Nói thẳng ra, nếu không có Tạ Tư Tề ở nhà, cuộc sống của Tạ Lợi đúng là thoải mái đến mức: phi thường thư thái.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã được vài tháng. Đợi đến khi Tạ Lợi giật mình nhận ra, thì đã là tháng sáu. Tháng này, cả Tạ gia đều căng thẳng, bởi vì tiểu công chúa Tạ Tư Vận sắp bước vào kỳ thi đại học.
Ngay đầu tháng sáu, Tưởng Ngọc Oánh đã đứng ra làm chủ, trực tiếp đón Chu Ninh về ở Tạ gia. Dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tạ, cha mẹ Chu Ninh đã ly hôn từ hai tháng trước. Hiện tại, mẹ cô thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài để ở, đồng thời thông qua quan hệ hậu trường vào làm nhân viên vệ sinh ở tập đoàn Tạ Thị.
Mức lương tuy không cao, nhưng đãi ngộ của tập đoàn Tạ Thị nổi tiếng tốt, hơn nữa trong hợp đồng còn có khoản hỗ trợ tài chính. Với điều kiện này, việc nuôi một đứa con gái đang chuẩn bị thi đại học không còn là gánh nặng quá lớn.
Mẹ Chu Ninh vô cùng cảm kích Tạ gia, thậm chí nhiều lần xúc động đến rơi nước mắt. Vậy nên khi biết con gái được đưa về Tạ gia, ở cùng Tạ Tư Vận để chuẩn bị thi cử, bà cũng an tâm và đồng ý. Chỉ đến đêm trước kỳ thi, Chu Ninh mới quay về ở với mẹ. Dù sao đây cũng là một sự kiện quan trọng cả đời chỉ có một lần, cô muốn cùng mẹ trải qua giây phút đặc biệt này.
Trái ngược với sự bình thản của Tạ Tư Vận, người lo lắng nhất lại chính là Tạ Lợi.
Tạ Lợi khẩn trương đến mức gần như không yên được. Dù bản thân từng trải qua kỳ thi đại học, thậm chí năm đó còn một mình tự đi thi mà chẳng hề hồi hộp. Thế nhưng lần này lại khác đó là con gái ruột của mình bước vào kỳ thi, lại còn là cô con gái mà trong trí nhớ của anh... thành tích học tập lúc nào cũng đứng cuối. Sự căng thẳng vì thế tăng lên gấp bội.
Dù trong nửa năm qua, nhờ có anh kèm cặp nghiêm túc, cộng thêm gia sư dạy dỗ khắt khe, thành tích của Tạ Tư Vận đã có tiến bộ, nhưng Tạ Lợi vẫn chẳng yên tâm nổi.
Lý do rất đơn giản bởi vì theo "nguyên tác" mà anh từng biết, Tạ Tư Vận vốn học rất kém. Kỳ thi đại học khi ấy cô cũng chẳng có kết quả tốt, cuối cùng phải dựa vào tiền của nguyên thân quyên góp cho trường mới được nhận vào một ngôi trường hạng nhì, học cho xong một cái bằng.
Ra nước ngoài ư? Nghĩ cũng khó. Tiếng Anh của Tạ Tư Vận tệ hại đến mức không thể ngóc đầu, muốn du học cũng là chuyện viển vông. Mà nói thật, nếu như thật sự xuất ngoại, làm sao cô còn giữ vai trò "nữ xứng" chuyên tìm cách gây phiền phức cho nữ chính nữa?
Nhưng Tạ Lợi vẫn phải tự an ủi bản thân tình hình hiện tại đã khác rồi. Gần đây, các kỳ kiểm tra mô phỏng lần một, lần hai, điểm số của Tạ Tư Vận đều không tệ. Nghe theo lời của giáo viên chủ nhiệm cùng gia sư, tuy rằng không thể mơ tưởng đến trường đại học trọng điểm, nhưng một trường đại học bình thường, top một quyển thì hoàn toàn trong tầm tay.
Có thể đỗ vào một trường hạng một đã coi như là thành công. Vì thế, tiêu chuẩn mong đợi trong lòng Tạ Lợi đối với con gái cực kỳ thấp.
Sáng 6 tháng 6, trong lúc cả nhà ăn sáng, Tạ Lợi còn chứng kiến một màn đặc biệt.
Tưởng Ngọc Oánh vốn dĩ đã chuẩn bị một phần điểm tâm cho con gái một cái bánh quẩy, hai quả trứng gà. Ý tứ rất rõ chúc con gái đi thi có thể đạt "một trăm điểm tròn trĩnh".
Ngay giây phút nhìn thấy, Tạ Lợi lập tức sững sờ, khóe miệng giật giật:
"Oánh Oánh..."
"Làm sao thế?" Tưởng Ngọc Oánh nghi hoặc ngẩng đầu.
"Bây giờ điểm tối đa của một môn thi đâu còn là 100 nữa. Lời chúc của em... có hơi quá mức rồi."
Trong khoảnh khắc ấy, nét mặt Tưởng Ngọc Oánh cứng đờ, rồi vội vàng bảo dì giúp việc đem phần ăn kia dọn đi, thay lại bằng một phần bữa sáng bình thường.
Nhìn bộ dạng nàng, Tạ Lợi lập tức hiểu rõ kỳ thực trong lòng nàng cũng vô cùng căng thẳng.
So với năm đó khi con trai đi thi đại học, lần này con gái đi thi mới khiến nàng lo đến thắt ruột. Con trai từ nhỏ đã luôn ưu tú, chưa từng khiến cha mẹ phải lo lắng, sáng ngày thi chỉ ăn xong bữa sáng rồi tự mình ngồi xe tài xế đưa đi. Còn nàng thì làm đúng bổn phận từ mẫu, bình thản tiễn con đi, không có chút căng thẳng nào.
Nhưng hôm nay lại khác.
Người dậy trễ nhất hôm nay chính là Tạ Tư Vận. Thường ngày cô vốn dậy muộn, nhưng Tạ Lợi thì hiếm lắm mới dậy sớm. Ban đầu anh vẫn còn hơi ngái ngủ, gà gật, thế mà vừa nhìn thấy con gái, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hai vợ chồng không ngừng giục con nhanh ăn sáng, rồi sau đó lập tức đưa con ra xe đến trường thi.
Khác hẳn mọi lần, thường ngày Tạ Tư Vận chỉ ngồi một mình một xe. Nhưng hôm nay, Tạ Lợi phá lệ anh để con gái ngồi chính giữa, còn mình và Tưởng Ngọc Oánh ngồi hai bên, không ngừng căn dặn hết điều này đến điều khác.
Trên xe đi đến trường thi, hai vợ chồng Tạ Lợi giống như so với thí sinh còn căng thẳng hơn.
"Thẻ căn cước mang chưa?" Tưởng Ngọc Oánh nghiêng người hỏi.
Tạ Tư Vận hơi há miệng, giọng nhạt như nước:
"Mang rồi."
"Giấy báo dự thi thì sao?" Tạ Lợi lập tức tiếp lời.
Tạ Tư Vận gật đầu:
"Mang rồi."
"Bút chì 2B đã gọt xong chưa?" Tưởng Ngọc Oánh lại hỏi tiếp.
Tạ Tư Vận mắt lờ đờ như cá chết, liếc mẹ mình một cái:
"Gọt rồi."
Tạ Lợi vốn định hỏi thêm nữa, nhưng Cao trợ lý ngồi ghế phụ phía trước quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ:
"Tiên sinh, phu nhân, hai người đã hỏi những câu này không dưới ba lần rồi. Có thể bớt lo đi được không?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, hơi ngượng ngùng, đồng thanh:
"Được thôi..."
Đến cổng trường, vợ chồng Tạ Lợi cùng nhau dõi mắt theo con gái đi vào trong.
Tạ Tư Vận vừa rời cha mẹ liền nhìn thấy Chu Ninh đang cúi đầu đi vào. Cô lập tức chạy chậm vài bước, vỗ vai bạn một cái, rồi hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau tiến vào trường thi.
Thấy con đã vào bên trong, Tạ Lợi liền kéo tay Tưởng Ngọc Oánh đi tới một quán trà gần trường. Nơi này bọn họ đã nhắm từ trước, trên tầng hai có phòng nhỏ nhìn thẳng ra cổng trường, vị trí vô cùng tiện lợi.
Ngồi xuống chưa lâu, họ còn bắt gặp mẹ của Chu Ninh đứng dưới nắng chờ con. Thấy vậy, Tưởng Ngọc Oánh nhíu mày, liền sai Cao trợ lý đi mời bà lên tầng hai ngồi cùng cho mát.
Nhưng chẳng mấy chốc, Cao trợ lý đã quay lại một mình, khẽ cúi đầu bẩm báo:
"Chương nữ sĩ nói rất cảm ơn nhưng xin từ chối. Bà ấy muốn ở dưới này chờ Chu tiểu thư."
Tưởng Ngọc Oánh nghe xong thì cũng hiểu, làm mẹ thì luôn muốn ở gần con, chịu chút nắng cũng không sao. Nàng không ép nữa.
Thời gian trong quán trà trôi qua chậm chạp, nước trà ở đây so với thường ngày bọn họ uống thì kém hẳn, nhưng vốn dĩ vợ chồng Tạ Lợi cũng chẳng để tâm. Thỉnh thoảng nhấp vài ngụm cho đỡ khát, chứ toàn bộ tinh thần đều dồn cả ra ngoài cửa sổ, chờ đợi con gái bước ra.
Mãi đến giữa trưa, khi tiếng chuông tan thi vang lên, học sinh ào ào túa ra khỏi cổng trường.
Tưởng Ngọc Oánh lập tức đứng bật dậy, nắm chặt chiếc túi nhỏ trong tay, bước nhanh xuống lầu. Tạ Lợi chỉ có thể theo sát phía sau.
Từ xa, họ thấy Tạ Tư Vận cùng Chu Ninh nắm tay nhau đi ra, mặc cho trời đầu hè nóng bức, hai cô bé vẫn ríu rít chẳng mấy bận tâm.
Thấy vợ chồng Tạ Lợi tiến lại, Chu Ninh liền buông tay Tư Vận, ngoan ngoãn chào:
"Cháu chào chú, chào dì."
Tưởng Ngọc Oánh mỉm cười hiền hòa, dịu dàng hỏi han Chu Ninh về việc ăn trưa, sau đó mới đưa Tạ Tư Vận rời đi. Biết Chu Ninh sẽ ăn cùng mẹ, họ không tiện xen vào.
Đón được con gái, hai vợ chồng quay lại quán trà, chuẩn bị nghỉ ngơi chờ đến buổi thi tiếp theo.
Bữa cơm trưa hôm đó là do đầu bếp trong nhà làm sẵn rồi đưa tới. Tưởng Ngọc Oánh vốn thật sự không yên tâm để Tạ Tư Vận ăn ở ngoài. Vạn nhất ăn phải đồ không sạch sẽ, bụng dạ có vấn đề, ảnh hưởng đến kỳ thi thì chẳng phải một năm cố gắng vừa qua đều uổng phí sao?
Nhưng bữa cơm này, Tạ Tư Vận lại ăn đến mức thấy khó xử, tựa như ngồi trên đống lửa.
Tưởng Ngọc Oánh ngồi sát bên cạnh, vừa nhìn vừa giục giã:
"Ăn nhiều một chút đi, đừng để chiều thi lại đói bụng. Đến lúc ấy có hối cũng không kịp, ăn thêm vài miếng nữa."
Tạ Lợi ngồi đối diện, bưng hộp cơm ăn phần của mình. Ăn được vài miếng, anh liền thấy vợ mình cứ nghiêng nghiêng người, thúc giục con gái ăn thêm. Ánh mắt kia chẳng khác nào uy h**p, khiến Tạ Tư Vận ăn cũng chẳng thoải mái gì.
Tạ Lợi ngừng đũa, rồi nhàn nhạt lên tiếng:
"Cũng đừng ăn quá nhiều, kẻo chiều thi lại cứ muốn chạy WC thì phiền lắm."
Vừa nghe câu này, Tưởng Ngọc Oánh còn định phản bác, nhưng nghẹn lời ngay sau đó, chỉ có thể gật đầu:
"... Anh nói cũng đúng."
Không ngờ, câu nói ấy lại khiến Tưởng Ngọc Oánh đổi ý. Vừa mới ép con gái ăn thêm, thoắt cái liền bảo thôi, ăn vừa đủ là được.
—— Đúng là nữ nhân, thay đổi thất thường.
Trong lòng Tạ Lợi thầm oán một câu, cảm thấy từ khi sống dưới thân phận đàn ông, suy nghĩ của hắn cũng dần mang hơi hướng nam tính, nhìn chuyện gì cũng có chút khác đi.
Tuy ngoài miệng bảo con gái đừng ăn nhiều, nhưng Tưởng Ngọc Oánh vẫn lo chu toàn. Ăn xong cơm trưa, nàng còn chuẩn bị thêm ít trái cây cho con tráng miệng. Sau đó, nàng gọi bí thư sang phòng bên trải giường nhỏ, bảo Tạ Tư Vận đi ngủ trưa lấy sức.
Tạ Tư Vận ngẫm nghĩ, thấy lời mẹ cũng có lý. Buổi sáng thi xong, trong lòng nàng cảm giác không tệ, chắc cũng làm được kha khá. Quả thật gia sư mà Tạ Lợi mời về rất giỏi, giúp cô từ chỗ thấy đề thi liền hoa mắt đau đầu, giờ biến thành có thể bình tĩnh làm bài, trong lòng còn có chút nắm chắc. Chính sự tin tưởng này khiến cô có thể yên tâm chợp mắt.
Đợi tới khi mẹ đánh thức, Tạ Tư Vận lại xách đồ, chuẩn bị bước vào buổi thi buổi chiều.
Cổ nhân có câu: "Nuôi con trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín."
Tạ Lợi vốn không hiểu sâu câu ấy có hàm nghĩa thế nào. Trước kia, anh tốt với Tạ Tư Vận phần nhiều mang theo một loại cảm giác bố thí, cao cao tại thượng. Thích thì cũng chỉ là kiểu thích một tiểu muội muội ngoan ngoãn, đáng yêu.
Nhưng vào giờ khắc này, tâm trạng Tạ Lợi dần thay đổi. Tình cảm kia không còn chỉ là thích một tiểu muội muội, mà dần dần biến thành tình thương chân thật của một người cha dành cho con gái.
Tạ Lợi nghiêng đầu nhìn Tưởng Ngọc Oánh đang đứng bên cạnh, chăm chú dõi theo bóng con gái tiến vào trường thi. Trên gương mặt nàng hiện rõ sự lo lắng không giấu nổi, đó là nỗi lo thật sự của một người mẹ. Ngược lại, bản thân anh trông thì có vẻ lo, nhưng thực ra chẳng mấy nặng lòng.
Tạ Lợi vốn là kiểu người sợ phiền phức, thậm chí có chút ích kỷ. Hoàn cảnh trưởng thành đã định sẵn anh không thể giữ một trái tim quá mức bao dung. Nhưng ít nhất, anh có thể chân thành, cùng vợ lo lắng cho con gái. Điều đó đối với anh mà nói, cũng đã là một sự thay đổi.
"Hảo rồi, đi vào trong đi. Giữa trưa đứng phơi nắng ngoài này, em cũng không sợ bị cảm nắng à?"
Tạ Lợi ôm eo Tưởng Ngọc Oánh, đưa nàng trở về trà thất. Những ngày này, nàng rõ ràng mang vẻ hoang mang, lo lắng thái quá, chỉ một câu nói cũng đủ khiến tâm trạng thay đổi thất thường.
Thoạt nhìn thì tưởng như Tưởng Ngọc Oánh đang trở nên cực đoan, gấp gáp đến mất kiểm soát. Nhưng thật ra, nàng vẫn là người phụ nữ nhỏ bé như trước kia. Cũng may, Tạ Lợi giờ đây sẽ che chở cho nàng, không giống nguyên chủ, cũng không để ai xúc phạm tới nàng nữa.
Chỉ cần Tưởng Ngọc Oánh có thể tự mình giữ được sự vững vàng, vậy đã là điều tốt nhất rồi.
Trở lại trà thất, Tưởng Ngọc Oánh ngồi dựa sát vào chồng, vẫn thấp thỏm dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tạ Lợi vỗ vỗ tay nàng, dịu giọng khuyên:
"Không thì ngủ một chút đi, tỉnh dậy là thi xong cả rồi."
"Em nào có thể ngủ nổi!"
"Thế thì anh đi ngủ trưa nhé?"
Tưởng Ngọc Oánh trừng mắt, tức giận nhìn chồng. Con gái đang thi đại học, vậy mà anh còn tâm trạng để ngủ! Nhưng Tạ Lợi vẫn tỉnh bơ, thẳng thắn bước sang phòng bên vốn chuẩn bị cho Tạ Tư Vận nằm xuống ngủ thật.
Tưởng Ngọc Oánh ngồi ở phòng trà thất một lát, nghĩ Tạ Lợi thật sự có thể an tâm, đợi một lúc lâu lại sang xem thử. Ai dè Tạ Lợi đúng là ngủ say. Tức giận không kìm được, nàng ngồi phịch xuống mép giường, lại bị Tạ Lợi xoay người ôm lấy, kéo vào lòng.
Cái giường nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể ôm sát mới nằm vừa, thế là cùng nhau thiếp đi.