Tạ Lợi uống rượu mà trong lòng thấp thỏm chẳng yên, kết quả lại phải nốc hết chén này đến chén khác, nào là rượu trắng, rượu đỏ... đến khi bữa tiệc đêm giao thừa kết thúc thì anh đã say khướt. May mắn là anh không phải kiểu người uống vào là nổi điên, gây sự, mà chỉ ngây ngô, mắt mơ màng, rồi ngồi thừ một chỗ cười ngốc nghếch.
Ban đầu không ai phát hiện ra anh đã say. Mãi đến khi Tưởng Ngọc Oánh nhận ra anh bất chợt đưa tay nắm lấy tay mình, không nói một lời, chỉ ngồi đó ngây ngô cười, nàng mới biết.
Nụ cười ấy cực kỳ hiếm thấy trên gương mặt Tạ Lợi. Vốn dĩ anh là kiểu người lạnh lùng, ít khi cười, giờ bỗng nở một nụ cười ngốc nghếch như vậy, rõ ràng là đã say mềm. Nhưng cũng khó nói, biết đâu đây mới là bản tính thật bị che giấu bấy lâu nay.
Tưởng Ngọc Oánh ngẩn ngơ nhìn anh, rồi thấy anh khẽ kéo tay nàng về phía mình, hai bàn tay anh khép lại ôm chặt bàn tay nhỏ bé ấy. Khuôn mặt vốn nghiêm nghị giờ vì nụ cười ngốc kia mà trông lại dịu dàng, vui vẻ đến lạ.
"Lão công?" – nàng khẽ gọi.
"Hắc hắc... Oánh Oánh... hắc hắc..." – anh vừa cười vừa đáp, giọng lè nhè.
Rõ ràng là say.
Tưởng Ngọc Oánh khẽ nhíu mày, vừa bất lực vừa không biết phải làm gì với bộ dạng này của anh. Cuộc đối thoại lộn xộn ấy nhanh chóng khiến mọi người chú ý, đặc biệt là Tạ Quân cùng lão gia tử. Ông nội đứng dậy bước tới, vừa thấy Tạ Lợi say mèm liền sa sầm mặt, việc đầu tiên là trách mắng Tưởng Ngọc Oánh:
"Sao con lại không trông chừng chồng, để nó uống nhiều đến thế?"
Tưởng Ngọc Oánh vội cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi, không phản bác nửa câu.
Nhưng Tạ Lợi lại không chịu. Anh loạng choạng dịch mông, nghiêng người che chắn cho vợ, đẩy nàng ra sau lưng mình rồi gằn giọng:
"Đừng mắng vợ tôi! Nàng rất tốt, là người phụ nữ tốt nhất trên đời này."
Anh nói câu được câu mất, lại còn kèm thêm mấy tiếng cười ngốc nghếch, khiến Tạ Quân và mấy người lớn khác vừa tức vừa bất lực.
Thế nhưng Tưởng Ngọc Oánh cúi đầu lại khẽ cong môi, nụ cười mỏng manh không giấu được.
Cuối cùng, Tạ Quân phải nhờ quản gia và người nhà đưa anh về nghỉ. Đương nhiên Tưởng Ngọc Oánh cũng đi theo. Trong xe, Tạ Lợi dựa hẳn vào vai nàng, ngoài cửa sổ ánh đèn đường lướt qua, hắt xuống gương mặt anh vẫn còn mang nụ cười ngây ngốc.
Tưởng Ngọc Oánh khẽ liếc sang, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Nàng khẽ thở dài, chẳng biết phải làm sao với cái tính ngốc nghếch này.
Từ khách sạn về đến nhà cũ Tạ gia cũng không xa, xe nhanh chóng dừng lại. Quản gia và tài xế dìu Tạ Lợi về phòng, người hầu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Tưởng Ngọc Oánh lấy gói thuốc giải rượu đặt trên bàn rồi mang lại cho anh.
"Lão công, uống thuốc nào."
Dù say đến mấy, Tạ Lợi vẫn còn biết nghe lời. Anh ngồi dậy, nhận lấy ly nước và thuốc từ tay nàng, vừa ngây ngô cười vừa ngoan ngoãn uống hết.
Tạ Lợi ngoan ngoãn uống hết thuốc giải rượu trong tay Tưởng Ngọc Oánh, nàng khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp xoay người rời đi, cổ tay đã bị anh nắm chặt, sau đó chỉ bằng một lực kéo mạnh, cả người nàng ngã nhào vào lòng ngực anh. Cái ly thủy tinh trong tay rơi xuống thảm lông mềm, không gây tiếng động nào, chỉ có nước trong ly chảy ra, ánh đèn hắt lên khiến mặt đất lóe sáng như phản chiếu thành vệt sáng uốn lượn.
Tưởng Ngọc Oánh ngã gọn trong vòng tay Tạ Lợi, chóp mũi thoáng chạm vào mùi rượu phảng phất xen lẫn hương thơm quen thuộc trên người chính mình. Người hầu thường dùng cùng một loại hương gỗ nhẹ để khử mùi quần áo, vì vậy hương vị trên cơ thể hai người vô tình giống nhau, khiến nàng trong thoáng chốc ngẩn ngơ.
Đôi tay Tạ Lợi siết chặt lấy eo nàng, từng chút từng chút, như thể muốn giữ chặt nàng không buông. Ngay sau đó, giọng anh khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai:
"Oánh Oánh... Anh thích em... Thật sự rất thích..."
Tưởng Ngọc Oánh khẽ đỏ mặt, nhẹ nhàng thì thầm:
"Đồ ngốc..."
Nói xong, nàng xoay người, nghiêng đầu tựa vào ngực anh. Bàn chân khẽ dùng lực, đá bay đôi dép lê, rồi leo thẳng lên giường, cả người đè lên Tạ Lợi. Anh cao lớn hơn nàng nhiều, nằm trên người anh giống như tựa vào một chiếc gối ôm khổng lồ, vừa ấm áp vừa vững chãi, chỉ có điều hơi vướng víu.
Sáng hôm sau, khi Tạ Lợi tỉnh lại, cả người đau ê ẩm. Cái đầu thì khỏi nói, men rượu khiến anh nhức nhối, may nhờ uống thuốc giải nên cũng giảm bớt. Nhưng cả đêm bị người đè lên, ngực tức nặng, tay chân tê dại, quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
Anh khẽ nhấc đầu, liền thấy Tưởng Ngọc Oánh vẫn nằm ngoan ngoãn trên người mình. Khác hẳn anh hay xoay trở suốt đêm, nàng ngủ cực kỳ yên, tư thế nào thì sáng dậy vẫn y nguyên tư thế đó. Tối qua vì bị nàng đè, anh gần như chẳng dám nhúc nhích.
Có lẽ cảm nhận được cơ thể dưới lưng cựa quậy, Tưởng Ngọc Oánh mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh một thoáng, sau đó mới chống tay ngồi dậy. Nhận ra mình đã đè lên anh cả đêm, nàng vội trở mình sang phía giường.
Thấy bộ dạng Tạ Lợi nhăn nhó, nàng khẽ hỏi:
"Anh sao vậy?"
Tạ Lợi mặt lạnh tanh, giọng khàn khàn:
"Không sao... chỉ là cả người đều đau."
Nghĩ đến cảnh tối qua anh vừa cười ngốc vừa nói thích mình, giờ thì lại xụ mặt như cũ, Tưởng Ngọc Oánh trong lòng khẽ "phun tào": thật đúng là thay đổi nhanh như trở bàn tay.
Nàng vỗ nhẹ lên ngực anh:
"Anh nghỉ chút đi, em bảo dì chuẩn bị bữa sáng dễ tiêu, rồi anh đi tắm cho thoải mái."
Nói rồi nàng gọi xuống bếp nhờ làm đồ ăn thanh đạm, dễ tiêu hóa, rồi ngáp dài, chân trần bước vào phòng tắm.
Đến khi Tạ Lợi hoàn hồn, nàng đã tắm xong, tóc cũng sấy khô gọn gàng. Tưởng Ngọc Oánh đi ra, mang dép lê, ngồi xuống cạnh giường hỏi:
"Đỡ hơn chưa?"
"Đỡ rồi." – Tạ Lợi đáp, giọng vẫn còn cứng.
Anh lặng im một lúc, thoáng nghĩ đến chuyện đêm qua. Ban đầu Tưởng Ngọc Oánh còn dè dặt, ngoan ngoãn, giống như luôn đặt anh lên hàng đầu. Nhưng giờ thì... đè anh ngủ cả đêm, sáng ra không thèm để ý, còn đi tắm rửa trước cả anh. Nghĩ tới mà trong lòng thấy bất công, anh liền kéo nàng ôm lấy một lúc, rồi mới đứng dậy vào phòng tắm.
"... Đúng là trẻ con." – Tưởng Ngọc Oánh nhìn theo, bất đắc dĩ thở dài.
Nàng thay quần áo, xịt thêm chút nước hoa để lấn át mùi rượu còn phảng phất, rồi xuống lầu trước. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy Tạ Quân – cha của Tạ Lợi – ngồi đó.
"Ba..." – nàng khẽ gọi.
Tạ Quân ngẩng đầu, gật nhẹ:
"A Lợi đâu?"
"Anh ấy say rượu, dậy muộn, đang rửa mặt ạ."
"Ừ..." – ông chỉ khẽ đáp, gương mặt như muốn nói thêm gì đó. Nhưng chưa kịp mở miệng, Tạ Tư Vận đã lon ton từ cầu thang chạy xuống, vừa thấy mẹ liền ríu rít hỏi han, rồi quay sang ông nội, nói thao thao bất tuyệt, khiến không khí bớt căng.
Tưởng Ngọc Oánh biết điều, khéo léo nói:
"Ba, con với Tư Vận ra nhà ăn trước. Buổi sáng ba ăn nhiều cũng khó tiêu, lát nữa A Lợi xuống sẽ đi dạo cùng ba."
Nói rồi nàng nắm tay con gái kéo đi, nhường lại khoảng không cho cha con Tạ Quân – Tạ Lợi.
Trong bếp, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng theo lời nàng dặn. Không lâu sau, Tạ Lợi cũng xuống, vừa thấy cha liền khẽ chào:
"Ba, con ăn sáng trước."
Khác với Tưởng Ngọc Oánh còn nói đôi câu xã giao, Tạ Lợi chỉ thốt đúng chín chữ, rồi im lặng ngồi vào bàn.
Tưởng Ngọc Oánh đưa cho anh bát cháo rau xanh nóng hổi, vừa nhạt vừa dễ tiêu, thêm đĩa đậu đũa chua mà anh thích – món do dì trong bếp muối riêng. Dì còn hào phóng gắp đầy một đĩa đặt ngay sát bên anh, cười mỉm mãn nguyện khi thấy anh ăn ngon lành.
Sau bữa sáng, Tưởng Ngọc Oánh quay sang dặn dì:
"Hôm nay dì cứ về sớm, nghỉ ngơi đi. Trưa quay lại cũng được."
Dì cười:
"Không sao đâu, hôm nay ông chủ có ở nhà, tôi ở lại thêm chút cũng tốt."
Nàng gật đầu, không ép nữa.
Ăn uống xong, Tạ Lợi lau miệng, đứng dậy. Đã đến lúc anh phải đối mặt với vị "đại boss" – chính là Tạ Quân, người cha nghiêm khắc của mình.