Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 61

Mặt Lâm-Ngu-Dương vặn vẹo tiếp nhận Trúc cơ đan hầu bàn đưa tới, sau đó tha thiết mong chờ nhìn Mạc Trạch đem một ngàn miếng linh thạch đưa đi.

Tim đang chảy máu, rất con mẹ nó đau!

Mạc Trạch săn sóc đem đan dược cất vào túi trữ vật của áo lót nhà hắn, nhẹ giọng nói: “Đây là linh thạch sáng sớm chi từ tổng quản kia.”

Nghĩa bóng chính là tiền kia không phải của chúng ta cứ tùy tiện tiêu, ánh mắt Lâm Sơ Dương sáng lên, lập tức eo không đau chân không xót cả người khoan khoái xem cái gì cũng hưng phấn, cái bộ dạng thiếu đạo đức kia của ông cha Mạc Trạch, đem tiền tiêu sạch sẽ cũng là đáng đời.

Mua, nhất định phải mua!

Vì vậy đồ vật bán đấu giá kế tiếp phàm là nhìn thấy hợp ý cậu liền ra sức tăng giá, đặc biệt là phù tâm lãnh vừa ra trận, năm trăm năm, mọi người còn đang tại thời điểm do dự.

Lâm Sơ Dương dựng thẳng một ngón tay lên: “Một vạn.”

Người ở những nhã gian khác khinh bỉ nói: “Một vạn linh thạch trung phẩm liền muốn được chen vào? Ta ra hai vạn linh thạch trung phẩm.”

Bên ngoài cũng có người tới vì phù tâm lãnh, “Ta ra hai vạn năm!”

“Hai vạn tám!”



Lâm Sơ Dương đặc biệt mang phong cách đại gia há mồm cắn ngụm điểm tâm Mạc Trạch đưa tới bên miệng, sau đó nâng chung trà lên nhấp một ngụm nước trà, “Gia nói là một vạn linh thạch thượng phẩm.”

Cảm giác làm thổ hào thật sự rất sảng khoái.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, giao dịch sư vui vẻ, mỗi đồ vật đấu giá hắn đều được trích phần trăm, kiếm lời muốn xỉu luôn có được không, lúc này hô: “Khách nhân ở nhã gian chữ Giáp ra giá một vạn linh thạch thượng phẩm, có còn giá tiền nào cao hơn hay không, một lần, hai lần, ba lần, thành giao!”

Khi đồ vật đưa tới, Lâm Sơ Dương tương đối khí thế đẩy về phía Vân Lạc, “Sư phụ, ngài xem qua.”

Vân Lạc mở ra nhìn qua, hài lòng gật gật đầu, “Mấy lần này vi sư tìm đọc sách cổ có chút dẫn dắt, lần này thay các ngươi luyện chế chút đan dược đặc biệt, hiệu quả nhất định càng tốt hơn.”

Lâm Sơ Dương lần thứ hai miệng tiện hỏi: “Đặc biệt thế nào?” Phải biết tiểu dược hoàn kia của bọn họ một viên được n lần, ngoại trừ tăng lên về hiệu quả thì thực sự không nghĩ ra còn có công năng gì mới.

Vân Lạc đem phù tâm lãnh thu vào trong túi trữ vật của mình, bình tĩnh nói: “Khiến người ta tạm thời nửa yêu hóa, mọc ra một loại lỗ tai đuôi hoặc là móng vuốt.”

Nói cách khác sau này tiểu dược hoàn không chỉ có tác dụng làm trơn mở rộng thúc tình vân vân, mà còn mang theo play tình thú?

Nửa bên mặt Lâm Sơ Dương bắt đầu co giật, trong đầu tương đối hình tượng xuất hiện hình ảnh mình đội tai mèo mang đuôi mèo cùng với hai móng vuốt thịt bị người nào đó đặt ở trên bàn xx…

Giống như còn rất có vẻ hay hay?

Oh no!

Trinh tiết quân, ngài mau trở lại, một mình tôi chịu đựng không nổi!

Ngay lúc cậu hận không thể dùng lòng bàn tay đánh mình một chút cho tỉnh táo, hai mắt Mạc Trạch lóe lên một cái, quan tâm nói: “Sư phụ còn thiếu cái gì, đệ tử thay ngài chuẩn bị.”

Vân Lạc ý chí chiến đấu sục sôi: “Đều chuẩn bị không sai biệt lắm, trở về ta liền mở lò, chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, ta nhất định cải cách xuân dược tương lai!”

Mạc Trạch hợp thời lộ ra một chút ý sùng bái: “Thuật luyện đan của sư phụ chỉ có ở thần tiên, chắc chắn sẽ thành công.”

Lâm Sơ Dương khô cằn nói: “…Có ý chí chiến đấu là chuyện tốt.”

Tốt em gái mi!

Các ngươi có ý chí chiến đấu như vậy thật sự được không, ông không muốn hoa cúc tàn phế tổn thương đầy đất nha nha nha!

Lúc trong nhã gian bên này xác định xong việc cải cách xuân dược thì buổi đấu giá bên ngoài cũng coi như là đạt tới cao trào hôm nay, giao dịch sư lắc lắc thân hình như rắn nước, gương mặt yêu nghiệt nam nữ khó phân mê hoặc nở nụ cười, “Mọi người đều biết phòng đấu giá chúng ta mới đến một nhóm hàng tốt, kế tiếp bán đấu giá chính là một món tốt nhất trong đó.”

Dứt lời hai người hầu mặc hắc y áo ngắn chuyển ra một cái rương gỗ loại cực lớn, sau đó chậm rãi mở ra, lôi ra một người từ bên trong.

Bất luận là tu chân giới hay là ma giới đều không thiếu phương pháp thải bổ, cho nên liên quan tới phương diện lô đỉnh này phòng đấu giá cũng có, chỉ có điều bởi vì nguồn cung cấp không ổn định không hẹn giờ bán ra, giá cả cũng đắt kinh khủng.

Người kéo ra từ trong rương chính là lô đỉnh bán đấu giá lần này, người kia tóc dài rối tung, ngũ quan ôn nhã lại mang một chút mị thái, một thân mang theo áo lót trong suốt khiến da dẻ càng thêm trắng nõn thủy nộn, giống như… trứng gà luộc mới bóc vậy…

Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, cái so sánh nghèo kiết hủ lậu này.

Có điều dù nghèo túng thế nào đi nữa cũng không che giấu được một sự thật, đỉnh lô kia chẳng những là một tên đàn ông, còn là người quen — nguyên phối hợp diễn nam nhị Bách Lý Thần.

Phương thức ra trận này cũng thật là… yêu kiều đa dạng nha, nhìn mỹ mạo kia, nhìn dáng người kìa, chậc chậc.

Lâm Sơ Dương còn muốn nhìn tiếp một chút, một bàn tay lớn trực tiếp xoay đầu cậu qua, đối diện với gương mặt tuấn tú của nam chính.

Mạc Trạch rất khó chịu, mới nãy ở bên ngoài áo lót nhà hắn cùng người khác mắt đi mày lại (?), hiện tại lại như vậy, những người kia có gì đáng nhìn, luận bộ dạng luận thực lực đều không đến một phần ngàn của hắn, bất quá là vì hữu dụng mới để lại cái mạng thôi.

Rõ ràng chẳng là cái thá gì, dựa vào cái gì có thể chiếm cứ ánh mắt của áo lót nhà hắn!

Giọng hắn có chút khàn khàn, mang theo một tia ủy khuất khiến người ta không dễ phát giác, “Sư huynh, ta không dễ nhìn sao?”

Biểu tình của Lâm Sơ Dương sụp đổ, cười ngượng ngùng đẩy rớt cái tay trên cằm, bỗng nhiên có một loại cảm giác bị bắt gian tại giường quỷ dị, theo bản năng giải thích: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là đang nghĩ Bách Lý Thần làm thế nào tiến vào ma giới, vốn dĩ còn tưởng rằng hắn đã rời đi, đừng phải là lại có âm mưu dương mưu gì muốn gây bất lợi cho ngươi.”

Mạc Trạch hơi kinh ngạc: “Sư huynh đang lo lắng cho ta?”

“Ta không muốn thủ tiết.” Lâm Sơ Dương nói xong cũng hận không thể đánh mình miệng rộng, cho mày mau mồm mau miệng nói chuyện không thông qua đại não.

Khóe miệng Mạc Trạch giật giật, lòng tràn đầy tối tăm nhất thời hóa thành cảm động, lại pha một chút bất đắc dĩ: “Sư huynh, thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể lấy tính mạng của ta thôi.”

Lâm Sơ Dương: “Ai?”

Mạc Trạch chăm chú nhìn cậu, đầu ngón tay xẹt qua đôi môi đã hôn qua vô số lần kia: “Ngươi.”

Đến lúc đó ta sẽ lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục, bất luận người nào cũng đừng hòng đem chúng ta tách ra.

Lời yêu nói đến mức này nói không cảm động là gạt người, Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú càng ngày càng tới gần của Mạc Trạch, trái tim theo đó ầm ầm, càng nhảy càng nhanh, ngay lúc môi hai người sắp dính vào thì một tát vỗ vào trên gương mặt tuấn tú kia của đối phương, trong nháy mắt lưu lại dấu tay năm ngón.

Mẹ nó, đừng tưởng rằng nói thật dễ nghe thì ông sẽ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tiếp nhận anh động dục!

Còn có hai vị bên cạnh kia, tròng mắt sắp rơi xuống nước miếng sắp chảy xuống, chú ý hình tượng ê này!

Vân Lạc: “Vừa xảy ra chuyện gì?”

Chân Hoa: “Gió quá lớn không thấy rõ.”

Lâm Sơ Dương giận dữ hất bàn: Trong phòng thổi gió cái cọng lông, mi thổi sao? !

Mạc Trạch không ngại xoa xoa mặt, áo lót nhà hắn thực sự là càng ngày càng đáng yêu, làm cho hắn hận không thể hiện tại liền đem người đặt ở dưới thân hấp thu càng nhiều.

Nếu bên cạnh không có hai người kia là tốt rồi…

Lần sau nhất định phải đặt hai phòng đơn!

Hắn nhẹ nhàng than thở một tiếng, tầm mắt lần thứ hai dịch đến trên sân khấu bán đấu giá: “Tu sĩ chính đạo sau khi vào ma giới nếu như không có người dẫn dắt thì sẽ bị cho là kẻ xâm nhập mà bắt lấy, sau đó đưa đến các nơi buôn bán lô đỉnh dạy dỗ bán ra, Bách Lý Thần xuất hiện ở đây nên bị bắt sau đó đưa tới đây.”

Hắn không nói là kỳ thực trong này hắn cũng bỏ sức.

Trong nguyên tác tốt xấu gì thì Bách Lý Thần cũng là nam phụ quan trọng, cho nên lộ trình tiến vào ma giới tuy rằng ăn một chút khổ nhưng quanh quanh quẹo quẹo vẫn là thật sự đụng trúng vận may tìm được cửa vào, một đường che giấu thuận lợi tiến vào chủ thành ma giới, sau đó gặp Mạc Trạch đang mua điểm tâm cho Lâm Sơ Dương.

Làm nhân vật chính của « vô cực chí tôn », vầng sáng chính là tràn đầy, cho dù Bách Lý Thần che giấu khí tức tốt hơn nữa cũng nhất định khiến Mạc Trạch cảm thấy có gì đó không đúng…

Có phải cho rằng tình tiết kế tiếp chính là hai người đấu trí đấu dũng tương ái tương sát không?

Trên thực tế, chân tướng thường thường đều tương đối tàn khốc.

Mạc Trạch chỉ là phất phất tay về phía bên cạnh tùy ý triệu hoán một thuộc hạ, sau đó nhàn nhạt liếc cái người làm hắn hoài nghi một cái, giống như nhìn một đống rác thải.

Thuộc hạ liền hiểu, lập tức tìm số người nhiều hơn gấp ba lần so với đối phương vây lại… một trận cuồng quất loạn đạp.

Bách Lý Thần thật lòng không nghĩ tới Mạc Trạch sẽ động thủ ở bên đường, bị đánh trở tay không kịp, muốn bấm quyết bị người ta cắn xuống một ngón tay, muốn quăng bùa chú bị người ta xé rách quần áo, muốn rút kiếm bị người ta giữ vững chuôi kiếm, mỗi khi trả đòn lại bị người ta bất động thanh sắc phong kín, tiếp đó những người khác không ngừng tiếp đón khuôn mặt y, liền đánh ra một cái đầu heo, chỉ có thể nằm trên đất cao giọng hô to: “Mạc Trạch, ngươi cái đồ nhát gan, kẻ nhu nhược! Ngươi không chết tử tế được! Có giỏi cùng ta quyết một trận tử chiến!”

Mạc Trạch mang theo hai bao bánh ngọt đứng ở không xa nhìn, nghe vậy cười lạnh, quăng một ánh mắt rõ ràng hai chữ hàm nghĩa — ngu ngốc.

Dưới tay bổn tọa có chính là người, ngươi có sao?

Sau khi tóm được người, hắn liền dặn dò đưa đến phòng đấu giá, còn thuận tiện muốn chút đan dược với Vân Lạc, không chỉ đem thương tổn của Bách Lý Thần chữa khỏi mà còn giải trừ biến sắc trên da, từ đen thành trắng cuối cùng nuôi còn hoàn hảo hơn so với nữ nhân, ít nhất thì có thể bán được một giá tốt không phải sao.

Cho nên trải qua một phen dạy dỗ, Bách Lý Thần làm sản phẩm then chốt xuất hiện ở đây.

Tuy rằng nam lô đỉnh không được hoan nghênh bằng nữ lô đỉnh, nhưng không địch nổi tướng mạo tốt tư thái xinh đẹp, phối hợp với quần áo nửa xuyên thấu nửa mở kia quyết đoán lại gây nên một cao trào cho buổi đấu giá, gọi giá ép thẳng tới hai vạn linh thạch thượng phẩm.

Lâm Sơ Dương lại một lần nữa chụp rớt tay Mạc Trạch, chậm rãi phẩm trà, còn bán đấu giá nam phụ gì đó, dù sao thì nội dung truyện đều lệch xích đạo bay về phía Amazon rồi cậu còn gấp cái cọng lông.

Một lần gọi giá cuối cùng là từ trong sát vách truyền ra, “Ba vạn linh thạch thượng phẩm.”

Lâm Sơ Dương xoa xoa lỗ tai, âm thanh hơi quen tai, trong lòng xuất hiện một tia dự cảm không tốt.

Mạc Trạch nói: “Là Đại hoàng tử.”

Thời buổi này đều lưu hành nam phụ cùng nhân vật phản diện giảo cơ sao?

Lâm Sơ Dương nhìn người của Đại hoàng tử khiêng Bách Lý Thần vào, lần đầu tiên sâu sắc cảm thấy được, thật giống như cậu lạc hậu rồi…

Sau khi đấu giá kết thúc thời gian còn sớm, ngoại trừ Vân Lạc vội vội vàng vàng chạy trở về luyện đan, những người khác ngược lại không gấp, chuẩn bị tùy tiện đi dạo mua thêm ít thứ, còn phương hướng, Chân Hoa nghe Mạc Trạch, Mạc Trạch nghe Lâm Sơ Dương, Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, nhấc ngón tay chỉ hướng Bắc.

Tay Mạc Trạch vòng qua eo áo lót nhà hắn: “Tề Vật Các chính là ở bên kia, nghe nói bên trong đồ tốt không ít, sư huynh vừa vặn đi xem xem có gì vừa ý hay không.”

Lâm Sơ Dương ngửa đầu ưỡn ngực, hai tay chống nạnh.

Oa ha ha ha, cưng cho rằng anh đây sẽ nói cho cưng biết bên kia có nguyên hậu cung bàn tay vàng của cưng sao?

Đó là tuyệt đối không có khả năng!

Hết
Bình Luận (0)
Comment