Bởi vì cả hai đều mang tâm sự nặng nề, kỳ nghỉ lần này của họ cũng không kéo dài được bao lâu. Trong lòng chất chứa chuyện riêng, ngay cả khi Tạ Lợi chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Tưởng Ngọc Oánh, anh cũng có phần mất tập trung.
Cũng may là món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước một chuỗi vòng cổ trân châu do chính tay Tạ Lợi mài giũa. Từ khâu chọn lựa trân châu đến đánh bóng, tất cả đều do anh tự tay thực hiện.
Tưởng Ngọc Oánh rất thích món quà ấy. Trong suốt kỳ nghỉ sau đó, nàng luôn đeo nó trên cổ. Nếu nói về vẻ đẹp, chuỗi trân châu này thật sự tinh tế Tạ Lợi chọn những viên trân châu sáng bóng, kích cỡ đồng đều, màu sắc dịu nhẹ, phối cùng mặt dây chuyền bạc do anh tự tay gõ nên tổng thể trông rất trang nhã. Nhưng suy cho cùng, Tạ Lợi chỉ là một người bình thường, tầm mắt có hạn; so với những món trang sức do các bậc thầy chế tác mà Tưởng Ngọc Oánh vẫn thường đeo, thì vòng cổ này quả thật kém xa đến mức "xách giày cũng không xứng".
Thế nhưng, vì đây là món quà do chính tay chồng mình làm ra, ý nghĩa của nó lại khác hẳn. Tưởng Ngọc Oánh yêu thích nó vô cùng, nâng niu như báu vật.
Trong suốt kỳ nghỉ ấy, chỉ những ngày quanh sinh nhật Tưởng Ngọc Oánh là nàng còn giữ được tâm trạng vui vẻ còn lại, cả hai đều như bị bao phủ bởi tầng mây xám. Vì vậy, họ chỉ ở lại hai tuần rồi lên đường trở về nước.
Người đến đón họ là trợ lý Cao. Ban đầu trợ lý Cao còn nghĩ mình sẽ phải chịu cảnh "ăn cẩu lương" suốt quãng đường, ai ngờ khi nhìn thấy sắc mặt ông chủ nhà mình vừa mệt vừa lạnh còn bà chủ tuy trông ổn hơn, nhưng giữa hàng mày vẫn ẩn hiện nét u sầu thoáng qua, khiến anh suýt tưởng là mình nhìn nhầm.
Đến khi hai người lên xe, trợ lý Cao mới dám chắc, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Khác với mọi khi, hai người họ không còn ngồi sát vào nhau. Giữa họ vẫn có một khoảng cách nhỏ chỉ tầm một gang tay nhưng với một cặp vợ chồng vốn luôn kè kè bên nhau như họ, khoảng trống ấy lại vô cùng lạ lẫm.
Trợ lý Cao cố tình quan sát kỹ Tưởng Ngọc Oánh vẫn ngồi ở chỗ cũ, là Tạ Lợi đã dịch người sang một chút.
Trợ lý Cao thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi trở lại nhà cũ Tạ gia, những gì cần báo cáo thì vẫn phải báo. Hai vợ chồng Tạ Lợi có thói quen từ nhiều năm nay chỉ cần không phải chuyện nghiêm trọng đến mức "trời sập", thì cứ để họ nghỉ phép xong rồi nói. Trong thời gian đó, việc gì trợ lý Cao giải quyết được thì tự giải quyết, không thì tìm Tạ Quân lão gia tử.
Tóm lại, tuyệt đối không làm phiền hai người đang hưởng tuần trăng mật.
Khi hai vợ chồng ngồi trong thư phòng, trợ lý Cao bắt đầu báo cáo công việc. Đầu tiên là tình hình hoạt động gần đây của Tạ Thị. Nói xong phần đó, anh ta khẽ thở dài, rồi tiếp tục:
"Tiểu Tạ tiên sinh và Thẩm tiểu thư... lại quay lại với nhau rồi."
*Clm đúng là nam, nữ 9=)))
Câu nói khiến cả Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh đều sững người.
Hai người họ... mới đi có hai tuần chứ đâu phải hai tháng? Trước khi đi, Tạ Tư Tề còn vừa cãi nhau ầm ĩ với Thẩm Hi Nguyệt, sao giờ về đã nghe tin hai người đó hợp lại rồi?
Trợ lý Cao cũng thấy chuyện này khó tin, giọng anh ta mang theo chút nặng nề:
"Sự việc là thế này... Hai người họ thật ra mới quay lại với nhau cách đây hai ngày. Chủ yếu là... Tiểu Tạ tiên sinh phát hiện đứa con của Thẩm Hi Nguyệt thật ra là con ruột của mình."
Chuyện bắt đầu từ khi hai người ngài ra nước ngoài. Hôm đó, Tạ Quân gọi Tạ Tư Tề đến, mắng cho một trận. Tạ Tư Tề tâm trạng rất tệ, rời khỏi viện điều dưỡng, đến gần nội thành thì bảo tài xế dừng xe, rồi một mình đi dạo trong công viên ngoại ô.
Cậu ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn trời xanh, tâm trạng nặng nề. Lúc đó, có một đứa trẻ chạy đến trước mặt, giơ ra một bông hoa nhỏ, nói:
"Ca ca, đừng buồn nữa, cho ngươi hoa hoa..."
Tạ Tư Tề hơi sững người, rồi nhận lấy bông hoa, cảm ơn.
Không lâu sau, mẹ của đứa bé chạy tới, vừa gọi "Niệm Niệm" vừa chạy lại ôm con. Người đó chính là Thẩm Hi Nguyệt.
Vì có đứa nhỏ ở đó, hai người không cãi nhau, chỉ gượng gạo chào hỏi vài câu rồi rời đi.
Nói đến đây, sắc mặt trợ lý Cao có phần khó coi:
"Có lẽ Tiểu Tạ tiên sinh và đứa nhỏ thật sự có duyên."
Sau lần đó, không biết vì sao, Tạ Tư Tề liên tục gặp lại Niệm Niệm. Đi làm về ghé trung tâm thương mại gặp. Đi gặp đối tác gặp. Thậm chí tạm ở khách sạn gần nhà cũng gặp.
Tất cả đều có thể giải thích được, tuy hơi trùng hợp, nhưng vẫn hợp lý. Chỉ có lần cuối cùng là hơi quá bởi vì mấy ngày trước, Thẩm Hi Nguyệt cãi nhau với Diệp Thành, rồi dọn đến ở đối diện nhà Tạ Tư Tề.
Nghe đến đây, Tạ Lợi chỉ có thể thốt lên một câu:
"Thật quá đáng."
Đến nỗi Tạ Tư Tề phát hiện Niệm Niệm là con ruột của mình, cũng là chuyện tình cờ. Hôm đó, khi quay về Tạ gia để lấy đồ, cậu vừa vặn gặp một người dì đang dọn dẹp. Bà thấy cậu liền kéo lại, bảo cùng xem một cuốn album cũ vừa tìm thấy.
Khi lật xem, Tạ Tư Tề nhìn thấy bức ảnh của mình lúc nhỏ và lập tức giật mình. Cậu bé trong ảnh giống Niệm Niệm đến mức kinh ngạc.
"Sau đó, Tiểu Tạ tiên sinh lén nhổ một sợi tóc của con trai Thẩm tiểu thư, mang đi làm xét nghiệm DNA. Kết quả là... hai người có quan hệ cha con."
Sau khi biết Niệm Niệm là con ruột mình, Tạ Tư Tề gần như mừng đến phát điên. Cậu lập tức tìm Thẩm Hi Nguyệt, thái độ vô cùng kích động. Nhưng ban đầu, Thẩm Hi Nguyệt không hề tỏ ra thân thiện, mãi đến hai ngày trước sau khi cô và Diệp Thành lại cãi nhau hai người mới chính thức quay lại.
Còn chuyện họ cãi nhau về điều gì, hay cụ thể tái hợp ra sao, trợ lý Cao cũng không rõ. Dù anh tự nhận mình có "tố chất tình báo", nhưng chưa đến mức phải lén đặt thiết bị nghe trộm trong nhà Thẩm Hi Nguyệt.
Tóm lại, hai ngày nay trạng thái của Diệp Thành rất tệ, thậm chí có thể nói là suy sụp.
Tạ Lợi chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu tâm tình sao có thể khá lên được?
Người phụ nữ mà mình đặt trong tim lại quay đầu về với người khác đứa con mà mình nuôi dưỡng mấy năm hóa ra là con của người ta giờ ngay cả danh "cha hờ" cũng bị đá bay.
Cái mũ xanh trên đầu còn tươi hơn cả cỏ mới mọc.
Tâm trạng thế này, tốt được mới là lạ.
"Lão gia tử đã biết chuyện chưa?"
Trợ lý Cao gật đầu: "Lão Tạ tiên sinh biết từ hôm qua. Nghe nói nửa đêm phải gọi bác sĩ đến nhà. Sáng nay tôi gọi điện hỏi thăm, trợ lý của ông nói hôm qua huyết áp của lão gia tăng vọt, suýt chút nữa ngất xỉu."
Tuy trợ lý Cao không nói ra chữ "giận", nhưng từng câu từng chữ đều cho thấy lão gia bị tức đến phát bệnh.
Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh nhìn nhau, rồi Tạ Lợi nói:
"Tối nay ăn cơm xong, chúng ta qua thăm cha."
Tưởng Ngọc Oánh tất nhiên không phản đối, chỉ khẽ gật đầu.
Khi họ trở về thì trời đã tối. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút là vừa lúc có thể đi. Dù sao Tạ Quân bị giận đến mức đó, họ là con trai, con dâu cũng nên đến thăm.
Trợ lý Cao thấy vậy, lại cảm thấy có chút khó hiểu. Rõ ràng trước đó hai người có vẻ lạnh nhạt, kỳ nghỉ lần này kết thúc sớm như vậy, chắc chắn là vì có chuyện gì đó. Vậy mà giờ, chỉ nói với nhau vài câu, bầu không khí lại như chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Thật kỳ lạ.
Trợ lý Cao nghĩ mãi cũng không rõ, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa. Việc riêng của vợ chồng sếp, anh không nên xen vào, càng không nên hỏi nhiều.
Anh chỉ yên lặng gật đầu, rồi sắp xếp xe đưa hai người đi.
Do vừa về đường dài, bữa tối họ ăn khá nhẹ. Sau khi nghỉ ngơi thêm một lúc, Tạ Lợi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, khiến biểu cảm mình trông tự nhiên hơn, rồi cùng Tưởng Ngọc Oánh lên đường đến thăm "vị cha tiện nghi" của mình.
Chờ đến khi Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh về tới biệt thự nhỏ của Tạ Quân, Tạ Lợi mới nhận ra bệnh tình của cha mình có lẽ thực sự rất nặng. Ông cụ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, có cả bác sĩ riêng ở bên cạnh chăm sóc.
Khi hai người đến nơi, Tạ Quân đang ngủ, nên họ sang phòng khách liền kề ngồi đợi, vừa uống trà vừa chờ ông tỉnh lại.
Hơn một tiếng sau, Tạ Quân tỉnh, trợ lý tới mời hai người vào. Khi họ bước vào phòng, Tạ Quân đã ngồi dậy, tựa lưng vào gối. Sắc mặt ông tái nhợt, ánh mắt còn vương chút mệt mỏi.
"Ngồi đi."
Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh mỗi người ngồi một bên giường. Trợ lý và bác sĩ nhanh chóng lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Tạ Quân thở dài, chậm rãi mở lời:
"Tiểu Cao cũng thật là... Ta rõ ràng đã dặn nó đừng nói cho hai đứa biết, vậy mà vẫn nói. Hai đứa vội vã quay về như thế, cũng mệt rồi. Có cần thiết phải gấp gáp đến vậy chỉ để xem ta một ông già không?"
Nghe đến đây, Tạ Lợi liền hiểu ông đã hiểu lầm. Thực ra, họ trở về không phải vì biết chuyện, mà vì bản thân cũng không muốn kéo dài kỳ nghỉ nữa. Chỉ là vô tình trùng hợp, vừa về đến nơi thì nghe tin cha bệnh, đương nhiên phải qua xem. Có điều, Tạ Quân lại nghĩ là do trợ lý Cao báo tin khiến họ lo lắng mà quay về ngay trong ngày.
Cái hiểu lầm này... Tạ Lợi cũng không định giải thích.
Anh chỉ thuận theo lời cha:
"Ba nói gì vậy, chúng con về xem ba là chuyện đương nhiên mà."
Nói xong, căn phòng lại rơi vào im lặng. Một lát sau, Tạ Quân vẫn không nhịn được, thở dài mở miệng:
"Thằng Tư Tề... Ai..."
Tạ Lợi cũng chỉ có thể thở dài theo:
"Ai..."
Tiếng thở dài của hai cha con như mở đầu cho một tràng than phiền. Tạ Quân không nén được, bắt đầu nói:
"Ta tưởng nó ở nước ngoài mấy năm, tính tình sẽ thay đổi chút, ai ngờ vẫn như cũ. Lại còn dây dưa với cái cô đó... Nhà nào có con gái môn đăng hộ đối mà chịu gả cho một thằng như nó nữa chứ?"
Ông càng nói càng bực, giọng dần cao lên:
"Cái con Thẩm Hi Nguyệt đó cũng chẳng ra gì! Mấy năm trước còn ở với thằng Diệp nhà kia, giờ lại đi dây dưa với Tư Tề! Không biết xấu hổ!"
Nếu là ba năm trước, Tạ Quân còn có thể chấp nhận chuyện cháu trai mình ở bên Thẩm Hi Nguyệt, nhưng đến tận bây giờ khi cô ta và Diệp Thành đã qua lại lâu như vậy ông lại càng không thể chịu nổi việc Tạ Tư Tề dính dáng tới người phụ nữ đó.