Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết

Chương 98

"Em đang làm gì thế?"

 

Tưởng Ngọc Oánh chỉ liếc Tạ Lợi một cái, tay vẫn không dừng lại. "Rắc" cành hoa bị cắt gọn, vừa đúng độ, nàng đặt nhẹ vào bình pha lê, động tác thuần thục mà tao nhã.

 

"Anh tự nhìn không được à?"

 

Con người đúng là kỳ lạ. Chỉ cần liếc một cái, nghe một câu nói, Tưởng Ngọc Oánh đã biết ngay người này, không phải chồng mình.

 

Nói xong, Tưởng Ngọc Oánh lại cầm lên một cành hoa khác, cẩn thận chỉnh sửa. Tiếng kéo cắt "rắc rắc" vang lên đều đều giữa căn phòng tĩnh lặng, khiến Tạ Lợi cảm thấy có chút căng thẳng, thậm chí gai người.

 

Da đầu Tạ Lợi khẽ tê rần, một lát sau mới lên tiếng, cố phá tan bầu không khí im ắng:
"Em chăm cắm hoa quá nên không nghe thấy anh về à?"

 

Theo lệ thường, mỗi khi xe Tạ Lợi vừa đến chân núi, sẽ có người báo cho Tưởng Ngọc Oánh biết. Lúc đó nàng sẽ buông hết mọi thứ trong tay, đi ra tận cổng lớn đón anh ta.

 

Nhưng hôm nay, Tưởng Ngọc Oánh không ra.
Anh ta thậm chí còn nghĩ, có lẽ vì vợ mình mải cắm hoa quá, nên không nghe thấy tin báo nên mới cố ý nói câu đó, vừa hỏi, vừa dò thái độ.

 

Tay Tưởng Ngọc Oánh thon dài, động tác mượt mà, mỗi lần cắt đều chuẩn xác. Ngón út hơi nhấc lên, mang theo một vẻ tao nhã rất riêng, đẹp đến mức không chê được.

 

Tạ Lợi từng gặp nhiều phụ nữ, nhưng anh ta phải thừa nhận về dáng vẻ và khí chất, không ai vượt qua được người phụ nữ trước mặt này.

 

Nghĩ đến đó, cổ họng Tạ Lợi khô lại, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

 

Rồi ngay sau đó, bị nàng dội thẳng một câu lạnh như băng:
"Nghe rồi, nhưng không muốn ra."

 

Một câu ngắn gọn, dập tắt toàn bộ chút dịu dàng vừa lóe lên trong lòng anh ta.

 

Tạ Lợi khựng lại:
"Tại sao?"

 

Tưởng Ngọc Oánh cắm nốt cành hoa cuối cùng, chỉnh lại vị trí cho thẳng, rồi đặt kéo xuống bàn. "Cạch" âm thanh vang lên rõ ràng. Nàng chống tay lên cán kéo, nhìn Tạ Lợi thản nhiên:
"Không muốn thì là không muốn. Cần gì phải có lý do?"

 

Tạ Lợi hơi sững người. Cảm giác mà Tưởng Ngọc Oánh mang đến lúc này hoàn toàn khác không còn là người vợ đã cùng hắn trải qua hơn hai mươi năm hôn nhân, mà giống như một đối thủ cũ trên thương trường.

 

Hai người hiểu rõ nhau đến từng chi tiết, nắm rõ tâm lý đối phương, giống như đang đứng ở hai đầu chiến tuyến, chỉ chờ thời cơ để ra đòn.

 

Nhưng từ khi Tạ Thị tập đoàn ngày càng lớn mạnh, mọi người quanh anh ta đều học được cách che giấu cảm xúc, giấu đi góc cạnh thật sự của bản thân.
Đã lâu lắm rồi, anh ta không còn phải đối mặt với một sự đối đầu trực diện và gay gắt như thế này.

 

Tạ Lợi cau mày, giọng trầm xuống:
"Em còn giận chuyện đó à? Cô ta chỉ là một người đàn bà nhỏ, chẳng ảnh hưởng gì đến vị trí của em cả."

 

Tưởng Ngọc Oánh mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt đến mức khiến Tạ Lợi nghẹn lời. Trong lòng nàng chỉ có hai chữ ngốc thật.

 

Tạ Lợi thấy Tưởng Ngọc Oánh vẫn im lặng, liền cau mày sâu hơn:
"Rốt cuộc em đang làm loạn cái gì vậy? Trước đây em đâu có như thế. Vì sao lần này lại để ý đến mức này?"

 

Nàng khẽ cười. Đúng là trước kia, chuyện kiểu này nàng thật sự chẳng mấy để tâm. Nhưng nếu đổi lại là nàng, nếu người đàn ông bên cạnh mình dám làm ra hành động giống như Tạ Lợi có lẽ nàng cũng không thể chịu nổi.

 

Bây giờ, nàng không thể chấp nhận được việc Tạ Lợi có người đàn bà khác bên ngoài. Bởi vì nàng thật lòng yêu hắn.
Mà tình yêu, vốn là độc chiếm.
Một khi đã yêu, sẽ không bao dung nổi việc người khác chia sẻ người đàn ông của mình.

 

Đúng vậy, Tưởng Ngọc Oánh trước kia thật sự khác.
Nàng sinh ra trong một gia đình có giáo dưỡng, được dạy dỗ để trở thành người vợ mẫu mực, đoan trang, biết giữ thể diện cho chồng. Nàng chưa từng ghen tuông, chưa từng làm mất mặt chồng, luôn bình tĩnh, hào phóng, biết cư xử chừng mực. Ở nhà, mọi việc đều được nàng sắp xếp chu toàn trên thương trường, nàng không bao giờ can thiệp vào công việc của chồng trước truyền thông, nàng luôn xuất hiện đúng mực, chưa từng nói sai một câu.

 

Tạ Lợi bao năm qua sống trong sự an ổn ấy, quen với việc được một người vợ hoàn hảo như thế bao bọc, cung phụng, mà chưa từng nghĩ xem vì sao Tưởng Ngọc Oánh lại có thể như vậy.

 

Nghĩ cho cùng, lý do chỉ có một.
Bởi vì tình yêu của nàng đã sớm cạn kiệt trong dòng chảy thời gian.
Đối với Tạ Lợi, thứ gọi là "yêu" đã không còn tồn tại.

 

Cả hai chỉ còn duy trì một lớp vỏ vợ chồng hoàn hảo bên ngoài, còn bên trong đã mục nát, lầy lội đến mức không nỡ nhìn.
Tưởng Ngọc Oánh từng sợ hãi sợ rằng đến cả lớp vỏ kia Tạ Lợi cũng không cần nữa, rằng anh ta sẽ thẳng thừng xé rách mặt nạ, khiến nàng không còn chỗ đứng. Nàng không dám liều lĩnh, vì còn phải lo cho cô con gái vừa mới trưởng thành, và cũng chẳng đủ quyết đoán để tự mình giữ lấy cuộc sống.

 

Còn con trai... nàng chẳng thể mang theo, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

 

Đã từng có một thời, nàng bị kẹt trong ảo tưởng ấy, trong nỗi sợ hãi ấy sợ hãi đến mức không dám bước thêm một bước ra ngoài.

 

Còn bây giờ thì sao? Cứ làm những gì mình muốn, không có Tạ Lợi, đời vẫn tiếp tục. Tạ Tư Vận cũng đã trưởng thành, nếu đến giờ nó còn không hiểu chuyện, thì đừng trách người làm mẹ này nữa. Còn về Tạ Tư Tề đứa con trai xui xẻo kia, nghĩ tới cũng chỉ thấy mệt. Không nhìn, không nghe, tâm mới yên.

 

Đối mặt với bộ dáng lạnh nhạt và chán nản của Tưởng Ngọc Oánh, Tạ Lợi không còn gì để nói. Anh ta giận dữ, sầm mặt quay người bỏ đi.

 

Chờ Tạ Lợi đi rồi, Tưởng Ngọc Oánh mới tĩnh tâm lại, tiếp tục chỉnh sửa mấy cành hoa trong bình, sau đó cầm điện thoại lên.

 

Của hồi môn của nàng, cùng số sính lễ năm đó nhà họ Tạ đưa, đều nằm trong tay nàng. Tuy không trực tiếp quản lý, nhưng nàng giao hết cho một đội ngũ đầu tư chuyên nghiệp trông coi, có giám đốc phụ trách riêng, mỗi năm đều gửi báo cáo tài chính cho nàng xem. Chỉ là trước đây, ngoài việc xem báo cáo, nàng chẳng bao giờ can thiệp thêm.

 

Nhưng bây giờ thì khác.
Ngay cả trong giấc mơ, nàng cũng đã hạ quyết tâm phải ly hôn với Tạ Lợi.

 

Nàng gọi điện cho nữ thư ký cũ. Người này trước giờ chỉ làm vai trò phụ trợ, nhưng năng lực không tệ, khéo léo và biết chừng mực. Nếu được đề bạt, chỉ cần nàng chỉ điểm thêm một chút, chắc chắn có thể xử lý được nhiều việc lớn.

 

Một cuộc điện thoại, Tưởng Ngọc Oánh đã điều người về bên cạnh mình, phân công công việc rõ ràng, bảo thư ký làm cầu nối với giám đốc phụ trách tài sản của nàng.

 

Làm xong hết thảy, nàng lại gọi cho dì giúp việc trong nhà, dặn thu dọn phòng khách ở tầng một, nói rằng tối nay nàng sẽ ngủ ở đó.

 

Dì giúp việc nghe xong thì kinh ngạc, còn cố khuyên mấy câu, nhưng thấy Tưởng Ngọc Oánh một mực lạnh nhạt, nói gì cũng không lay chuyển được, đành phải làm theo lời phu nhân đi dọn dẹp phòng khách cho sạch sẽ.

 

Buổi tối hôm đó, Tạ Lợi đợi mãi mà không thấy Tưởng Ngọc Oánh quay về phòng. Khi thắc mắc hỏi quản gia, anh nhận được câu trả lời rằng cô đã xuống ngủ ở phòng khách tầng một.

 

Tạ Lợi cau mày, vừa bực vừa buồn cười, cuối cùng hừ một tiếng:
"Thích ngủ đâu thì ngủ!"
Nói xong, anh quay người bỏ về phòng, không buồn nhìn lại, trùm chăn ngủ luôn trong cơn giận.

 

Còn Tưởng Ngọc Oánh thì trằn trọc rất lâu mới thiếp đi. Giấc ngủ đến muộn, mơ hồ đến mức chính nàng cũng thấy không thật, cho đến khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng lọt qua lớp rèm mỏng, phủ lên làn da nhàn nhạt, cô mới ngủ sâu.

 

Không biết qua bao lâu, Tưởng Ngọc Oánh mơ hồ cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy mình. Nàng khẽ run mi, chớp mắt vài cái, rồi mới mở mắt ra. Trước mặt nàng là bờ ngực rắn chắc quen thuộc. Nàng hơi ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt Tạ Lợi người đàn ông vẫn nhắm mắt ngủ say, trông hiền lành và yên bình hơn hẳn thường ngày.

 

Cánh tay anh vẫn vòng chặt lấy eo nàng, giữ nàng trong lòng như sợ nàng  biến mất. Có lẽ cảm nhận được nàng hơi dịch người, Tạ Lợi khẽ siết tay lại, giọng nói ngái ngủ, khàn khàn vang lên bên tai:
"Còn sớm mà... ngủ thêm chút nữa..."

 

Tưởng Ngọc Oánh khẽ mỉm cười đây mới là chồng nàng, không phải hình bóng ngốc nghếch nào trong giấc mơ.

 

Nghĩ vậy, Tưởng Ngọc Oánh không nhịn được mà rúc người lại gần hơn, cọ nhẹ vào ngực anh. Tạ Lợi gần như theo bản năng ôm chặt lấy nàng, tay anh luồn lên sau đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc. Dù vẫn còn ngái ngủ, từng động tác của anh vẫn dịu dàng, quen thuộc đến mức khiến người ta yên lòng.

 

Tưởng Ngọc Oánh khẽ thở ra, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Nàng không còn sợ những giấc mơ ấy nữa. Thật ra, chúng chẳng đáng sợ chỉ khiến lòng nàng rối loạn thôi. Lần trước, vì một giấc mơ tương tự, nàng đã tỉnh dậy giữa đêm, vừa khóc vừa giận, còn trút hết bực tức lên Tạ Lợi.

 

Nhưng lần này thì khác.
Vì Tưởng ngọc oánh biết rõ đó chỉ là mơ.
Còn hiện thực, người nàng yêu vẫn nằm ngay cạnh, chưa từng rời xa.

 

Đến tuổi này rồi, vợ chồng họ vẫn giữ thói quen mỗi tối ngủ cùng nhau, không phải vì thói quen mà là vì thân thiết thật lòng. Hai người hầu như suốt ngày dính lấy nhau đi làm chung văn phòng, khi Tưởng Ngọc Oánh bận rộn xử lý công việc, Tạ Lợi sẽ giúp nàng đọc tài liệu hoặc soạn báo cáo.

 

Giữa trưa, họ thường cùng nhau nghỉ, ăn cơm trưa do trợ lý Cao đặt sẵn. Thỉnh thoảng, họ lại trốn khỏi văn phòng, đi xuống tầng dưới ăn quán cơm nhỏ, gọi vài món đơn giản, trò chuyện đôi câu rồi quay lại làm việc.

 

Cuộc sống như vậy, giản dị mà khiến người khác phải ghen tị.

 

Tưởng Ngọc Oánh thật sự rất thích nhịp sống này. Bận rộn nhưng có ý nghĩa vì bên cạnh nàng luôn có người cùng chia sẻ. Mỗi ngày, dù công việc ngập đầu, nàng vẫn cảm thấy mình đang sống thật sự, không còn là một "bình hoa" đẹp đẽ nhưng trống rỗng như trước kia.

 

Hơn nữa, có người đàn ông luôn ủng hộ, yêu thương và sát cánh bên mình thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn như thế?

 

Sáng hôm sau, hiếm khi Tưởng Ngọc Oánh ngủ muộn hơn Tạ Lợi. Khi anh mở mắt, nàng vẫn còn nằm ngoan trong lòng anh, hơi thở đều đặn, gương mặt bình yên.

 

Tạ Lợi nhìn Tưởng Ngọc Oánh, mỉm cười nhẹ. Anh không biết rằng đêm qua nàng lại mơ một giấc mộng dài, chỉ nghĩ rằng nàng đã có một giấc ngủ ngon. Tạ Lợi cúi xuống, khẽ hôn lên trán nàng, rồi ngáp một cái, nhẹ nhàng bò dậy, cố không làm nàng thức giấc.

 

Tạ Lợi đi sang phòng vệ sinh bên cạnh để rửa mặt, đánh răng. Làm xong, anh thay quần áo rồi xuống lầu.

 

Sáng nay, Tưởng Ngọc Oánh vẫn chưa dậy. Dì giúp việc thì vẫn theo đúng thói quen thường ngày, bận rộn trong bếp cùng đầu bếp chuẩn bị bữa sáng. Khi thấy Tạ Lợi xuống, dì liền tiến lại hỏi nhỏ xem anh có muốn ăn trước không.

 

Tạ Lợi lắc đầu, giọng trầm mà dịu:
"Đợi cô ấy dậy rồi cùng ăn."

 

Khi Tưởng Ngọc Oánh xuống lầu, Tạ Lợi đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, tay cầm điện thoại lướt tin tức. Vừa thấy nàng bước xuống, anh lập tức đặt điện thoại sang bên, nở nụ cười tươi rạng rỡ:
"Chào buổi sáng."

 

Tưởng Ngọc Oánh cũng mỉm cười đáp lại:
"Buổi sáng tốt lành."

 

Nhưng trong lòng cô lại khẽ thở phào may quá, đây mới là anh, không phải người trong mơ.

Bình Luận (0)
Comment