Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 24

Sáng sớm, Lâm Sơ Dương lần thứ hai từ ngực Mạc Trạch bò lên, tối hôm qua cậu choáng có chút lợi hại, cuối cùng hình như là đứng ngủ?

Thì ra cậu trừ ăn ra thì ngay cả ngủ cũng tiến hóa theo phương hướng giống như thần ngủ à…

Cậu đau “trứng” xoa xoa đầu, vừa nghiêng đầu đúng lúc đối diện với Mạc Trạch không biết cũng ngồi dậy từ lúc nào.

Hai mắt Mạc Trạch rất tỉnh táo, không có chút lim dim nào mà lúc tỉnh ngủ nên có, đối diện với ánh mắt Lâm Sơ Dương ôn nhu nở nụ cười, giơ tay lên tự nhiên đặt ở phần eo đối phương, đầu cọ lên vai của đối phương, “Sư huynh, chào buổi sáng.”

Giọng nói vẫn còn mang theo khàn khàn lúc mới vừa tỉnh ngủ.

Lâm Sơ Dương chỉ cảm thấy tim trúng một mũi tên, tim đập đột nhiên tăng tốc.

Âm thanh gợi cảm như thế biểu tình vô tội như thế, thực sự là… sáng sớm mỗi ngày đều khiến cậu có xúc động vươn hai tay ra nha nha nha!

Kỳ thực rất muốn xoa rồi lại xoa làm sao bi giờ?

Không được, một tên thẳng nam làm sao có khả năng đi xoa mặt một tên thẳng nam khác chứ, đặc biệt còn là một cái mặt đẹp trai hơn cậu có vị nam nhân hơn cậu, cái này kiên quyết ngăn chặn! ! !

Lâm Sơ Dương kiên định nghiêng đầu qua chỗ khác, mang giày xuống đất.

Mạc Trạch theo ở phía sau, lấy ra quần áo tự giác đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Lâm Sơ Dương đối diện với hắn 3 giây, quyết đoán duỗi thẳng hai tay, an tâm hưởng thụ đối phương phục vụ.

Thật là thoải mái…

Có điều chuyện trong trấn đã bận rộn xong thì cũng không cần phải dừng lại nữa, cũng nên đi rồi, “Chúng ta nên khởi hành.”

Mạc Trạch một bên sửa sang quần áo nhăn nheo một bên trả lời: “Sư huynh muốn đi đâu?”

Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, “Thành Bắc Ninh đi, ta nghe nói nơi đó có tràng thi đấu, thưởng không tồi, bây giờ ta xuất phát hẳn là có thể tới kịp.”

Trong văn tu chân tự nhiên không thể thiếu các loại hoạt động so tài đấu pháp, tông môn thế gia sẽ định kỳ tổ chức, mỗi thành trì cũng sẽ thỉnh thoảng tổ chức, hơn nữa phần thưởng thông thường sẽ không kém.

Vị trí của thành Bắc Ninh dựa vào phía bắc, cách Mạc gia không xa, trong nguyên tác sau khi Mạc Trạch biến thành đơn linh căn chính là đại biểu Mạc gia tham gia tràng luận võ kia, cuối cùng đạt được pháp khí không tồi cùng với một vị em gái hậu cung.

Tính toán thời gian, hiện tại đến đó cần ba bốn tháng, vừa vặn không chênh lệch lắm với thời gian trong nguyên tác.

Chân mày Mạc Trạch cau lại, đối với suy đoán áo lót cùng trọng sinh với mình trong lòng càng khẳng định ba phần, căn cứ vào mục đích dù sủng thành rác rưởi cũng không để đối phương rời khỏi mình, vui vẻ đồng ý.

Vì vậy hai người vui sướng ra khỏi thành thả linh thú ra, sau đó vấn đề lại đến.

Mạc Trạch mua linh thú thay cho đi bộ là hình ngựa, nhưng so với ngựa bình thường thì phải lớn hơn hai vòng, một trắng một đen, Mạc Trạch để Lâm Sơ Dương chọn trước.

Dĩ nhiên Lâm Sơ Dương chọn đen.

Đây mới là màu của nam tử hán chứ.

Cậu hài lòng vỗ vỗ đầu ngựa, tiêu sái thả người nhảy một cái, kết quả… chân đạp lên trên thân ngựa, không lên được.

Quay đầu lại hơi lúng túng liếc nhìn Mạc Trạch một cái, tiếp tục lần thứ hai, sau đó cậu vẫn là không lên được, giống như luôn có một nguồn sức mạnh đem cậu cản ở phía dưới vậy.

Con ngựa kia cũng quay đầu lại khinh bỉ xì mũi với cậu luôn rồi.

Lâm Sơ Dương che mặt, mẹ nó quá mất mặt!

Đầu óc Mạc Trạch chuyển một cái lập tức nghĩ ra vấn đề ở đâu, “Sư huynh… ngươi có học qua ngự thú thuật không?” Mặc dù nói đây là một trong những phép thuật phải học khi nhập môn, nhưng theo tính tình bừa bãi tùy tiện của sư huynh hắn, quên mất cũng không phải chuyện không thể.

Mẹ nó còn thật sự là quên mất!

Lâm Sơ Dương ủ rũ cúi đầu chọt chọt hai ngón tay vào nhau, sao cậu lại quên mất chứ, làm sao lại quên mất chứ hở…

Vô hạn tuần hoàn.

Mạc Trạch thấp giọng khuyên giải: “Cái đó không khó, trên đường học là được, ta đi tìm chiếc xe lại đây trước, sư huynh ở chỗ này chờ ta.”

Lâm Sơ Dương còn chưa bình ổn từ trong đả kích chầm chập dịch đến ven đường.

Mạc Trạch không yên lòng liền thả hai cái trận pháp, một cái phòng ngự một cái phòng người lạc, lúc này mới rời khỏi.

Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm trận pháp kia, chỉ cảm thấy một đám quạ ùn ùn kéo đến từ đỉnh đầu gào thét bay qua.

Trận pháp phòng người lạc là loại mà nam nam nữ nữ tu chân giới khi ở nhà khi lữ hành thích nhất… Trận pháp giữ con nít, sau khi thi trận giả khởi động trận pháp, có thể trở ngại tất cả người và vật không rõ tới gần.

Đương nhiên, trận pháp lợi hại như vậy nhất định là có chỗ thiếu hụt, bên trong nó cực kỳ yếu ớt, dù là một bạn nhỏ Luyện khí tầng một chỉ cần hiểu được phương pháp phá trận bình thường, như vậy chọc thủng nó cũng dễ dàng như chọc thủng một tờ giấy.

Cho nên, trận pháp này thích hợp cho nhi đồng từ năm tuổi trở xuống.

Nghe đâu từ khi một vị tiền bối phát minh trận pháp này, trẻ con thất lạc giảm đi năm phần.

Ma ma nói, từ khi có trận pháp phòng lạc rồi liền không bao giờ sợ bé đi lạc O(∩_∩)O.

Lạc em gái mi đó!

Lâm Sơ Dương giận dữ hất bàn, cậu đã thành niên rồi có được không!

Đây là đang bắt nạt cậu là vú anh không biết phá trận pháp à.

Chỉ là có nghẹn khí nữa thì cậu cũng chỉ có thể tiện tay ném cái đệm hương bồ lên trên đất, ngồi xuống.

Sau một chung trà.

Được rồi, thấy nam chính hiền lành như vậy, ông đây không tính toán với hắn…

Chỉ một lát sau, một chiếc tọa giá xa hoa do truy phong báo hai đầu kéo xe đằng đằng sát khí dừng ở ngoài trận, cửa xe vừa mở, Mạc Trạch từ bên trong nhảy ra, thu lại trận pháp sau đó kéo áo lót của mình đi vào trong xe, “Sư huynh, thời gian có chút gấp chỉ tìm được chiếc này, chỉ có thể ủy khuất sư huynh trước tiên chấp nhận một chút.”

Lâm Sơ Dương quăng cho hắn một cái mặt cá chết.

Là một độc giả tốt tặng hơn trăm khen thưởng cho toàn truyện, mi cho rằng anh không biết truy phong báo hai đầu là linh thú cao cấp cấp ba lục phẩm à.

Linh thú cấp cao ngoại hình phong cách có thể thay đi bộ có thể công kích thuần túy là có tiền cũng không thể mua được phối hợp với cái xe nhìn bề ngoài liền thấy cực kỳ thổ hào mà nói là… chấp nhận một chút?

Sư đệ à em phá của như vậy từ lúc nào sao anh không biết vậy hả?

Anh không có chút ủy khuất nào hết được không…

“Sư đệ, xe này rất tốt không cần đổi, với lại, sau này để ta giữ tiền đi.”

“Được, sau này liền giao tất cả cho sư huynh.” Mạc Trạch sảng khoái lấy túi trữ vật bên hông mình xuống nhét vào tay Lâm Sơ Dương, đương nhiên lệnh bài cùng độc dược mấy thứ đó đã sớm bị hắn chuyển đến một cái túi bên người khác rồi, trong túi này một chút cũng không có.

Lâm Sơ Dương đem túi trữ vật bỏ vào bao, lúc đang muốn lên xe nhìn thấy phu xe kia hơi sững sờ, cúi đầu suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: “Có phải chúng ta đã gặp qua ở nơi nào không?” Thân ảnh hơi quen thuộc.

Phu xe nghe vậy lấy mũ rơm trên đầu xuống, trừng mắt nhìn cậu.

Không thể không nói, phu xe này cũng có cái mặt đẹp trai, tuy rằng không sánh bằng cậu và nam chính, nhưng miễn cưỡng cũng được tính là đẹp trai hạng hai.

Lâm Sơ Dương khẳng định nói: “Xin lỗi, ta nhận lầm người.”

Phu xe: “…”

Mạc Trạch đúng lúc giải thích: “Hắn là tú bà nam phong quán, bởi vì có việc muốn đến thành Bắc Ninh, cho nên theo chúng ta đồng hành.” Nói là đồng hành, kỳ thực cũng chính là phụ trách đánh xe.

Lâm Sơ Dương chấn kinh rồi.

Tú bà hôm qua cùng với phu xe đẹp trai hôm nay có thể đi về hai cực khác nhau đó có được không.

Thiếu niên, cậu là gạt tôi đi?

Mạc Trạch tới gần tai Lâm Sơ Dương, nhỏ giọng nói: “Hắn tên Đàm Tiêu, sở thích… có chút tương tự với sư phụ chúng ta.”

Vừa nói như thế Lâm Sơ Dương liền hiểu, đồng tình nhìn Đàm Tiêu ngồi vào toa xe.

Đàm Tiêu: “…” Này, đừng cho là ta không nghe thấy, đôi cẩu nam nam các ngươi đừng ức hiếp người khác như vậy, thật sự cho rằng ta không biết Vân Lạc là đam mê, trang phục, kỳ quái, à!

Mạc Trạch mỉm cười nhìn hắn: “Đi thôi.”

Đàm Tiêu ủ rũ : “Dạ…” Hức hức hức, tân tông chủ thật là đáng sợ.

Gấp rút lên đường là một chuyện cực kỳ nhàm chán, may mà bên trong xe thiết kế thoải mái, không có ghế dựa, chỉ có một tấm lót mềm trải ra gần như chiếm đầy toa xe, có thể duỗi thẳng thân thể nằm ngang ngủ, cho nên không đến nỗi quá khó chịu.

Lâm Sơ Dương nằm úp sấp trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh, cảm thấy nhàm chán liền trực tiếp nằm xuống, vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy dưới đầu được nhét một cái gối.

Mạc Trạch càng ngày càng hiểu tâm tư cậu, thoải mái.

Hệ thống: “Nhiệm vụ xử phạt đang chuẩn bị.”

Lâm Sơ Dương mở mắt ra: “Cái gì?”

Hệ thống: “Nhiệm vụ hậu cung —— Kiều Kha, thất bại, nhiệm vụ xử phạt đêm qua đã bắt đầu tính giờ, còn có bốn canh giờ.”

Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, cậu còn chưa có làm gì nữa, “Nhiệm vụ này là chuyện gì xảy ra?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hệ thống: “Kỳ thực cụ thể thì bổn hệ thống cũng không rõ ràng, đêm qua thông tin sinh mệnh của Kiều Kha đột nhiên bị xóa sạch, hệ thống phán đoán tử vong, nhiệm vụ thất bại.”

“Chết rồi?” Lâm Sơ Dương hơi kinh ngạc, trong nguyên tác từ đầu đến đuôi Kiều Kha đều sống rất thoải mái.

Hệ thống: “Không biết, khoảng chừng một phút sau, dấu hiệu sinh mệnh của Kiều Kha liền khôi phục, chẳng qua là dùng phương thức hệ thống không thể hiểu được, cho nên nhiệm vụ vẫn bị phán định thất bại… Không nên hỏi bổn hệ thống là phương thức không thể hiểu được gì, dù sao thì cũng không có cách nào hiểu rõ không có cách nào trả lời.”

Lâm Sơ Dương ngậm miệng, tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu, còn trừng phạt và vân vân, bất quá chỉ là hát một bài hát thôi, có thể có bao nhiêu khó khăn.

Ban đêm, bởi vì lộ trình có chút xa xôi, cho nên bọn họ không thể không ngủ ngoài trời.

Nói là ngủ ngoài trời kỳ thực cũng không hẳn là vậy.

Đây là một thế giới tu chân, tất cả không hợp lý đều là tồn tại được cho phép, thế nên vì để cho nam chính bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu chơi em gái, phất tay một cái liền xuất hiện căn phòng ở gì đó quả thực chỉ là bình thường.

Vì vậy liền nhìn thấy Mạc Trạch từ trong cái túi trữ vật đưa cho Lâm Sơ Dương kia lấy ra một cái pháp khí chỉ lớn bằng bàn tay có hình dạng giống như căn nhà đồ chơi ném xuống đất, căn nhà nhỏ tựa như khí cầu đang được thổi phồng cấp tốc bành trướng, cuối cùng biến thành kích cỡ tương đương với một căn nhà chân chính, là một nhà trúc hai gian lịch sự tao nhã.

Lâm Sơ Dương nhớ tới đây là một pháp khí khác mà mẹ Mạc Trạch lưu lại cho hắn, còn là một pháp khí phòng ngự có lực phòng ngự tăng mạnh —— bích ảnh.

Chia phòng tự nhiên là Đàm Tiêu một phòng, Mạc Trạch cùng Lâm Sơ Dương một phòng.

Tuy phòng hơi nhỏ một chút, cũng may giường đều rất lớn, Mạc Trạch thuần thục đem bồn tắm từ trong túi trữ vật chuyển ra, lại lấy thủy phù trước đây đã chứa đầy nước ra đun nóng nước bên trong.

Tắm rửa và vân vân đối với Mạc Trạch mà nói vĩnh viễn là đi tới đâu tiến hành tới đó, đối với việc này Lâm Sơ Dương đã quen, chẳng qua là khi cậu cởi quần áo ngồi vào bồn tắm, cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì rất quan trọng.

Hẳn là… ảo giác đi…

Hệ thống: “Nhiệm vụ xử phạt bắt đầu đếm ngược thời gian hoàn tất, đang rút ra bài hát… Rút bài hát hoàn tất, tên bài hát: uy phong đường đường, những nhân tố khác phù hợp tiêu chuẩn xử phạt, xử phạt bắt đầu.”

Lâm Sơ Dương trừng hai mắt từ trong nước đứng lên: “Ê, đó là bài hát gì chứ hả, ông không hát!”

Hết
Bình Luận (0)
Comment