Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 47

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Liếm xong còn không tính, làn da kia như có một ma lực kéo Tần Việt sâu vào bên trong, thậm chí đầu lưỡi hắn còn lưu lại một chút vị ngọt, Tần Việt dựa theo bản năng ngậm lấy nốt lệ chí, nhẹ nhàng hút một cái.

Hạ Tịch vô thức hừ hừ vài tiếng không rõ nghĩa, duỗi tay đẩy đầu của hắn sang một bên.

!!!

Động tác mềm mại không có lực này không giống như đang từ chối, thiêu Tần Việt rối tinh rối mù.

Hắn rốt cuộc đang làm cái mẹ gì vậy?

Theo bản năng hắn cảm thấy mình chắc chắn là có tật xấu, vội vàng đứng dậy che lại miệng mình, hoảng loạn kéo chăn lên che Hạ Tịch lại, lảo đảo tông cửa chạy ra khỏi phòng.

Hắn tùy tiện tìm một chỗ khác, cắm mặt vào trong khóa cửa.

Hắn đang làm cái gì? Hắn vậy mà muốn ôm Hạ Tịch, hôn Hạ Tịch!!!! Tuy rằng đúng là hôm nay cậu ta rất ngoan ngoãn đáng yêu, dáng người cũng ngon, làn da cũng đẹp lại còn biết làm nũng, nhưng đây không phải lý do hắn muốn hôn Hạ Tịch!

Tại sao hắn lại có thể chủ động đi hôn một nam sinh, trước đó hắn vốn coi thường nam sinh cơ mà? Chả nhẽ...hắn cong rồi?

Tai của Tần Việt hơi hồng, hắn lăn lăn trên giường lớn rồi lấy chăn quấn chặt mình, nhớ lại hành động ngu xuẩn ban nãy, không có tiền đồ ôm mặt.

Huhu, tại sao hắn lại dám làm mấy chuyện mất mặt như vậy?? Có khác gì mấy thằng ngu đâu?

Đồng chí nam thần đẹp trai ngời ngời, gia đình hòa thuận giàu có, mắt cao hơn đầu từ trước đến nay không thể ngờ đến có một ngày mình sẽ như thế này, mười phần đáng khinh nhìn trộm thân hình của người khác, lại còn mất mặt đến mức tự nhốt mình trong phòng. Thậm chí không cần soi gương Tần Việt cũng biết mặt hắn bây giờ chả khác trái cà chua chín là mấy. Nhưng tất nhiên, kinh nghiệm yêu đương chán đời của Tần Việt cũng chả giải thích được hiện tượng bất thường này của hắn.

Tần Việt khẽ cắn môi mở máy tính, bật tab ẩn danh đánh xuống một dòng chữ trên diễn đàn:

[Chủ động hôn một người mà mình ghét cay ghét đắng thì phải làm sao bây giờ?]

Tốt ở một chỗ diễn đàn này trả lời cực nhanh, vừa gửi đi vài phút đã có mấy bình luận trả lời:

[Lầu 1]: Khoan đã, điều đầu tiên tôi muốn hỏi chủ topic thực sự ghét cái người kia? Ghét như vậy mà cũng hạ miệng được à?

[Lầu 2]: Cùng câu hỏi, cái vấn đề này lượng tin tức quá ít, đã "chủ động" rồi lại "ghét cay ghét đắng", ha, tùy tiện đổi vị trí cho nhau cũng ra được một câu chuyện máu chó nhe, hi vọng chủ topic viết rõ ràng một chút.

Rõ ràng? Trong lòng Tần Việt gào rú mấy anh mấy chị còn muốn rõ ràng kiểu gì nữa?

Tần Việt định quăng điện thoại, sau đó nghĩ lại hắn dùng ẩn danh, dù sao cách một cái màn hình bọn họ cũng đâu đào ra được hắn ở bên kia, vậy nên nếu cụ thể một chút chắc chả có vấn đề gì đâu nhỉ?

Vì thế hắn đỏ mặt đánh tiếp:

[Buổi tối hôm nay, cậu ta uống nhiều quá nên tôi mang cậu ta về nhà. Sau khi uống say thì cậu ta rất ngoan, cũng rất đáng yêu, ôm cánh tay tôi làm nũng. Buồn ngủ rồi bắt đầu cởi quần áo, dáng người của cậu ta....nói thể nào nhỉ, vai hẹp, eo nhỏ, mông vểnh, xương quai xanh cũng rất đẹp, lúc đó tôi nhìn xong thì như bị ngu, không nhịn được bèn hôn một cái, thực sự chỉ một cái thôi! Trên người cậu ta vậy mà rất nóng, còn rất ngọt ngào!]

Lúc đánh chữ Tần Việt có cảm giác hắn vừa được trải qua một lần nữa trong đầu, lại cảm thấy hơi ngại, đánh bạo bổ sung thêm vài câu, vậy chắc là được rồi nhỉ?

[Lầu 6]: Ờm thì.....chủ topic chắn chắn mình không lên đây để phát cơm chó chứ? Topic ngài muốn nói đến ở đây là "ghét" đúng không? Ủa mà chỉ cho tôi chỗ chủ topic ghét có với, nếu thực sự ghét thì làm gì có cái chuyện cùng nhau uống rượu, cậu ta uống say còn mang về nhà, hơn nữa lại còn cởi quần áo người ta! Tôi thấy chủ topic chắc chắn là thích chứ không phải ghét đâu! Nhầm à?

[Lầu 7]: Tôi cũng cảm thấy là thích, chứ vác cái câu chuyện này đi hỏi ai nói là ghét cũng thấy là lạ đó!

[Lầu 8]: Tôi lạy, chắc hồi trước ghét nhưng bây giờ thì thích có đúng không? Mọe,hôn thì cũng hôn rồi, nên được nước lấn đến thổ lộ luôn đi, trăm năm hạnh phúc. Cái vấn đề này có khó gì đâu nào, một lần chơi lớn cho thiên hạ trầm trồ.

[Lầu 9]: Thích người ta thì tỏ tình đi đừng nói nhiều, lớn rồi!

[Lầu 10]: Thích thì nhận đi!

[Lầu 11]: Thích thì nhận đi!

.................Bla bla..............

Tốc độ spam bình luận đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy làm Tần Việt sắp phát rồ, đm rõ ràng yêu cầu của hắn muốn tìm người giải quyết hộ vấn đề rối rắm vậy mà cả đám này lại muốn hắn đi tỏ tình!

Hắn còn lâu mới thích Hạ Tịch nhé!!!!! Cùng lắm...cùng lắm..thì tối nay thích thôi...thích theo từng ngày.....

[Lầu 33]: Sao không ai đi thẳng vào vấn đề của topic muốn hỏi thế? Thôi để tôi, có phải chủ topic muốn nói là hồi trước ghét người kia nên giờ mới không biết ở chung kiểu gì có đúng không?

Tần Việt lệ rơi đầy mặt, ôi cứu tinh đời tôi xuất hiện sồi!!!

Hắn lập trước trả lời [Lầu 33]: Yessssssss.

[Lầu 33]: Chủ topic nên để ý đến thái độ của người bạn kia sau hành động của mình chắc chắn có thể chứng minh tình cảm của cậu ấy. Trường hợp thứ nhất, cậu ta nhớ ngày hôm nay và cũng có ý với chủ topic, hai người nên nói chuyện thẳng thắn với nhau, có lẽ thực sự có thể đi tiếp cùng nhau. Đương nhiên, nếu chủ topic không thích cậu ta, có thể nói với cậu ta hai người chỉ đùa nhau một chút thôi, chẳng nhẽ cậu ta có thể ép buộc được? Trường hợp thứ hai nếu người bạn kia không biết hành động ngày hôm nay của chủ topic, càng tốt, chỉ cần làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không cần nhắc lại làm chi cho mệt, qua vài ngày rồi chẳng ai nhớ gì đâu mà!

[Lầu 33] đánh chữ thần sầu bày mưu tính kế cho Tần Việt, vậy mà ông thần kia lại chỉ chú ý đến "cũng có ý" với "đi tiếp" thể hiện rõ ràng quan điểm cắt chữ lấy nghĩa, Hạ Tịch thích hắn, cho nên hai người có khả năng sẽ ở bên nhau!

Vì thế nên Tần Việt nhanh chóng trả lời lại:

[Thực ra cậu ta thích tôi, vẫn luôn đơn phương theo đuổi tôi.]

[Lầu 33]: .....

[Lầu 33]: Show ân ái thì cút ra chỗ khác!

[Lầu 35]: Ôi! Tình yêu của những người trẻ tuổi.

[Lầu 36]: Khố thân anh 33 ghê cơ.

Càng nhìn phần bình luận Tần Việt càng cảm thấy chán, hắn buồn đời tắt di động, ai muốn show ân ái đâu! Tổ sư mấy người chưa yêu đương bao giờ ở đây nói nhăng nói cuội, chả được cái tích sự mọe gì.

Tần Việt bực bội, hắn lại nhớ đến quà sinh nhật Hạ Tịch tặng ban nãy, dù sao giờ cũng không có việc gì làm, hay là, mở ra coi thử?

Thực ra hắn cũng khá tò mò Hạ Tịch sẽ tặng gì cho mình.

Quà được gói bằng giấy thủ công rất tỉ mỉ, Tần Việt mở cẩn thận, lộ ra hộp giấy bên trong.

Đây là một bức tranh khung trắng, bên trong là một màu đen, dưới ánh đèn ấm áp có một thiếu niên đang đứng.

Đó chính là hắn.

Tần Việt nhận ra đây là đồ vẽ tay, chẳng nhẽ... Hạ Tịch tự mình vẽ? Đáy lòng Tần Việt tự nhiên hiện lên một sự khác thường, khóe môi không chịu được cong lên một chút.

Đồ chó con dính người ngu ngốc, có tâm phết.

Hắn sờ sờ bức tranh, hơi hơi thích không muốn buông tay, nếu không hay là ngày mai treo trên phòng khách nhỉ? Không được, không được, mẹ hắn chắc chắn sẽ hỏi, đến lúc đó khẳng định sẽ càng hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người. Hay là đem treo trong phòng mình?

Tần Việt lắc đầu, thôi, nhỡ đâu Gia Bối chạy tới chạy lui làm hỏng thì sao bây giờ?

Vẫn nên đặt vào trong hộp là an toàn nhất.

Tần Việt đắc ý sờ thêm vài cái, đủ rồi mới định cất đi, không cẩn thận lại đụng trúng mặt trái của khung ảnh, có một khối nho nhỏ bị gồ lên.

Tần Việt thử đưa tay vào kéo ra, bức tranh liền lộ hơn một phần ba ra ngoài kèm theo một dòng chữ nhỏ màu vàng.

"Nam thần, chúc anh sớm tìm được tình yêu đời mình."

Tuy rằng chữ không quá đẹp nhưng có thể thấy mỗi nét được người viết cực kỳ cẩn thận, không hiểu sao ánh mắt của Tần Việt hơi tối xuống.

Sớm tìm được tình yêu của đời mình.

Hạ Tịch.....

Cậu ta có phải đang ám chỉ mình không!!!!

Cho tới bây giờ người cùng hắn đụng chạm da thịt chỉ có một mình Hạ Tịch, chủ động cũng là cậu ta, ít nhất không chỉ có ba lần! Nhưng mà tình yêu đích thực...

Tần Việt ôm mặt làm con đà điểu, ai muốn cùng cậu chơi trò tình yêu đích thực chứ!

Kim đồng hồ chỉ qua con số 12, Đường Mạn Hương nữ sĩ cùng con mèo mập Gia Bối đã ngủ say.

Tần Việt hơi chán đời, dù sao hắn khẳng định không thể cùng Hạ Tịch ngủ trên cùng một chiếc giường, hay là đêm nay cứ ngủ ở đây vậy.

Cơ mà nhỡ đâu nhóc con ngu ngốc kia ngủ say như chết không cẩn thận đạp chăn cảm lạnh thì phải làm sao?

Hơn nữa đây không phải nhà cậu ta, nhỡ đâu nửa đêm muốn đi WC, hoặc là uống nhiều rượu dậy đau đầu không tìm được nước, hầy, lo lắng quá.

Tần Việt càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, tìm đủ lý do để mình "trở về ngủ" liệt kê ra một lèo.

Nửa phút sau, hắn ôm gối về phòng mình ngủ, phát hiện quả nhiên Hạ Tịch đã đá chăn ra, nghiêng người, đưa quần lót ôm sát bờ mông vểnh về phía hắn, sau lưng có thể thấy rõ đường cong tuyệt đẹp của cậu.

Chết mẹ, đẹp thế mà để làm gì?

Tần Việt: "........."

Hắn cảm thấy mình sắp bị thiêu chết rồi, coi như vừa điếc vừa mù chạy lại kéo chăn cho Hạ Tịch, trong lòng niệm kinh Phật để tĩnh tâm.

Tần Việt áo cũng chẳng dám cởi, quần dài nằm chết trên thảm, không ổn,rõ ràng ở nhà của mình mà chủ nhà còn phải nằm đất!

Tần Việt vốn không buồn ngủ, bây giờ vừa thẹn vừa hoảng lại càng không ngủ được, sau khi tắt đèn rèm cửa sổ không kéo hết, ánh trăng vừa đúng lúc chiếu vào Hạ Tịch đang ngủ say trên giường.

Tần Việt nhìn chằm chằm, sau đó chọc chọc Hạ Tịch.

Nếu nửa đêm cậu dám dẫm lên tôi, cậu nhất định phải chết!

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Hạ Tịch đã cảm nhận được cảm xúc hơi khác.

Không giống gối đầu mà giống da người hơn.

Sau đó trên eo cậu hình như có cái gì đó đang chạm vào, nóng nóng.

Hôm nay ấm ghê.

Cậu vẫn còn hơi buồn ngủ, thoải mái cọ cọ vào bên trong.

Nhưng mà sao lại mềm như thế?

Hạ Tịch trợn to mắt, đập vào mặt là một mảng trắng.

Tiếp theo, nhìn lên là gương mặt đang ngủ của nam thần.

!!!

Ôi đệt?

Cơn buồn ngủ bay hơn một nửa.

Sao cậu lại ngủ chung với vị đại Phật này?

Ký ức của Hạ Tịch dừng lại sau khi uống rượu, về nhà thế nào cậu hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng chính xác hôm nay cậu chào đón ngày mới một cách ấn tượng bằng cách ngủ trong lòng người khác! Lại còn lăn trên đất!!!

Chạy, chạy ngay đi!!!

Nếu không nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch tội!

Hạ Tịch cẩn thận đặt cánh tay của Tần Việt đang ôm eo mình sang một bên, tay chân luống cuống với áo sơ mi trên đất mặc vào người.

Mẹ ơi, đến quần con cũng cởi rồi!

Cậu chỉ muốn chạy khỏi hiện trường án mạng, không quan tâm đến cúc cài đã cẩn thận hay chưa, càng không nghĩ đến hậu quả để lại khi ăn mặc không kín ra ngoài.

Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Đường Mạn Hương.

Hạ Tịch: "..........."

Quần áo lộn xộn, ánh mắt hoảng loạn, bên trái xương quai xanh vẫn còn dấu hôn.

Sau lưng còn con trai đang lăn trên mặt đất.

Ồ, từ giường lăn xuống....

Tâm trạng Đường nữ sĩ hơi phức tạp.

Tâm trạng Hạ Tịch còn phức tạp hơn nữa.

Hai người nhìn nhau, không nói gì.

Xấu hổ chết mất thôi!

- --------

Kidoisme: Tui sống lại rồi đây há há!
Bình Luận (0)
Comment