái xe lướt qua được vài thây ma vừa đi đến, hai người Hàn Triều vòng qua siêu thị đi vào kho hàng phía sau.

Cửa kho hàng đóng chặt, trên cửa có dấu vết của các loại vũ khí sắc bén phá hủy, bên trong có khả năng nguồn điện dự phòng vẫn còn vì đèn tín hiệu phía trên cửa vẫn không ngừng lập lòe.

Hai người đi tới phía trước, đánh giá tình hình một chút, không thể không nói hệ thống an toàn của siêu thị làm được thật tốt, bị các loại vũ khí sắc bén công kích, cửa lớn của kho vẫn còn an ổn chưa bị phá ra.

Lúc Thích Thất còn đang cảm thán cửa kho hàng rắn chắc, Hàn Triều đi đến một bên cửa, sờ soạng ở đó một hồi, mở ra một ô cửa sổ hình vuông nho nhỏ, bên trong lộ ra một bảng các loại ký hiệu, anh bấm vào mật mã, cửa lớn chậm rãi mở ra.

Nhìn cửa lớn mở ra trước mặt mình, đôi mắt Thích Thất sáng lấp lánh, chạy đến trước mặt Hàn Triều khen nức nở: "Hàn tổng, anh thật quá lợi hại, anh làm sao biết được ở đó có mật mã... Không đúng, không đúng, anh làm sao lại biết được mật mã?"

Hàn Triều cúi đầu nhìn Thích Thất trước mặt hưng phấn đến đôi mắt thật sáng, anh sủng nịch cười, duỗi tay quét quét cái mũi nhỏ xinh: "Cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ, là anh tự học."

Trên thực tế, siêu thị này thuộc về Triều thị, bản thân là tổng tài, anh biết được mật mã là hết sức bình thường.

Tiến vào kho hàng, nhìn vật tư còn tràn đầy bên trong, ánh lập lòe trong mắt Thích Thất càng thêm lộng lẫy: "Phát tài, phát tài, có vật tư này ở mạt thế đi ngang cũng không có vấn đề gì, Hàn tổng, Hàn tổng, ai gặp thì có phần, đám vật tư này phân anh một nửa nha."

Hàn Triều động tác chựng lại, mày hơi hơi nhăn lại: "Một nửa?"

"Nhiều nhất bốn sáu, không thể nhiều hơn."

Thích Thất cắn răng, quay đầu lại vươn ra ngón tay, khoa tay múa chân, cô còn muốn dựa vào không gian của Hàn Triều vận chuyển đi khu an toàn, thiếu một chút đành ít đi một chút vậy.

Bắt lấy đôi tay Thích Thất xòe ra "bốn sáu", Hàn Triều híp mắt, thanh âm lạnh băng, nguy hiểm nói: "Em giống như đã quên, nơi này là anh mang em tới, mà cửa, cũng là anh mở ra, phải không ~"

Anh thập phần bất mãn cô phân ra rõ ràng với anh như vậy, thật giống như anh và cô chỉ là hợp tác quan hệ, mặc dù nghĩ đến tận cùng đây là sự thật, nhưng anh vẫn cảm thấy thật khó chịu.

Thích Thất nhìn đôi tay bị Hàn Triều chộp vào trong lòng bàn tay, cô ngốc lăng, đúng rồi, vật tư là Hàn Triều phát hiện, cửa cũng là anh ấy mở, vật tư lý ra là của anh ấy...

Mắt thấy Thích Thất vừa mới cao hứng vô cùng, trở nên mất mát, trong lòng Hàn Triều gợi lên một tia không đành lòng, anh nhíu mày trấn an nói: "Được rồi, em nghe lời một chút, vật tư anh có thể suy xét phân cho em một chút."

"Thật sự? Em bảo đảm nghe lời, em nhất định nghe lời!"

Nghe vậy, Thích Thất trong nháy mắt khôi phục sức sống, đôi mắt to ngập nước mà trừng mắt lên nhìn anh, giống như sợ anh đổi ý.

Hàn Triều đau đầu ấn ấn trán, anh không nên mềm lòng...

Hơn mười phút sau, thu vật tư xong vừa định mang theo Thích Thất rời đi, bước chân Hàn Triều chựng lại, có người tới. Tiếp theo đó anh nhíu mày, như thế nào lại là cậu ta? Vì thế anh dừng chân, chờ tại chỗ.

Ngay lập tức trước mắt liền xuất hiện một thân ảnh trốn trốn tránh tránh, khom lưng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Hàn Triều, còn chưa tới gần đã khóc lóc kể lể lên: "Thiếu gia, thật là cậu, thiếu gia, tôi rốt cuộc tìm được cậu rồi, ô ô..."

Thích Thất che mặt, mồ hôi ròng ròng -_-||.

Đây thật sự không thể trách cô, tưởng tượng đi, một người cao một mét chín mươi mấy, lớn như con gấu, hoàn toàn không cần hình tượng mà khóc như bị người vứt bỏ, đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.

"Anh tại sao ở chỗ này?"

Hàn Triều gân xanh nổi lên, cảm giác đầu càng đau.

"Thiếu gia nha, cậu chạy đi đâu, từ khi biết cậu bán Triều thị, tôi liền đi tìm cậu, bọn họ nói cậu xuất ngoại, tôi liền đi nhà cũ chờ, kết quả mấy tháng đã qua mà cậu vẫn không trở về, sau mạt thế tới, tôi bị ngất xỉu, đến ngày thứ năm mới tỉnh lại, càng lo lắng cho cậu, cảm giác cậu có khả năng sẽ đến siêu thị thu vật tư, tôi liền đi các siêu thị tìm, kết quả, trời cao không phụ người có lòng, rốt cuộc tôi đã tìm được cậu, oa oa..."

Người vừa tới vừa khóc vừa kể lể chuyện mấy ngày nay đã trải qua.

Nghe cậu ta nói xong, Hàn Triều ấn ấn thái dương, cảm giác đầu không đau như vậy nữa, anh nói: "Được rồi, hiện tại nhìn thấy người rồi, anh..."

"Thiếu gia! Cậu không phải là muốn vứt bỏ tôi chứ!?"

Hàn Triều còn chưa dứt lời đã bị Triều Hổ ngắt lời.

"Tôi mặc kệ, thiếu gia đi nơi nào tôi liền đi nơi đó, ai cũng đừng nghĩ đem tôi tách ra khỏi thiếu gia." Nói xong, anh ta còn hung hăng liếc Thích Thất một cái.

Trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, người mới tới nói chuyện đã cho Thích Thất biết, đây là nam pháo hôi Triều Hổ, người trơ mắt thờ ơ nhìn nguyên chủ bị thây ma ăn luôn, nguyên bản cô còn rất sợ nhìn thấy anh ta, nhưng hiện tại ~ bộ dáng như oán phụ bị vứt bỏ này, cô thật sự không sợ nổi nha!
Bình Luận (0)
Comment