Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme. Nhẫn được làm bằng bạc thiết kế tinh tế, bên trong có tên hai người viết tắt, Hạ Tịch đeo thử vào ngón áp út, vừa vặn.
Cậu chuyển tay xuống ánh đèn nhìn, càng ngắm càng thích: “Sao anh biết số đo của em?”
“Anh dắt tay em bao nhiêu lần rồi.” Tần Việt nói: “Anh nhắc trước, nhận rồi cấm được trả lại.”
“Em khẳng định không trả!” Hạ Tịch nhìn hắn chớp chớp mắt: “Trừ khi chém tay em đi!”
Nhưng ngay sau đó cậu lại ỉu xìu: “Ở trường không thể đeo như vậy.”
“Giờ em mới nghĩ đến?” Tần Việt không biết lôi từ đâu ra một sợi dây chuyền bạc xinh đẹp khác: “Đeo lên cổ là được.”
Đột nhiên Hạ Tịch nghĩ đến cái gì đó, cười thích thú: “Anh chuẩn bị chu đáo thiệt nha, không phải khăn quàng cổ màu đỏ nữa hả?”
“Em!” Vừa mở miệng đã chọc vào nỗi đau của Tần Việt: “Em biết rồi?”
“Hạ Tinh Dã nói cho em đó.” Hạ Tịch giảo hoạt nhìn hắn một cái: “Cậu ta căn bản không giữ được bí mật đâu.”
“Em thực sự thích lắm, thích nam thần đan.” Hạ Tịch nói: “Thực xin lỗi, em không biết, anh tha thứ cho em có được không?”
Tần Việt vốn dĩ bị nhắc lại chuyện này có hơi khó chịu, khi đó hắn ngu người còn bị cửa hàng lừa cho một vố chưa xả được ra.
Nhưng tâm trạng của những con người khi yêu sẽ vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi, không ngừng thay đổi cảm xúc, người kia chỉ vô tình lộ ra một hành động, bản thân người còn lại cũng sẽ suy nghĩ nhiều.
Tần Việt xoa xoa đầu cậu: “Miễn cưỡng tha thứ cho em.”
“Vậy anh không được đổi ý đâu.” Hạ Tịch ôm cổ bạn trai, dùng đôi chân dài vòng qua eo Tần Việt, đu trên người hắn hôn một cái: “Em ghi âm trong đầu hết rồi.”
“Ừ, không đổi ý.” Cả đời này cũng không đổi ý.
Sau khi nói hết nỗi lòng, hai con người trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt lóe mù mắt chó thiên hạ, nhưng đương sự vẫn bán cơm chó không biết mệt mỏi, đi học thì trộm nắm tay, hoặc là học hành một mỏi quá Hạ Tịch sẽ dùng một quyển sách che phía trước, còn mình thì nằm trên vai bạn trai ngủ ngon lành.
Lý Tư Vũ vẫn như cũ vẫn bị đống bài tập ép đến mức sống chết không rõ, nhưng còn có một học thần Trương Hải Phong bên cạnh, thành tích có thể duy trì ở mức độ tầm trung.
Hạ Tịch trộm nói cho Tần Việt hai người đó chắc chắn có chuyện mờ ám, Tần Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt thấu hiểu tất cả.
Thời gian từng ngày qua đi, bài thi trên bàn càng ngày càng nhiều, con số đếm ngược trên bảng đen cũng càng ngày càng ít.
Buổi chiều trước khi thi đại học, Hạ Tinh Dã thần thần bí bí chen mặt vào lớp, hẹn bọn họ sau khi tan học cùng nhau đi đến một nơi.
Nhưng hỏi lại cậu ta, một chữ cũng không thèm hé.
“Ai ui, không phải đến thì biết sao?” Hạ Tinh Dã chớp mắt: “Sắp tốt nghiệp rồi, cùng nhau điên cuồng một lần.”
Hiện tại đã không đi học nữa, các lớp đều tổ chức thu thập, dọn dẹp lại phòng học.
Mấy nữ sinh đứng lau bảng, trên mặt toàn là nước mắt.
Trước đó, những học sinh vẽ đẹp đều viết lên đó những câu chúc ‘Thi đại học tốt đẹp.’
Mà hiện tại, chỉ cần đưa một đường, những dấu viết đó đều biến mất không thấy bóng dáng, từng hạt bụi phấn rơi xuống tùy theo chiều gió bay xa, giống như ba năm thanh xuân của họ: đơn thuần, đẹp đẽ.
Hạ Tịch từng xuyên qua, cũng trải qua cảm giác này một lần, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cảm giác đón lễ tốt nghiệp của cậu. Ở nơi này, muốn nói là có tình cảm sâu đậm cũng không phải, mà nói không có tình cảm cũng không phải.
Tần Việt không cần phải nói, ít nhất Hạ Tinh Dã, Lý Tư Vũ còn có Bạch Tiếu Tiếu, Trương Hải Phong đều là những bạn tốt.
Có mấy nam sinh không biết đến từ nơi nào mang theo một câu cổ vũ, trên mặt tràn đầy hi vọng.
[Đoạt một phân, xử ngàn người!] “Anh em bạn bè mau đến đây nhanh lên, trước khi thi chúng ta phải có tinh thần ghi lời chúc, may mắn lắm đấy!” Nam sinh vừa nói vừa lôi bút trong ngực ra “Muốn viết mau đến đây không là hết chỗ đấy!”
“Tớ tớ tớ!”
Lời này vừa nói ra đã có thêm bốn, năm người đi lên: “Tớ muốn viết ở trên cùng, tên dài tên dài viết tắt được không?”
“Còn tớ nữa!”
“Cậu còn có kỹ năng viết tắt, tớ còn phải viết chữ đè chữ đây!”
Tần Việt ở phía sau chạm vào Hạ Tịch một cái: “Em muốn viết không?”
“Đương nhiên muốn.” Hạ Tịch xếp hàng, chờ nam sinh phía trước viết xong thì đưa bút cho cậu.
Hạ Tịch tìm một chỗ trống, từng nét bút viết tên mình lên, sau đó nghĩ ngợi một lúc vẽ thêm một đường thằng, lôi Tần Việt đến “Mau lên, anh ký đi.”
“Em giữ chỗ cho anh rồi nè, nhìn đi, gần lắm.”
“Ừa.” Tần Việt câu môi cười, nhận lấy cây bút còn mang độ ấm của Hạ Tịch, ký tên phía sau đường thẳng.
“Sao em không trực tiếp vẽ hình trái tim?” Lúc đi ra khỏi trường, Tần Việt giúp Hạ Tịch dọn sách vở, thuận tiện hỏi.
“Anh trai, đó là thi đại học, show ân ái cũng không nên đâu.”
Miệng nói vậy thôi chứ trong lòng Hạ Tịch cũng muốn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng nên chú ý đến trường hợp, bằng không cũng hơi ngại với bạn học.
“Một đường thẳng đôi khi cũng tốt mà.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như em đi một đường để đến bên anh.”
Hạ Tinh Dã hẹn ở một nơi không xa trường mấy, cũng không cần đi xe, đi bộ rất thuận tiện.
Ở trên đường đi, Lý Tư Vũ mang vài chiếc vòng ra khỏi túi: “Đây là vòng tớ tự làm, tặng cho các cậu.”
“Hơi xấu, nhưng là tình cảm.”
Bỏ qua Trương Hải Phong thì Hạ Tịch thân với Lý Tư Vũ nhất, cậu cầm lấy một chiếc vòng màu đỏ bên trên còn có một miếng gỗ khắc thành một tấm lá.
Hạ Tịch đeo lên cổ tay, nói: “Đấy là cậu còn chưa nhìn thấy khăn Tần Việt đan thôi.”
Tần Việt: “…”
“Tần Việt còn biết đan khăn á?” Lý Tư Vũ ngạc nhiên: “Lợi hại quá.”
“Phụt!”
Hạ Tinh Dã cười ha hả không cần hình tượng: “Ôi cái khăn đó, nam sinh trầm mặc, nữ sinh khóc thầm.”
Sau đó bị Tần Việt cầm chổi đuổi giết nửa con phố.
Một đám người ồn áo nhốn nháo đi về phía trước, sau đó mới phát hiện nơi này không có người.
“Cho nên, cậu kêu tụi tớ đến đây là để leo núi, ngắm cỏ?”
“Đương nhiên không phải!” Hạ Tinh Dã khinh thường nhìn một cái: “Cậu không biết trước khi thi đại học người ta phải đi bái Khổng Tử sao?”
Tần Việt nhìn quanh một vòng: “Chỗ này có Khổng Tử?”
Hạ Tinh Dã trực tiếp buông tay: “Không có.”
“Vậy cậu đến đây làm gì?”
“Vội gì, vội gì.” Hạ Tinh Dã nhìn trời, giống như một tiên nhân: “Từ từ rồi các cậu sẽ biết.
Màn đêm dần buông xuống, gió đêm tháng sáu nhợt nhạt phảng phất qua gương mặt của những thiếu niên, Bạch Tiếu Tiếu vui vẻ chia sẻ chuyện ma cho mọi người, vì muốn xây dựng bầu không khí còn đặc biệt mang đèn pin chiếu từ cằm lên, khiến cho Lý Tư Vũ suýt nữa thì sợ mất mật. Cũng may còn Trương Hải Phong mang cái mặt lạnh tanh vỗ vỗ vai cô an ủi.
Nghiêm Kinh thì ngồi cảm thán, nữ thần đúng là nữ thần, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp động lòng người.
“Hạ Tinh Dã, cậu muốn cho tụi này nhìn cái gì?” Tần Việt không nhịn được nói: “Chờ cũng sắp mốc người rồi.”
“Không đúng.” Hạ Tinh Dã cũng cảm thấy kỳ quái: “Qua vài giờ rồi, sao không thấy?”
“Không phải hiện tượng siêu nhiên chứ?”
“Cậu muốn nói đến sao đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạ Tinh Dã khóc không ra nước mắt: “Tớ đã nghiên cứu khắp các nơi, nơi này là đẹp nhất, muốn đưa những người bạn tốt đến ngắm sao, thuận tiện ước định khát vọng lý tưởng.”
“Kết quả vài tiếng rồi còn chưa thấy đâu.”
Khóe miệng Tần Việt run rẩy: “Cậu khờ thật, ngày hôm nay trời đầy mây!”
Hắn hung hăng gõ đầu Hạ Tinh Dã: “Còn cái gì mà nơi rộng lớn để ngắm sao, chắc chắn người ta nhìn vào sẽ cho rằng đúng là mấy đứa bệnh!”
Hạ Tinh Dã chắp tay trước ngực, liên tục khom lưng: “Xin lỗi, xin lỗi mấy người bạn, tớ là tội nhân.”
“Từ từ, các cậu nhìn bên kia kìa!” Bạch Tiếu Tiếu đột nhiên kêu lên, tầm mắt của mọi người đều nhìn qua hướng của cô vừa chỉ.
Lý Tư Vũ tiếp lời: “Là đom đóm!”
Trên cánh đồng xanh mơn mởn, rất nhiều ánh sáng tụ hợp lại sưởi ấm trái tim bọn họ, giống hệt như một bản tình ca từ thiên nhiên.
Hạ Tịch đột nhiên nghĩ đến trong một quyển sách từng viết: Đom đóm là thiên sứ được sao băng đưa đến.
Ánh sáng lóe lên trong mắt những thiếu niên, tràn ngập hi vọng về tương lai.
Vô số tinh linh vây quanh bọn họ, phảng phất như đang lạc trong biển sao, dệt nên một khung cảnh thần tiên, sẵn sàng cùng bọn họ lao đến tiền đồ rộng lớn.
Hạ Tịch chỉ kịp cảm nhận độ ấm trong bàn tay được Tần Việt nắm lấy, hắn nhìn cậu cười thật tươi, làm một khẩu hình: “Anh yêu em.”
Hạ Tịch cũng trả lời trong lòng.
Mặc kệ em đến từ nơi nào, mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, ít nhất bây giờ em đang đứng bên cạnh anh, và cũng sẽ mãi mãi đứng bên cạnh anh.
- --------
Toàn văn hoàn---------
Tác giả có điều muốn nói: Áng văn này đến đây là kết thúc!
Kidoisme: Tung hoa!