Vân Hứa Chu truyền tin tức đến làm khoé môi U Vô Mệnh hiện lên nụ cười lạnh băng.
"Thật đúng là ' gặp may mắn ' rồi."
Tiền căn hậu quả của chuyện này thật không khó suy đoán.
Vân tổ miếu bị xốc lên cùng với việc Hoàng Phủ Hùng thẳng tiến đánh Thiên Đô, rốt cuộc làm lão Vân đế ý thức được vấn đề mấu chốt —— tất cả mọi chuyện này chỉ sợ đều có can hệ với U Vô Mệnh.
Khương Nhạn Cơ giết Hoàng Phủ Độ cùng Hoàng Phủ Tuấn? Thật là hoang đường đến cực điểm! Nhất cử nhất động của Khương Nhạn Cơ đều có Thiên Đàn giám thị, bà ta căn bản không phải hung thủ giết hại Hoàng Phủ Độ cùng Hoàng Phủ Tuấn.
Chuyện này chắc chắn có quỷ, trước khi hết thảy hoàn toàn bùng nổ, ngoại trừ vương tộc Đông Châu, những người còn lại ai cũng không biết Hoàng Phủ thị đã chết hai nhân vật trọng yếu, càng không biết từ khi nào trên người Khương Nhạn Cơ liền vững chắc đeo lên hai mạng người một cách oan uổng.
Căn bản không có bất luận cơ hội nào phản ứng hay giải thích cả.
Mãi đến khi bị Hoàng Phủ Hùng ép vào nguy cấp, Thiên Đô mới hậu tri hậu giác, phát hiện hậu viện nhà mình đã bốc lửa. Buồn cười nhất chính là, Khương Nhạn Cơ còn có thể xem Hoàng Phủ Hùng đang giết đến cửa nhà kia là chỗ dựa, còn yên tâm xuất binh đi đối phó Vân Châu.
Lão Vân đế suy nghĩ rà soát lại trước sau một lượt, lập tức liền đoán được, sau lưng tất cả những chuyện này chắc chắn có độc thủ, âm hiểm xảo trá đến cực điểm, giống như một cái bóng nhưng lại từng bước một đem các quân cờ đều đẩy đến vị trí hắn muốn.
Độc thủ sau cái màn này, không phải U Vô Mệnh, còn có thể là ai?
Vì thế lão Vân đế quyết đoán trở lại Thiên Đàn, lợi dụng cảm ứng trên mặt kính cùng kính hạch để điều tra U Vô Mệnh.
Cũng là vận khí hắn tốt, tra một loạt như vậy lại thật sự bào ra chứng cứ quan trọng nhất —— là tình cảnh lúc U Vô Mệnh giết chết Hoàng Phủ Tuấn.
Hình ảnh xuất hiện trên mặt kính, vậy có thể dùng ký linh châu ghi hết lại.
Chỉ cần Hoàng Phủ Hùng nhìn thấy U Vô Mệnh giết Hoàng Phủ Tuấn, như vậy tất cả những gì U Vô Mệnh làm lúc trước toàn bộ như nước chảy về biển đông. Hoàng Phủ Hùng nhất định sẽ liên thủ cùng Khương Nhạn Cơ, lập tức chỉnh đốn quân xuất phát, nghiền nát U Châu!
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh nhìn hình ảnh hiện lên trong gương, đã hiểu rõ được tình cảnh hiện tại.
"Cho nên lão Vân đế và Khương Nhất cầm ký linh châu vội vàng rời đi!" Tang Viễn Viễn hút vài ngụm khí lạnh, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy càn khôn nghịch chuyển, long trời lở đất.
"Đi." U Vô Mệnh nghiêng nghiêng đầu.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, sau lưng Tang Viễn Viễn đã chảy một dòng nước lạnh, quanh mình rõ ràng không có cái gì hết, lại rành mạch cảm giác được một bóng ma thật lớn bao phủ lên đỉnh đầu, thân thể phảng phất như rơi vào vũng bùn, cảm giác hít thở không thông tràn ngập đầu óc, căn bản tránh không thoát, trốn không thoát.
May mắn, bàn tay to của U Vô Mệnh ôm lấy đầu vai nàng vẫn kiên định hữu lực như vậy.
"Chưa tới tuyệt lộ."
Thanh âm hắn bình tĩnh, lại bước nhanh như bay, phía sau xoè đôi cánh ánh sáng ra, trong nháy mắt liền ra khỏi điện phủ nặng nề của Thiên Đàn.
......
Khi U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn lại lần nữa xuất hiện trước mặt tả thống lĩnh cấm vệ quân Kim Ngô, Kim Ngô suýt chút nữa xỉu luôn.
"Lựa chọn đi." U Vô Mệnh ngưng mặt mày, "Hoặc là, đưa ta tới tiền tuyến, ta giết Khương Nhạn Cơ. Hoặc là, chờ Khương Nhạn Cơ dẹp yên U Châu của ta, sau đó lại diệt Vân Châu."
Tang Bất Cận có thể tiếp xúc gần gũi với Kim Ngô như vậy, nhất định không đơn giản chỉ là tính tình hợp nhau. Kim Ngô cùng Vân Châu, chắc chắn có gì đó sâu xa.
"Không có khả năng." Kim Ngô nghiến răng nghiến lợi, "Ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện như thế này, ngươi cho rằng ta là Đào Kỳ Thắng, cái loại tiểu nhân tham sống sợ chết sao!"
U Vô Mệnh đạm đạm cười: "Đã biết Đào Kỳ Thắng tính tình như thế nào, hắn ta làm sao có thể có năng lực đưa ta tới tiền tuyến? Kim Ngô, trong ba giây, nếu ngươi không gật đầu, ta liền giết ngươi, ngươi cũng không cần nhìn Vân Châu bị huỷ diệt. Ba......"
Mặt Kim Ngô nổi đầy gân xanh, rốt cuộc hung hăng gật đầu.
"Đi!"
Kim Ngô để U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn giả thành thân vệ của hắn, cưỡi Vân Gian thú, như gió cuốn mây tan chạy về phía Phượng Lăng thành.
Giờ phút này, Khương Nhạn Cơ đã tự mình chạy tới dưới Phượng Lăng thành, cửa thành mở rộng, nữ đế ra khỏi thành, tự mình đàm phán với Hoàng Phủ Hùng.
Khương Nhạn Cơ kiên trì nhất định phải đem ký linh châu giao tận tay cho Hoàng Phủ Hùng, không để qua tay bất luận tên Đông Châu nào —— Ký Linh Châu vô cùng yếu ớt, chỉ cần là một cao thủ Linh Diệu Cảnh liền có thể dễ dàng bóp nát nó. Hoàng Phủ Hùng nếu có thể bị U Vô Mệnh lừa đến xoay như chong chóng, ai biết bên cạnh hắn có thể có người của U Vô Mệnh ẩn nấp không? Cho nên Khương Nhạn Cơ nhất định phải để Hoàng Phủ Hùng tự mình tới lấy.
Hoàng Phủ Hùng tất nhiên cũng không tin được Khương Nhạn Cơ —— loại nữ nhân âm hiểm đê tiện, nói không chừng chính là muốn giở trò ngả ngớn, định câu dẫn con gấu ngô nghê như hắn thì sao!
Hai bên cứ giằng co như vậy, nhất thời không có kết quả.
Hoàng Phủ Hùng sở dĩ nguyện ý tâm bình khí hòa đứng nơi này nói chuyện với Khương Nhạn Cơ là có nguyên nhân.
Hôm qua khi công thành, một tướng lãnh tâm phúc dưới trướng hắn vô ý thất thủ bị bắt. Không lâu sau, tên tướng lãnh bị bắt này không hiểu sao lại đổi đầu đứng về phía Khương Nhạn Cơ, nôn nóng nói cho Hoàng Phủ Hùng, hắn tận mắt nhìn thấy trong Ký Linh Châu ghi lại hình ảnh Đông Châu vương chết trong tay U Vô Mệnh, van Hoàng Phủ Hùng ngàn vạn không nên hành sự khi xúc động, nhất định phải nhìn Ký Linh Châu một cái rồi mới quyết định.
Người này đã đi theo Hoàng Phủ Hùng nhiều năm, không phải có thể tùy tiện bị thu mua.
Vì thế Hoàng Phủ Hùng áp xuống xúc động muốn toàn quân xuất kích, nguyện ý cùng Khương Nhạn Cơ dong dài nói hai câu.
Dù sao là thật hay giả, vừa nhìn cái ký linh châu kia liền rõ ràng.
Nhưng mà cái đồ cẩu nương Khương Nhạn Cơ này không chịu thống thống khoái khoái giao ra ký linh châu, một hai phải hắn tự mình đi lấy. Đây là có âm mưu gì.
Hai bên giằng co nửa ngày, rốt cuộc, Khương Nhạn Cơ đồng ý yêu cầu của Hoàng Phủ Hùng ——
Khương Nhạn Cơ phải một mình một người mang theo ký linh châu đến, mà Hoàng Phủ Hùng, được mang theo hai cao thủ đỉnh cấp của Đông Châu, ba chọi một, gặp nhau ở giữa hai bên trận địa.
Hoàng Phủ Hùng sẽ xem xét Ký Linh Châu tại hiện trường, nếu có điều gian trá, hai cao thủ Đông Châu liền sẽ ra tay với Khương Nhạn Cơ ngay tại chỗ, hai bên trực tiếp khai chiến, Khương Nhạn Cơ thập tử vô sinh.
Nếu lời nói của Khương Nhạn Cơ không phải là giả, Hoàng Phủ Hùng liền bồi tội với bà ta, cùng nhau chinh phạt U Vô Mệnh.
Điều kiện không công bằng đến như vậy, Khương Nhạn Cơ suy nghĩ sâu xa một lúc vậy mà đồng ý, thật là vô cùng thành ý.
......
Khi Kim Ngô mang theo U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn chạy tới Phượng Lăng thành, Khương Nhạn Cơ đã một mình một người cưỡi Vân Gian thú, đi vào vùng đồng bằng lớn giữa hai quân, Hoàng Phủ Hùng cũng mang theo hai cao thủ đứng đầu rời khỏi quân trận, hai bên đi vào giữa vùng đất này.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn bước lên tường thành, xa xa nhìn lại.
Chỉ thấy Khương Nhạn Cơ lấy ra một viên Ký Linh Châu trong một cái tráp, đưa cho Hoàng Phủ Hùng.
Trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Hùng nhận cái hạt châu kia, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm —— đến chậm rồi, hết thảy đã không thể cứu vãn.
Giờ phút này, Khương Nhạn Cơ cùng Hoàng Phủ Hùng đang đứng giữa mấy chục vạn đại quân, mặc dù có mạnh mẽ như U Vô Mệnh đi nữa cũng không có cách nào nghịch chuyển càn khôn.
"Đi." U Vô Mệnh lập tức ôm lấy Tang Viễn Viễn, chạy gấp vài bước, phi thân nhảy xuống tường thành, toàn lực chạy, hướng về phía Nam.
Giờ phút này lực chú ý của mọi người đều tập trung chỗ Khương Nhạn Cơ cùng Hoàng Phủ Hùng, U Vô Mệnh nhảy xuống tường cũng không gây ra rối loạn gì lớn, bị Kim Ngô mạnh mẽ áp xuống.
Xong việc khẳng định sẽ bị truy cứu, nhưng cũng là chuyện sau khi xong việc.
Vị tả thống lĩnh cấm vệ quân từng nhận đại ân của Vân Châu đỡ lấy bờ tường, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy trống trải tịch liêu.
Thôi.
......
Tim U Vô Mệnh vẫn đập trầm ổn.
Hắn toàn lực chạy, hô hấp nặng nề từng chút từng chút một thổi qua đỉnh đầu Tang Viễn Viễn.
Cần phải rời khỏi tiền tuyến trước đã!
Một khi giải quyết xong chuyện của Hoàng Phủ Hùng, Khương Nhạn Cơ thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền sẽ phát hiện hành động dị thường của tả thống lĩnh cấm vệ quân Kim Ngô, đến lúc đó, muốn chạy đã chậm.
"Muốn đánh, phải không?" Tang Viễn Viễn nhẹ giọng hỏi.
"Có sợ không?" Hô hấp U Vô Mệnh nóng bỏng.
"Cùng chàng ở bên nhau, ta không sợ cái gì cả." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười.
Loại thời khắc này, không ai có thể đủ thoải mái chân chính mà cười ra.
"Nếu thật sự đánh nhau, còn có thể chống cự được nhiều ngày mà." U Vô Mệnh nói, "Cũng đủ để ta làm nàng mệt chết trên giường. Tiểu Tang Quả, không cần lo lắng, khi cùng đường, ta sẽ làm nàng chết đi trong vui sướng."
Ánh mắt cùng biểu cảm của hắn rõ ràng l nói cho nàng, hắn không phải đang nói đùa với nàng.
Vào thời điểm sung sướng nhất, bóp gãy xương cổ nàng. Tiễn nàng đi xong, hắn lại cùng các tướng sĩ chết trận sa trường.
Môi run rẩy, nàng nhẹ giọng nói: "Được."
Thật ra nàng càng nguyện ý theo hắn chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Nhưng mà l nàng biết, đến khi thật sự tới con đường cuối cùng, hắn nhất định không muốn bị nàng nhìn thấy hắn chật vật.
Hai người mặc đồ cấm vệ quân, một đường không ai ngăn trở, trong chớp mắt liền tới đế cung.
U Vô Mệnh bỗng nhiên dừng bước, tròng mắt cực chậm cực chậm đảo qua một vòng.
"Tiểu Tang Quả. Có dám đánh cuộc một phen không."
"Hả?" Nàng hơi hơi mở to đôi mắt, nhìn về phía hắn.
Tới hiện tại, trên tay bọn họ còn có cái gì giá trị mà có thể lấy ra để đánh cuộc sao?
"Mạng." Tròng mắt U Vô Mệnh chậm rãi từ bên trái chuyển tới bên phải, nheo mắt lại, trong con ngươi càng lộ ra ánh sáng , "Tiểu Tang Quả, đánh bạc mạng của ta, nếu thua, ta sẽ mang theo nàng cùng đi."
Tang Viễn Viễn: "?"
Hắn ôm lấy vai nàng thật mạnh, dẫn theo nàng hăng hái đi qua địa cung của Thiên Đàn.
Thực mau, hai người một lần nữa về tới tế đàn.
"Phóng kín cái cửa kia lại." Hắn nhàn nhàn chỉ chỉ cái cửa ẩn bằng hắc thiết mở ra theo hình bát quái.
Tang Viễn Viễn nghiêm túc gật gật đầu, triệu ra hai đoá hoa mặt bự có bộ mặt đặc biệt hung ác, một trái một phải đứng phía sau cửa, bện ra một đống dây linh uẩn rậm rạp, phong toả toàn bộ cái cửa kia.
"Tính làm như thế nào?" Nàng hơi có chút khẩn trương.
"Cộng hưởng." Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên nụ cười hung ác.
Hắn bước tới bên cạnh tế đàn, sau khi đem thiên diễn kính đẩy qua một bên, dùng hắc diễm châm vài cái đao bên trái phải, đi đến cái đỉnh hắc thiết lật ngược giấu bên trong.
Hắn nhìn nàng, liếc mắt một cái.
Trái tim Tang Viễn Viễn nhảy ' thình thịch ', nàng đi đến bên cạnh hắn, banh khóe môi, thật tập trung nói vào trọng điểm: "Ta và chàng ở bên nhau. Sống hay chết cũng phải mang theo ta."
U Vô Mệnh đột nhiên cười khẽ ra tiếng, vươn ngón tay ra véo véo khuôn mặt nàng: "Tiểu Tang Quả, nàng nhất định phải làm cho ta biết hồi trước khi nói mấy lời này với ta là đang lừa người sao?"
Tang Viễn Viễn: "A đúng. Lại lòi."
Lúc ban đầu bị bắt cùng hắn ở bên nhau, nàng cũng không thiếu dùng những lời thề non hẹn biển mà lừa dối hắn.
Hắn đưa tay hướng sau, hôn lên nàng thật mạnh một cái.
Tang Viễn Viễn cực kỳ tự nhiên dâng lên đôi môi, đem tình ý mềm mại nhất ấm áp nhất của mình toàn bộ lộ ra cho hắn.
Thời gian ở bên nhau cũng không ngắn, nhưng hơi thở hắn vẫn cứ có thể dễ dàng quấy rối tâm trí nàng, làm nàng hoảng hốt thở gấp, đầu ngón tay không nhìn được mà run lên.
"Tang Quả, nếu thất bại, ta sẽ mang theo hỏa, xxx nàng. Cho đến khi nàng chết." Hắn dùng trán chạm vào trán của nàng, hung tàn vô cùng nói.
Tang Viễn Viễn ngẩn ra trong chốc lát: "...... Nghe có vẻ kích thích lắm nga!"
"Không sợ?"
"Không thấy sợ gì. Còn hơi cảm thấy có chút chờ mong."
Hắn buông nàng ra, rũ đôi mắt dài xuống, trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái: "Tiểu Tang Quả, miệng nàng cũng bạo lắm rồi! Cho dù cùng ta ở bên nhau, nàng cũng hơi rụt rè chút chứ!"
Tang Viễn Viễn: "...... Phu quân không cần à?"
"Phốc!" Thoạt nhìn hắn đã hoàn toàn thả lỏng lại.
"Được rồi, ta phải bắt đầu rồi. Cái tức phụ này thật là không có chút nào làm người bớt lo."
Hắn nói thầm, đem một ngón tay đang cháy lên lửa đen ấn vào trên đỉnh.
Lửa cháy hừng hực theo đế đỉnh bò xuống, bò về hướng cái miệng đỉnh nằm gần sát dưới đất, sau đó lên vào bên trong đỉnh.
Tang Viễn Viễn khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn.
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ hắn muốn làm cái gì.
Cộng hưởng.
Là dùng lực hỗ trợ lẫn nhau.
Hắn muốn đem hắc diễm của mình, lợi dụng cộng hưởng, đưa đến trong cái đỉnh vĩ đại dưới ngầm kia đi!
Nếu thành công, như vậy hắc diễm của hắn sẽ được phóng đại mấy vạn lần, dùng trình độ lớn nhất mà luyện hoá, cướp lấy lực lượng bảy màu trong cái đỉnh vĩ đại dưới ngầm kia.
Cứ như vậy, hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất, đạt được lực lượng khủng bố đến cực điểm.
Nhưng làm như vậy, chẳng phải là muốn kích phát thêm sóng triều Minh ma đáng sợ hơn nữa hay sao?
Nàng hút một ngụm khí lạnh thật dài, hoảng sợ nhìn về phía U Vô Mệnh.
Tuy nói là tới tuyệt lộ, nhưng mà làm như vậy, có gì khác với cái Thiên Đàn này?
Ánh mắt nàng mang theo một chút hoảng loạn cùng khó có thể tin, dừng trên mặt U Vô Mệnh. Ngẩn ra một lúc, tâm tình của nàng bỗng nhiên liền yên tĩnh lại.
Nàng hiểu người nam nhân mà mình yêu này.
Hắn không phải là người tốt, nhưng hắn tuyệt đối là một người có nguyên tắc, có giới hạn cuối cùng. Hành động lần này nếu không thành công thì thôi, nếu có thể thành công, hắn nhất định đã tính toán kỹ, nghĩ xong đường lui rồi.
Giờ phút này hắn đang khép đôi mắt lại, cố gắng hết sức làm.
An tĩnh lại xinh đẹp.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, thật cẩn thận triệu ra rất nhiều hoa mặt bự vây quanh hai người, nếu hắn thất bại, nàng sẽ tận lực cứu hoả.
Trong từ điển của nàng cũng không có ba chữ ' ngồi chờ chết ' này, cho dù có bị ấn lên trên thớt đi nữa, cũng phải toàn lực cố gắng giãy dụa từng cái một.
Nàng khẩn trương nhìn chăm chú vào U Vô Mệnh, lưu ý mỗi một chút thần sắc biến hóa rất nhỏ của hắn để đối ứng kịp thời.
Nàng không dự đoán được chính là, thế lửa này thế nhưng lại hung mãnh đến như vậy.
Quá đột nhiên!
Nàng căn bản không kịp chuẩn bị bất luận cái gì!!
Trong nháy mắt liền hoảng thần, U Vô Mệnh vốn như người ngọc, mi mắt đen môi hồng ngồi an an tĩnh tĩnh, bỗng nhiên liền bốc cháy thành một người lửa lớn!
Ánh lửa bảy màu ' ầm vang ' một tiếng, từ trên người hắn bốc cháy lên, từ trong ra ngoài, đốt cháy toàn thân hắn. Đỉnh hắc thiết dưới bàn tay hắn phát ra âm thanh 'banh, bang' trầm đục đến cực điểm, đang sắp tới cực hạn chịu đựng rồi.
Tang Viễn Viễn trong nháy mắt từ đỉnh đầu lạnh tới gót chân.
Trong lòng và trong đầu cũng chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Nghĩ đến cũng đến cái đỉnh vĩ đại dưới ngầm kia đường kính 1500, bên trong nó phải chứa được bao nhiêu lực lượng bảy màu chứ! Đem hắc diễm trong cái đỉnh nhỏ này thông qua cộng hưởng, phóng đại lên trăm triệu lần, bốc cháy lên bên trong cái đỉnh ngầm khổng lồ, U Vô Mệnh phải nhận lực phản phệ khủng bố cỡ nào chứ?!
Đại não Tang Viễn Viễn so với thân thể càng nhanh hơn một bước, phản ứng lại trước.
Nàng chạy tới, ôm chầm lấy hắn.
Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy từ thân thể đến thần hồn đều bị cái ngọn lửa bảy màu này nướng xuyên qua.
Nàng dựa vào bản năng, đem toàn bộ linh uẩn đều hóa thành cam lộ, liều mạng rưới hết về thân hình đang bừng bừng lửa lớn của hắn.
Trong màn lửa cháy hừng hực lửa cháy tại đây, nàng cùng U Vô Mệnh triệt triệt để để địa tâm linh tương thông.
Nàng rõ ràng cảm giác được kiên cường bất khuất của hắn.
Tuy rằng đã bị ngọn lửa bảy màu hoàn toàn đốt cháy, nhưng hắn căn bản không có chút ý tứ từ bỏ nào, ý chí cả người giống như là đao của hắn, thẳng tắp, thẳng tiến không lùi, dưới ngọn lửa luyện hoá hừng hực, trở nên đỏ bừng trong suốt, lại không có một chút nào là có ý lùi bước.
Trừ phi đem hắn đốt cháy thành tro!
Thần niệm của nàng như dây leo, quấn lên hắn.
Thân hắn nóng như bàn ủi, làm nàng đau đớn muốn chết.
Thân phải chịu khổ hình trong ngọn lửa, mới vừa rồi còn phảng phất cảm thấy như bị ném vào chảo dầu, nhưng ngược lại trái tim lại trầm tĩnh hơn.
Thật tốt. Nàng có thể cùng ở bên cạnh hắn, hắn như thế nào, nàng cũng như thế ấy.
Có sợ thì chỉ sợ phải trơ mắt nhìn, không có cách nào chia sẻ với hắn.
Nàng làm như bản thân mình thành cây mía, liều mạng biến cả cơ thể thành một loại chất lỏng mát lạnh, giúp hắn làm hạ nhiệt.
[ Tiểu Tang Quả, nàng từng nói nàng là vắt không khô. Dám gạt ta, nàng chết chắc rồi. ] Thần niệm U Vô Mệnh cực kỳ chậm chạp động động.
[ Thời điểm như thế này mà chàng không thể nói câu nào dễ nghe sao? ] nàng dùng toàn bộ bản thân mình bám sát vào cả người hắn.
[ Được, lát nữa nói. ] thần niệm hắn phảng phất như còn mang ý cười.
[? ]
Tang Viễn Viễn đã không thể phân rõ mình đã chết hay vẫn còn sống.
Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó là dùng hết toàn lực gắt gao bám chặt vào hắn, cùng hắn tựa vào nhau. Tới lúc này, nàng cũng không rảnh lo cái gì linh uẩn hay chính là ngọn lửa đang biến thành một bộ phận của thân thể và thần hồn.
Có lẽ là nước linh uẩn bốc cháy, cũng có lẽ là bản thân ngọn lửa bị đốt thành nước linh uẩn.
Ai biết được?
Nàng chỉ biết, U Vô Mệnh cùng nàng giống nhau, đều dùng cố gắng lớn nhất để hai người sống sót.
Đây mới chân chính là sóng vai chiến đấu.
Từ trong tay thần chết mà cướp lại đường sinh cơ không thể thấy.
Dưới cảm giác tra tấn làm người điên cuồng đau nhức, thời gian dường như không thấy trôi qua.
Phảng phất qua một giây đồng hồ, lại phảng phất như qua một vạn năm.
[ U Vô Mệnh, ta còn chưa từng nói với chàng là ta yêu chàng. ]
[ Tiểu Tang Quả! Nói câu dễ nghe nè —— chúng ta thành công rồi! ]
[?! ]
Trong nháy mắt tiếp theo, Tang Viễn Viễn cảm giác được một cơn mát lạnh đến cực điểm, khổng lồ đến cực điểm xông thẳng trong óc. Thân hình cùng thần hồn bị đốt đến chết lặng nháy mắt sống lại, giống như trên một cây gỗ hoàn toàn bị đốt thành than cốc bỗng nhiên nảy sinh một mầm sống mới.
Tinh thần rung động, nàng phát hiện thần hồn của mình đi tới bên trong cái đỉnh hắc thiết vĩ đại vô biên vô hạn, một hơi thở dữ dội hơn cả lửa cháy hơn, cứng rắn hơn cả tinh thiết, hồn hậu hơn cả đất mẹ gắt gao bao vây nàng.
Nàng biết đây là ái nhân của nàng.
Mà nàng, giống như là một cái quả gì đó nhỏ mềm mại, mát lạnh, thấm ra thuỷ chi nhè nhẹ mềm dẻo vô cùng, cứ lẩn quẩn không rời hắn, chẳng phân biệt ai là ai.
[ Tiểu Tang Quả, muốn biết bí mật của nơi này không, ta dẫn nàng đi xem. ]
Thần niệm của U Vô Mệnh khôi phục vẻ biếng nhác ngày thường, bộ dáng không chút để ý.
Tâm thần bay vút.
Bên trong cái đỉnh vĩ đại này, hắc diễm phiếm một chút mát màu xanh lục mát lạnh đã chiếm ưu thế, đang điên cuồng cắn nuốt, đuổi những ngọn lửa bảy màu đó đi.
Hắn mang theo nàng, nhanh chóng dạo qua một vòng vòng quanh toàn bộ vật có hình dạng đỉnh vĩ đại bằng hắc thiết.
[ đền bù một chút cho tiếc nuối lần trước của nàng, cái quả tò mò này. ]
Thanh âm lười biếng lại hơi kiêu ngạo.
[ còn không phải chỉ là cái đỉnh thôi sao, bề ngoài giống y đúc cái đỉnh nhỏ đây này. ]
Tang Viễn Viễn trả lời, vẻ không để ý chút nào.
Nàng tựa cả bản thân mình lười nhác vào sát hắn, thần thái có vẻ như tứ đại giai không.
[ ờ. ]
U Vô Mệnh khẽ cười một tiếng, vây lấy nàng, từ nơi cao nhất trên cái đỉnh vĩ đại này thẳng tắp nhảy xuống.
[ ui ——]
Tuy rằng chỉ là trạng thái thần niệm nhưng Tang Viễn Viễn vẫn cảm giác được một cơn chấn động tâm can.
Toàn bộ thần hồn đều sững sờ!
Loại cảm giác như từ trên trời cao rơi xuống này, nếu không trải qua huấn luyện, trong chốc lát thật đúng là có chút chịu không nổi, nhưng cái chính là lúc này ngay cả thân xác bên ngoài nàng cũng không có, chỉ trụi lũi một cái thần hồn, cảm giác như không mặc gì đi nhảy vực vậy (? ).
Tang Viễn Viễn bị trí tưởng tượng của bản thân mình làm cho cả người đều thấy không thích hợp.
Ngay khi nàng không chịu nổi, mềm mại yêu cầu hắn chậm một chút, hơi thở U Vô Mệnh bỗng nhiên thay đổi, ôm nàng từ từ đáp xuống bên cạnh một vật thể trong suốt thật lớn.
Nó được tạo thành từ ánh sáng bảy màu thuần khiết.
Tựa như một ánh nắng, được ánh sáng bảy màu chí thuần như ngọn lửa chi chít đan chéo vào nhau, thoạt nhìn giống như ánh sáng trắng trong suốt ôn nhu vô hại.
Mật độ ánh sáng bên trong nó cực kỳ dày đặc, vừa nhìn liền biết không cùng bản chất với các vật tầm thường khác. Nhìn có vẻ như cực mềm, lại có vẻ như cực cứng cỏi.
U Vô Mệnh mang theo nàng lướt xuống.
Tâm thần nàng hoàn toàn bị cái vật thể sáng trong suốt này mê hoặc, nhất thời quên mất cảm giác không trọng lực khó chịu, chỉ ngơ ngác nhìn nó.
Những vầng sáng bảy màu kia quả đúng là từ nó mà phát ra.
Thứ này, thoạt nhìn thật sự không tìm được điểm nào có liên quan đến chữ ' ác ' cả.
[ nó như là trung tâm thế giới nhỉ, cực kỳ đẹp. ]
Tang Viễn Viễn lẩm bẩm nghĩ.
U Vô Mệnh giống như nghẹn cười. Hắn mau chóng mang theo nàng đi tới bên dưới cùng của cái đỉnh vĩ đại.
[ nhìn thấy không? Nó là một cái xương ngón tay. ]
Một cái xương ngón tay nổi lơ lửng ở giữa không trung. Toàn bộ cái đỉnh này là bao xung quanh nó.
Tang Viễn Viễn chấn động không thôi, nhất thời không biết nên phản ứng gì.
Thần niệm của U Vô Mệnh mang theo ý cười.
[ nên làm chính sự, Tiểu Tang Quả. ]
Hắn mang theo nàng lại lướt trở lên, dừng lại bên cạnh cái lỗ hổng tam giác thật lớn.
Chỉ thấy vô số Minh ma vẫn kiên trì cố chấp mà bò vào, té rớt vào vực sâu vô tận. Bởi vì U Vô Mệnh làm động đến ánh lửa bảy màu nên hành động của đám Minh ma nhóm rõ ràng trở nên điên cuồng hơn rất nhiều.
Tang Viễn Viễn đã hiểu rồi, đám Minh ma bị cái ' xương ngón tay ' kia thu hút gần như mất hết lý trí, ngửi thấy hơi thở nó liền cố gắng từ dưới vực sâu Minh Uyên bò lên phía trên, bò tới chỗ thông đạo nào với miệng vực sâu, tìm được chỗ hổng trên cái đỉnh khổng lồ, liền nhảy về phía cái xương ngón tay trong suốt kia —— ngã xuống vực sâu ngàn dặm không thấy đáy, biến thành một luồng hơi nước bồng bềnh bảy màu.
Một khi ngọn lửa bảy màu quấy quanh ' xương ngón tay ' hơi tan đi, giống như mặt trời rẽ mây cho nhìn thấy, lộ ra cái 'xương ngón tay' kia sẽ làm Minh ma trở nên điên cuồng.
Tang Viễn Viễn nhất thời không biết nên có cảm giác như thế nào.
Ngay lúc này, trên đỉnh và trên vách của cái đỉnh vĩ đại này đang có hắc diễm bò đầy, mấy con Minh ma từ chỗ hổng tam giác dũng mãnh bò vào bên trong vách tường khổng lồ bên nháy mắt đã bị hắc diễm đốt thành tro bụi.
Thần niệm U Vô Mệnh trở nên vừa lạnh băng lại vừa nóng rực.
Tang Viễn Viễn biết hắn muốn khai đại sát giới. Cũng giống như thời điểm hắn ở trên chiến trường, tâm là lạnh, máu là nóng.
Từng cơn hắc diễm như gió xoáy, từ dưới đáy vực sâu vô tận xoay tròn, thiêu đốt, leo lên chỗ hổng hình tam giác tương thông với miệng vực sâu này —— giờ phút thần niệm của hai người tản ra với tốc độ cực nhanh, đủ để cho bọn họ dò xét xem cấu tạo bên trong cùng hình dạng của cái đỉnh khổng lồ. Chỗ hổng hình tam giác tổng cộng có chín chỗ, giống như cái đai lưng vòng quanh thân đỉnh khổng lồ.
Không bao lâu, liền thấy cơn gió lốc hắc diễm này theo chín lỗ tam giác đó mà thổi phù ra thật dũng mãnh!
Nơi ánh lửa mãnh liệt mênh mông thổi quét qua, liền dẹp yên hết tất cả yêu ma quỷ quái!
Nhìn cái ngọn lửa kinh hồn kia nhanh chóng trào ra khỏi mấy lỗ hổng, Tang Viễn Viễn kích động đến không biết làm gì. Hắn châm lửa cái lực lượng bảy màu bên trong đỉnh khổng lồ, dùng chúng nó đi đối phó Minh ma? U Vô Mệnh thật đúng là một thiên tài.
[ mượn lực đánh lực sao? U Vô Mệnh chàng quá lợi hại! ]
Thần niệm của hắn mang theo một tia bỡn cợt: [ Tiểu Tang Quả. Cái này kêu lấy bỉ chi mâu, công bỉ chi thuẫn (*). Cái câu chuyện về mâu với thuẫn, ta cũng biết nha. ]
(*)Lấy bỉ chi mâu, công bỉ chi thuẫn: lấy vũ khí của đối phương để đánh lại đối phương.
Tang Viễn Viễn:......
Hắn thật sự hiểu lầm nàng, nàng trước nay cũng không nghĩ hắn là thất học, thật sự.
[ cần phải đi thôi! ]
Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy mình bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, ôm đến thở không nổi.
Trong hai cái chớp mắt, tâm thần nàng trở về thân thể, ôm hắn, đứng bên cạnh đỉnh hắc thiết.
Nàng nhất thời quên mất phải dùng miệng nói chuyện như thế nào.
[ U Vô Mệnh, U Vô Mệnh......]
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt nháy cũng không nháy.
U Vô Mệnh vui vẻ.
"Ngốc Quả Tử, sao không nói chuyện?" Hắn gục đầu xuống, nặng nề mổ lên cánh môi nàng.
Tang Viễn Viễn: "...... À."
Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác hỏi một câu: "Hiện tại hai chúng ta có phải đã rất lợi hại rất lợi hại hay không? Chỉ có hai người chúng ta có thể diệt trăm vạn đại quân của bọn hắn sao?"
U Vô Mệnh suýt chút cười đến nội thương.
"Có thể," hắn khinh phiêu phiêu nói, "Nằm xuống, nằm mơ đi, là diệt được."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn tiện tay đem cái đỉnh nhỏ đã sử dụng xong đốt thành một bãi nước thép.
Thiên diễn kính thì lại không hủy, chỉ đập bể thành nhiều mảnh nhỏ, dùng một khối lụa bố bọc lại, đeo ở sau người.
"U Vô Mệnh, U Vô Mệnh, U Vô Mệnh!" Nàng đuổi theo phía sau hắn.
"Hử ?" Hắn nghiêng mắt liếc nàng.
"Chàng hiện tại có thể đánh mấy người?"
Hắn dừng bước, nghiêm túc suy tư trong chốc lát: "Cũng không rõ ."
Hắc diễm đã châm lửa toàn bộ lực lượng bảy màu trong đỉnh khổng lồ kia, nhưng luyện hóa thì phải cần thời gian không ngắn. Có thể xác định chính là, tu vi của hắn từ khoảnh khắc này, mỗi một khắc đều sẽ tiến bộ vượt bậc, cho đến khi tiêu hao hết toàn bộ lực lượng bảy màu trong cái đỉnh khổng lồ kia thì mới có thể dừng lại.
Mà phần lớn diễm lực trong đó theo chín chỗ hổng hình tam giác chảy qua tất cả thông đạo vực sâu, chảy xuống Minh Uyên, Minh ma chạm vào là chết ngay. Cứ như vậy, áp lực trên trường thành của toàn Vân cảnh sẽ giảm bớt rất nhiều, nếu đã không còn nỗi lo về sau, liền có thể buông tay chiến một trận với địch nhân!
Tang Viễn Viễn xem như đã hiểu phía dưới khuôn mặt soái khí khí phách hăng hái là anh hùng lưng đeo trách nhiệm nặng nề.
"U Vô Mệnh, ta hình như có thêm đến kỹ năng mới!"
Cái tầng nước cam lộ lúc nàng dốc hết toàn lực bảo vệ hắn bình an lúc đó lại hình như có ánh sáng linh uẩn.
"Làm cho ta xem đi!" Hắn nhướng cao lông mày, biểu tình như chuẩn bị ban một cái tên thiếu đòn nào đó cho kỹ năng mới của nàng.
Tang Viễn Viễn: "......" Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Sau một lúc lâu, nàng rầu rĩ nói: "Cũng không biết bên ngoài hiện tại loạn thành gì rồi. Nếu Khương Nhạn Cơ và Hoàng Phủ Hùng liên thủ tấn công chàng rồi, vì sao A Cổ không truyền tới một chút tin tức nào nhỉ?"
U Vô Mệnh sửng sốt một hồi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía phía phương Bắc.
Ký Linh Châu kia rõ ràng đã đưa đến tay Hoàng Phủ Hùng.
Vì sao không có bất luận động tĩnh gì ?