Bọn họ ăn trưa xong liền ra ngoài, buổi chiều lấy danh nghĩa đi mua quần áo. Thật ra mua đồ chỉ là phụ phần lớn thời gian hai người đều ở trong tiệm tạo hình, làm tóc, trang điểm, thay đổi kiểu dáng. Đợi đến khi từ trong tiệm bước ra, Tưởng Ngọc Oánh đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Tony lão sư hôm nay hiển nhiên rất có hứng thú với phong cách "A-bạo đại lão" nữ cường nhân khí chất. Khuôn mặt ngày thường ôn nhu, hiền hậu của Tưởng Ngọc Oánh bị trang điểm đến sắc bén hẳn lên, nét mềm mại biến thành khí thế, đôi mắt được vẽ phấn mắt lam nhạt, ánh nhìn liền trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo, không dễ tiếp cận. Cộng thêm bộ quần áo Tạ Lợi chọn cho nàng tây phục bó sát đường cong, giày cao gót mũi nhọn cả người toát ra một loại cảm giác mạnh mẽ, tràn đầy khí chất tổng tài.
Mà đứng bên cạnh nàng, Tạ Lợi lại mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, áo len cùng quần tây tùy ý, cả người toát ra vẻ nhàn nhã. Hai người sóng vai mà đứng, không biết còn tưởng Tưởng Ngọc Oánh mới là đại lão giới kinh doanh, còn Tạ Lợi là "tiểu bạch kiểm" ăn cơm mềm.
Tạ Lợi lại hoàn toàn không để ý. Anh vốn dĩ là người tùy tính, không tranh giành cao thấp, huống hồ bên cạnh còn có một vị đại mỹ nhân rạng rỡ như vậy, anh chỉ thấy trong lòng thoải mái, nào có chuyện để ý ai nổi bật hơn ai.
Chỉ là thời gian làm đẹp kéo dài quá lâu, đến khi xong xuôi, anh đã bắt đầu thấy đói. Cúi đầu nhìn điện thoại, kim giờ chỉ gần sáu giờ kém mười lăm. Nếu giờ mới đi tìm chỗ ăn, ít nhất cũng phải đến sáu giờ rưỡi mới được ăn.
"Em muốn ăn gì?" Tạ Lợi quay sang hỏi Tưởng Ngọc Oánh.
Tưởng Ngọc Oánh, tuy bề ngoài hiện tại trông sắc sảo, mạnh mẽ, nhưng tính cách vẫn ôn nhu như cũ. Nàng khẽ cười nói: "Lão công, anh xem anh muốn ăn gì thì ăn đi, em đều ăn được."
Nàng nói thật, Tưởng Ngọc Oánh từ trước đến nay hiếm khi tự mình làm chủ điều gì, luôn để Tạ Lợi quyết định. Thấy vậy, Tạ Lợi nảy sinh ý xấu. Anh nhướng mày, gương mặt vốn nghiêm túc không biểu cảm kia, lúc này lại lộ ra mấy phần lưu manh, chậm rãi nói:
"Vậy em đừng có hối hận."
"?"
Tưởng Ngọc Oánh ngẩn ra, chưa hiểu ra sao. Ăn cơm thôi, sao lại phải hối hận?
Nhưng đến khi Tạ Lợi cất điện thoại, đưa nàng tới trước cửa quán ăn, nàng mới hiểu lời kia có ý gì mà quả thật, trong khoảnh khắc đó, nàng có hơi hối hận thật.
Tưởng Ngọc Oánh, sinh ra trong nhà thư hương thế gia, từ nhỏ đã được nuôi dạy cẩn trọng, mười mấy tuổi đã gả vào nhà họ Tạ, làm phu nhân hào môn. Suốt đời nàng, ngoài nhà hàng sang trọng hay tiệc chiêu đãi, chưa từng bước vào cái gọi là "phố phường quán lẩu".
Trời biết vì sao trong giới kinh doanh còn có loại quán ăn như thế này.
Người phục vụ đứng ở cửa rất nhiệt tình, vừa thấy hai người đi tới liền cúi đầu chào: "Hoan nghênh quang lâm, hai vị dùng bữa ạ?"
Tạ Lợi gật đầu: "Hai người."
Phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi. Tưởng Ngọc Oánh đứng một bên, ánh mắt khẽ quét qua khắp nơi, càng nhìn càng thấy lạ lẫm, có chút ngồi không nổi.
Quán lẩu này trang trí theo kiểu "phố phường hoài cổ", tường quét sơn xi măng thô ráp, phần dưới ốp gạch men bóng loáng, vừa nhìn đã mang chút phong cách công nghiệp cũ kỹ. Chỗ ngồi là những băng ghế dài không tựa, bàn thì là bàn gỗ vuông đơn giản, giữa bàn khoét một vòng lõm để đặt nồi lẩu.
Tưởng Ngọc Oánh cũng không phải chưa từng ăn lẩu bên ngoài, nhưng những lần trước, nàng đều chọn loại "lẩu cao cấp" mỗi người một nồi nhỏ tinh xảo, nước dùng trong veo, thịt cắt lát mỏng, phục vụ lễ độ cung kính. Còn kiểu "lẩu đại chúng" như cửa hàng này, náo nhiệt, mùi cay nồng, người chen người, bàn ghế gỗ đơn sơ... nàng thật sự chưa từng đặt chân vào.
Tạ Lợi thì không giống vậy. Khi nàng còn đang do dự đứng ở cửa, anh đã thản nhiên ngồi xuống băng ghế dài, dáng vẻ tự nhiên như đang về nhà mình.
Tưởng Ngọc Oánh hơi mím môi, do dự một lát rồi định ngồi xuống bên cạnh anh. Ai ngờ Tạ Lợi ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ sang đối diện:
"Ngồi bên kia."
"......"
Tưởng Ngọc Oánh tuy đã quen nghe lời Tạ Lợi, nhưng lần này trong lòng nàng vẫn hơi kháng cự. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống chỗ đối diện anh, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương chút không tình nguyện.
Quán lẩu này là kiểu bình dân, bàn ghế tuy đã được nhân viên lau dọn cẩn thận, nhưng mặt bàn vẫn hơi dính, có cảm giác nhờn nhợt khó chịu. Tưởng Ngọc Oánh rút khăn giấy, tỉ mỉ lau đi lau lại mấy lượt, tuy nhìn không thấy vết bẩn gì, nhưng cái cảm giác "không sạch" trong lòng vẫn không sao xua đi được.
Nhân viên phục vụ mang chén đũa tới, nàng lễ phép nói cảm ơn, rồi lại nghiêm túc dùng khăn giấy lau từng cái một, động tác cẩn trọng như đang xử lý đồ sứ quý giá.
Nàng vốn định lau giúp Tạ Lợi một phần, ai ngờ đối diện người kia đã đứng dậy đi mất.
Tạ Lợi đi thẳng đến quầy gia vị.
Tưởng Ngọc Oánh ngẩn người — à, hóa ra ở đây phải tự pha nước chấm?
Nàng nhìn theo, có hơi bối rối, không biết có nên đi theo hay không. Nửa muốn đi, nửa lại ngại, cuối cùng còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Tạ Lợi bưng trở lại hai cái bát nhỏ và một cái khay. Trên khay là vài đĩa đồ ăn kèm như rau thơm, dưa chuột thái sợi còn trong hai chiếc bát, nước chấm đã pha sẵn, thậm chí còn giống nhau như đúc.
Tạ Lợi đặt đồ xuống bàn, không nói gì thêm, rút điện thoại ra, tìm mã QR dán ở góc bàn, quét "tách" một cái, rồi chỉ tay sang phía nàng:
"Còn ngây ra đó làm gì? Lấy điện thoại ra quét mã, gọi món đi."
"A... à!" Tưởng Ngọc Oánh giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra. Nàng quét mã, giao diện thực đơn hiện lên, từng hàng tên món, toàn là các loại thịt, hải sản, rau củ... dày đặc đến hoa mắt.
Nàng ngẩng lên nhìn Tạ Lợi, ánh mắt có chút kinh ngạc rõ ràng anh ngồi đó rất tự nhiên, động tác thuần thục, giống như khách quen vậy. Còn nàng, như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Tạ Lợi thong thả nói, giọng điệu nhàn nhã mà quen thuộc:
"Chúng ta gọi cái uyên ương nồi đi?"
"Ân... hảo." nàng gật đầu.
"Phần không cay, muốn chọn nước cà chua hay nước trong?"
Tưởng Ngọc Oánh ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Lợi, lại cúi xuống nhìn phần "chọn nước lẩu" trên màn hình, do dự một lát rồi khẽ nói:
"Em tưởng uống canh nấm thì hơn......"
Tạ Lợi cười nhạt, giọng mang theo chút ý trêu:
"Còn muốn uống đâu nữa?"
Nói xong, anh rất nhanh chọn phần "nấm canh đế", rồi tiếp tục kéo xuống phần gọi món.
Đến đoạn đó mới thật sự là tốc độ. Ở kiểu quán bình dân này, những món cơ bản như thịt bò lát, bánh gạo, bún lạnh là không thể thiếu. Tưởng Ngọc Oánh còn chưa kịp gọi được hai món thì Tạ Lợi đã bấm liên tục, con số trên giỏ hàng tăng vùn vụt.
"Anh gọi xong rồi, em xem còn muốn thêm gì không."
Tưởng Ngọc Oánh cúi đầu nhìn góc trái màn hình con số hiển thị trong biểu tượng giỏ hàng là 23.
Nàng hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ: Chồng mình... đúng là có thể ăn thật.
Nghĩ đến cảnh sau khi ăn xong, Tạ Lợi nhất định sẽ kéo nàng đi vòng vòng trong hoa viên "tiêu thực", Tưởng Ngọc Oánh hơi buồn rầu. Nhưng nhìn một lượt danh sách món, thấy toàn thịt là thịt, rau lại ít đến đáng thương, nàng đành nhẹ nhàng chạm ngón tay, chọn thêm vài món chay cho cân bằng con số "23" biến thành 27.
Lại nhìn kỹ, Tạ Lợi còn chưa gọi đồ uống. Nàng lướt xuống danh sách nước, phát hiện ngoài những loại quen thuộc như trà chanh, coca, còn có vài cái tên rất lạ, liền tò mò hỏi:
"'Bắc Băng Dương' là gì vậy, bia vị trái cây à?"
Tạ Lợi ngẩng đầu, cười khẽ:
"Không phải, là nước chanh thôi."
Tưởng Ngọc Oánh lại nhìn thấy một dòng khác, cau mày:
"Đậu nành mà uống với lẩu... có ngon không?"
"Em thử xem."
Dưới sự "dẫn dắt" của Tạ Lợi, Tưởng Ngọc Oánh chẳng mấy chốc lại gọi thêm mấy món nữa, khiến con số 27 biến thành 32. Nàng hài lòng buông điện thoại xuống, cảm thấy vậy là đủ.
Nhưng Tạ Lợi chỉ cần liếc một cái liền biết nàng chưa đặt đơn, thế là tiện tay mở lại giao diện, bấm xác nhận và thanh toán ngay.
Nồi được mang lên rất nhanh. Hai người ngồi đối diện, nồi lẩu uyên ương đặt chính giữa như một tấm ngăn tự nhiên một bên cay đỏ rực, một bên nấm canh trong vắt, khói bốc lên thơm nồng.
Tưởng Ngọc Oánh định làm như thói quen cũ, vừa thấy nước sôi liền muốn múc một chén canh uống trước, thì bị Tạ Lợi ngăn lại:
"Cái này đừng uống."
Nàng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Tạ Lợi chỉ thản nhiên nói:
"Canh này tám phần là nước ấm hòa với gói gia vị, không phải thật đâu. Uống vào chỉ thêm khát thôi."
Tưởng Ngọc Oánh tuy không hiểu rõ, nhưng Tạ Lợi đã nói vậy, nàng cũng ngoan ngoãn bỏ ý định.
Chẳng bao lâu, món đầu tiên được bưng lên thịt bò lát. Một chiếc giỏ tre nhỏ lót giấy thấm dầu, bên trên bày thịt cuộn, kèm hai đĩa sứ nhỏ đựng ớt bột và tương cà.
Tưởng Ngọc Oánh gắp một lát, chấm tương cà nếm thử, lập tức cau mày
Làm thật kém.
Tưởng Ngọc Oánh là mẫu "toàn chức phu nhân", ngày thường tuy không tự nấu ăn nhưng lý luận về ẩm thực thì nắm rõ, đầu bếp trong nhà nhiều khi còn phải nghe nàng chỉ dẫn. Món này nàng đã ăn qua nhiều nơi, nên chỉ liếc qua đã biết ngay chỗ dở.
Nàng âm thầm nhận xét: Dầu chưa đủ nóng, chiên hơi quá lửa, lớp bột bên ngoài bị rớt, còn tương cà thì loại rẻ tiền.
Tuy trong lòng chê bai, nhưng nàng vẫn gắp thêm miếng nữa món này dù làm dở, nhưng mùi vị vẫn có cái hấp dẫn riêng của đồ chiên nóng hổi. Một ngụm, lại một ngụm, chẳng bao lâu đĩa thịt đã sạch trơn.
Tiếp theo, nhân viên lại mang các phần đồ ăn khác lên, vẫn kiểu giỏ tre lót giấy, từng đĩa nhỏ bày xếp thành hàng trên bàn.
Lúc này Tưởng Ngọc Oánh mới hiểu vì sao Tạ Lợi lại gọi nhiều như vậy mỗi phần nhỏ tí, chỉ đủ vài gắp.
Nàng nhìn quanh, trong lòng nảy lên một ý niệm:
Thì ra đây mới thật sự là "phố phường cái lẩu"... ăn là để vui, không phải để sang.
Mao bụng, thịt bò, hoàng hầu, đậu phụ lá... từng món nguyên liệu lần lượt được cho vào nồi lẩu. Sau khi Tưởng Ngọc Oánh vượt qua được tầng phòng tuyến tâm lý kia, nàng liền phát hiện rằng tuy điều kiện ở đây có chút kém, nhưng hương vị món ăn lại thật sự ngon miệng. Vì vậy, nàng cũng dần dần vui vẻ ăn uống.
Tạ Lợi pha nước chấm rất có hương vị, chỉ là hơi cay một chút. Thỉnh thoảng Tưởng Ngọc Oánh phải uống nửa ly sữa đậu nành mới có thể bớt cay được phần nào.
Đang ăn đến một nửa, di động của Tưởng Ngọc Oánh bỗng "lách cách" vang lên. Nàng nhìn xuống màn hình, thấy hiển thị tên "Tư Vận" thì mới giật mình nhớ ra chết rồi, quên chưa nói cho con gái biết.
Nàng vội vàng nghe máy. Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng Tạ Tư Vận:
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Không ăn cơm tối sao?"
Tưởng Ngọc Oánh có chút chột dạ, len lén liếc sang Tạ Lợi ở đối diện. Anh vẫn trấn định tự nhiên, không lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào. Nàng lúc này mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói nhanh:
"Mẹ và ba con đang ăn cơm bên ngoài, con tìm dì ăn cùng đi nhé. Mẹ cúp trước đây, bye bye."
Nói xong, nàng lập tức cắt máy, tốc độ nhanh đến mức không để cho Tạ Tư Vận kịp nói thêm câu thứ hai, sau đó tắt luôn màn hình rồi đặt điện thoại sang một bên.
Xong chuyện, nàng lại tiếp tục quay lại "trận chiến" trong nồi lẩu, hăng hái ăn uống cho đến khi no nê mới gọi phục vụ tính tiền. Nhưng trước khi nàng kịp nói gì, Tạ Lợi đã nhàn nhạt mở miệng bảo rằng anh đã thanh toán rồi.
Tưởng Ngọc Oánh hơi sững sờ, theo bản năng hỏi:
"Bao nhiêu vậy?"
Tạ Lợi liền lấy tờ hóa đơn vừa rồi đưa cho nàng xem. Tổng cộng hơn 300 tệ, do gọi khá nhiều món, thậm chí vẫn còn không ít chưa ăn hết. Đối với Tạ Lợi, số tiền này đã xem như hơi cao, nhưng trong mắt Tưởng Ngọc Oánh lại thấy rẻ đến mức khó tin.
"Này... cũng rẻ quá rồi."
Vì ngạc nhiên, nàng thậm chí buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tạ Lợi khẽ ngẩn ra, rồi đáp lại bằng một câu ngắn gọn:
"Ừ, đúng là rẻ."
Tưởng Ngọc Oánh sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ. Dù là những năm vật chất còn thiếu thốn, nàng cũng chưa bao giờ phải ăn uống tạm bợ. Cho nên, đây có lẽ là lần đầu tiên vị phu nhân nhà giàu này được Tạ Lợi dẫn đi ăn một bữa lẩu bình dân ven phố cũng vì vậy mà nàng vừa thấy mới mẻ, vừa thấy ngạc nhiên không thôi.
Aaaaa sửa lại lòi chành =))