Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 26

Tang Viễn Viễn bị đưa tới một chỗ suối nước nóng do nhuyễn ngọc xây thành trong điện.

Trong nhà, một hồ suối nước nóng vừa nhìn liền làm xương cốt người ta nhũn ra, muốn thanh chóng đi ngâm thân mệt mỏi.

Nàng xuống nước, dựa vào vách tường, nửa mộng nửa tỉnh. Mấy ngày liền lo lắng lên đường, tâm thần cùng thân thể đều có chút ăn không tiêu.

Một sợi dây leo tinh tế bướng bỉnh mà chui vào cửa sổ gỗ lớn khắc hoa, nằm trên song cửa sổ.

Nó nhẹ nhàng lay động, khi Tang Viễn Viễn mơ mơ màng màng , bỗng nhiên liền nghe được thanh âm độc đáo của U Vô Mệnh kia.

"Mấy người?"

Nàng hoảng sợ, cho rằng người này phát rồ, mới vừa tỉnh lại sau khi hôn mê lại phải làm cái chuyện thiếu nhi không nên biết với nàng.

Chợt, thanh âm trầm ổn của A Cổ vang lên: "Năm người. Chủ quân, qua chuyện này, trong số U Ảnh vệ có nội gián. Lần này thương thế chủ quân hung hiểm, ba người muốn mượn cơ hội hành thích, hai người khác còn lại thì muốn truyền tinh tức, đều đã bị thuộc hạ khống chế, chờ đợi chủ quân xử lý."

Tang Viễn Viễn tầm mắt dừng ở trên lũ dây leo trên song cửa sổ kia —— nàng lại mở ra thêm khả năng nghe trộm từ xa nha.

"Tốt." U Vô Mệnh nhẹ nhàng phu ra một chữ, "Chôn."

"Dạ." A Cổ nói, "Việc chặn giết Tang thị thì có quan hệ cùng dư nghiệt của cố vương. Giả truyền dụ lệnh, dùng cái vương ấn cũ đã mất tích. Nhờ Tang vương nữ nhắc nhở, thuộc hạ mới đuổi kịp bọn họ, khống chế được cục diện trước khi họ tiêu hủy chứng cứ. Là thuộc hạ sơ ý, đã nhiều ngày nay không có nhìn chằm chằm quan quân ở biên giới mới có thể lòi ra một cái rắc rối lớn như vậy! Thỉnh chủ quân trách phạt!"

U Vô Mệnh cười nói: "Ngươi chưởng hình nhiều năm, cần gì phải hỏi ta."

"Dạ, lát nữa thuộc hạ liền tự lãnh một trăm côn. Chủ quân, việc lần này trên Thiên Đô không có bất luận tin tức gì, hay chúng ta chuẩn bị chiến tranh trước một bước?"

"Có thể."

"Mấy tên nghịch tặc đã bị bắt lấy, đang ở chịu hình." Âm thanh A Cổ mang một tia lo lắng, "Những tướng sĩ vì bị che dấu mà phạm tội, nên xử trí như thế nào?"

Liền sợ lại nghe được kia cái từ khinh phiêu phiêu lúc nãy—— chôn.

U Vô Mệnh cười nói: "Giết tiếp dẫn sử sao? Thưởng."

Quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm.

"Dạ!" A Cổ nói, "Chủ quân xin người chú trọng dưỡng thương, lần này thật sự là quá mức hung hiểm! Ngài tự phong tâm thức chữa thương chín ngày, lại làm đám tiểu phế vật sợ hãi. Thuộc hạ cũng sợ không vừa."

Hắn giống như do dự một hồi, lại hỏi: "Chủ quân chẳng lẽ không lo lắng...... thuộc hạ sẽ làm gì bất lợi cho ngài sao? Nếu thuộc hạ cũng là phản đồ, vậy......"

"Vậy ngươi đã đầu mình hai nơi." Thanh âm U Vô Mệnh bình tĩnh không gợn sóng, "Đi thôi."

"Hắc, hắc." A Cổ nói, "Dạ!"

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Sau khi yên tĩnh một lát, thanh âm U Vô Mệnh lại chậm rãi phiêu ra tới.

"Có nên đi xem Tiểu Tang Quả tắm rửa không ta?"

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng vội vàng bò ra ao, thay bộ đồ mới nữ hầu đưa cho nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nữ hầu đem nàng đưa thẳng tới tẩm điện của U Vô Mệnh.

Chỉ thấy hắn đang dựa vào vách ôm gối ngọc, khoác một kiện áo choàng, ngực để lộ một nửa, chỗ trúng tên còn đang rỉ máu.

Nhìn thấy Tang Viễn Viễn tiến vào, U Vô Mệnh vui sướng nheo mắt lại, hướng nàng vẫy vẫy tay: "Lại đây."

Tang Viễn Viễn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

Hắn ' xoạt ' một cái, đem một tập công văn đưa tới trước mặt nàng , ngón tay nghiêng nghiêng chỉ vào một hàng chữ, nói: "Tiểu Tang Quả, ngươi thật sự là đòi chết đòi sống như vậy, một hai phải cùng ta ở bên nhau sao? Chờ ta đến cầu hôn cũng chờ không được?"

Tang Viễn Viễn cố hết sức mà xem chữ trên công văn viết gì.

Ghi lại là nàng dùng chủy thủ đặt trên cổ mình uy hiếp U quân thả người mới theo về.

Cái tên này lại dám cắt câu lấy nghĩa, nói nàng chết sống muốn ăn vạ hắn.

"Ngươi còn có tâm tư giễu cợt ta," nàng nói, "Còn không nhanh chóng nghĩ cách chấm dứt việc này? Ngươi hiện tại làm sao có thực lực đối nghịch với Thiên Đô?"

Hắn đưa cánh tay dài, đem nàng ôm tới bên người, vui vui vẻ vẻ mà nói: "Chết có cái gì sợ chứ, chỉ cần ở trước khi chết, có thể cùng Tiểu Tang Quả của ta cùng lên Vu Sơn, chết dưới hoa mẫu đơn cũng......"

Tang Viễn Viễn lập tức bưng kín hắn miệng.

Bộ dáng nàng thở hồng hộc, trên đôi má trắng như tuyết ửng lên một mạt đỏ làm tâm tình hắn càng tốt hơn.

Hắn cười rộ lên. Đôi môi lạnh lẽo động một chút, lại động một chút, dường như hôn lòng bàn tay nàng.

Da đầu nàng tê dại, vội vàng thu hồi tay.

U Vô Mệnh cười đến vui sướng cực kỳ, hắn đẩy người lên, kề sát bên tai nàng thấp thấp nói: "Đây có cái gì mà phải thẹn thùng. Tiểu Tang Quả, ngươi biết không, ngày hôm đó, nếu không phải gặp một chút trở ngại......"

Hắn ngừng một chút, ánh mắt phảng phất mang theo độ ấm,hơi thở trên mặt nàng lướt qua lướt lại.

"Ta sớm đã đi vào."

Lúc ban đầu nàng còn ngơ ngác, không biết hắn đang nói cái gì, chờ đến khi phản ứng lại chỉ cảm thấy cả máu người đều vọt lên tới trán, hận không thể nắm cái gối dựa sau lưng hắn mà ấn lên trên khuôn mặt tuấn tú đáng giận đến cực điểm kia.

"Hàn Thiếu Lăng thật sự là vô dụng," hắn còn ở đó cười, "Lợi cho ta."

Nàng thẹn quá thành giận. Muốn chạy đi thì tay lại bị hắn gắt gao nắm lấy.

U Vô Mệnh vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu Tang Quả ngươi muốn chạy đi đâu, ta nói chính là xông vào trong tà trận kia cứu ngươi —— Hàn Thiếu Lăng không phải cũng đang ở trong cung Khương Yến Cơ sao, chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân này lại rơi vào tay ta. Tiểu Tang Quả tức cái gì? Ngươi không phải đang nghĩ đến cái gì kỳ quái chứ?"

Có quỷ mới có thể tin hắn ! Bộ dáng lưu manh của hắn mới vừa rồi, nói rõ ràng chính là......

"Ta muốn liên lạc với phụ thân và ca ca ta!" Tang Viễn Viễn nhắm mắt, nói, "Bọn họ nhất định lo lắng lắm rồi!"

U Vô Mệnh buông nàng ra, nâng đôi tay lên, khoa tay múa chân một cái.

"Ta đã đưa cho nhạc phụ nhiều ngọc giản như vậy nè."

Tang Viễn Viễn hơi chút an tâm. Nếu đã đưa ra ngọc giản, thì chỉ có thể đợi.

Tầm mắt nàng đột nhiên dừng trên áo bào mở rộng một nửa của hắn.

Hắn có cơ ngực, đường cong cực rõ ràng, hiện ra hết sức tự nhiên. Vải mịn băng bó vết thương do trúng tên, chỗ khác cách ngực đột nhiên có một dấu tay tím đen.

Nàng nhớ tới Tiểu Ngũ nói, hắn trúng một độc chưởng, lại ăn một mũi tên.

Cái dấu tay này nhìn rất nhỏ, vừa nhìn liền biết xuất phát từ tay một nữ nhân.

U Vô Mệnh cúi đầu nhìn nhìn, tiện tay ra sức vạch áo, lười biếng liếc nàng, nói: "Thèm ta đến vậy?"

Tang Viễn Viễn: "Ta chỉ là đang suy nghĩ ngươi đã bao lâu chưa có tắm rửa."

U Vô Mệnh: "......"

Khóe môi nàng hiện lên một mạt đắc ý, cong lên, trong ánh mắt lập loè mấy đóm sáng lấp lánh ánh cười, sáng đến mức hắn có chút choáng váng đầu.

Hắn chần chừ một lúc, đưa cánh tay vỗ lên vai nàng thật mạnh.

"Vừa đúng lúc, người bị thương cần được hỗ trợ."

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng bị cái người nhìn gầy nhưng rắn chắc, làm ra vẻ bệnh hoạn đến thái quá áp tới suối nước nóng sau điện.

Trút áo ngoài lỏng lẻo ra, hắn chỉ còn mỗi cái quần, tiến vào trong nước suối, tựa người vào trong vách tường bên cạnh.

Vải mịn băng bó miệng vết thương bị nước làm ướt, Tang Viễn Viễn có hơi bó tay không biết làm thế nào.

Hắn tiện tay đem miếng băng kéo xuống, ném tới một bên.

"Xuống đi."

Tang Viễn Viễn do dự một lát, mặc nguyên xiêm y đi xuống.

Trong ao nhiều thêm một người, độ ấm dường như càng cao gấp đôi. Nàng nhìn chằm chằm vết thương của hắn, thấy có từng đợt từng đợt máu tươi nhè nhẹ từ miệng vết thương đang khép lại kia chảy ra, uốn lượn đi xuống, tan vào trong ao nước nóng.

Bên cạnh miệng vết thương, chưởng ấn tím đen thực sự chói mắt. Nàng không khỏi thầm nghĩ, nữ nhân nào có thể gần gũi, chính diện đánh bị thương hắn......

Hắn cười ngâm ngâm giữ chặt cánh tay nàng: "Yên tâm, không phải đang thân mật bị đánh đâu."

Tang Viễn Viễn sâu kín thở dài, dùng khăn vải thấm nước, tỉ mỉ lau rửa mấy vết máu khô đóng gần miệng vết thương của hắn.

Biểu tình nàng quá mức chuyên chú, động tác lại đặc biệt mềm nhẹ, sạch sẽ lưu loát rửa sạch vết máu cho hắn, không tác động chút nào đến chỗ đau của hắn.

Hắn biết nàng thật ra rất căng thẳng, trên cái trán trơn bóng trên trán chảy ra lấm tấm mồ hôi, khi chảy đến mắt, nàng chỉ tùy ý chớp chớp, động tác không bị cái gì ảnh hưởng.

Tuy rằng nàng chỉ là tiểu tu nhập môn của Linh Ẩn cảnh, nhưng nàng vẫn vụng về đem Mộc linh uẩn tận lực ngưng trong tay, từng trận Mộc thanh khí nhạt nhẽo nhẹ phẩy lên vết thương của hắn, cực kỳ cẩn thận.

Bộ dáng nàng vô cùng trân trọng, thật giống như...... Hắn thật là cái bảo bối gì vậy.

Ừ, bảo bối trân quý nhất .

Bảo bối trân quý nhất...... Sao.

Hai tay hắn không biết khi nào lén ôm vòng lấy nàng.

"Tiểu Tang Quả," thanh âm hắn trở nên trống trải khàn khàn, "Bọn họ nói, nam nhân một khi đã lấy được thân thể nữ nhân, liền sẽ không quý trọng nữa."

Động tác nàng bỗng dừng lại, giương mắt nhìn hắn. Đây là...... Phát bệnh?

Trên mặt hắn không chút biểu cảm gì, ánh mắt như nhìn xuyên thấu qua nàng, không biết đã đi đến nơi nào rồi.

Một ngón tay chậm rãi nâng cằm nàng, ánh mắt hắn trống trơn, mang chút mờ mịt tới gần nàng.

"Cho nên," Đôi môi mỏng huyết sắc không đủ nhẹ nhàng vừa động, "Làm ta động lòng với ngươi, sau đó, xem ngươi như một nữ nhân phổ phổ thông thông, sủng ngươi, cho ngươi hết thảy tốt nhất, phải thế không?"

Tang Viễn Viễn chậm rãi giương mắt nhìn hắn.

Thấy khóe môi hắn phù lên một nụ cười giả tạo: "Không cần dụ dỗ ta như vậy, không cần có ý đồ đi vào lòng ta, nếu lại làm ta vì ngươi tâm loạn một lần, ta liền giết ngươi."

Tầm mắt hắn chậm rãi ngắm nhìn, lạnh như băng dừng ở trên mặt nàng .

Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn cảm giác nhiệt độ quanh thân như toàn bộ muốn kết băng, lạnh đến mức nàng nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng có loại trực giác kỳ dị ràng mình đã không cẩn thận chạm được nghịch lân chân chính của kẻ điên này.

Nàng đã làm cái gì?

Nàng mở to hai mắt, nhớ lại một lát, lại không nhớ rõ mình mới vừa rồi đã làm chuyện khác người gì.

Còn không phải là giúp hắn tắm rửa sao?

Không phải chính hắn yêu cầu sao?

Nàng mím môi, đón ánh mắt hắn, ủy khuất mà nói: "Vậy nếu như, sau khi ngươi có được ta, không những không có nhàm chán, ngược lại càng thêm quý trọng, lại phải làm cái gì bây giờ? Ta không muốn chết, ta chỉ muốn cùng ngươi vui vẻ ở bên nhau."

"Cùng ta ở bên nhau làm cái gì?" Hắn buồn bã nói, "Sinh hài tử sao? Không, ta không muốn cái loại đồ chơi đó. Tiểu Tang Quả, một ngày nào đó, ngươi sẽ không thích ta, đến lúc đó, nếu ta đã thích ngươi, thì phải làm sao bây giờ?"

Môi nàng mới vừa động, liền bị hắn dùng một ngón tay lạnh ngắt ép lại.

"Suỵt. Ngươi đang muốn nói, ngươi sẽ vẫn luôn thích ta, cho đến chết?" Trên mặt hiện lên một nụ cười giả, "Nếu là như thế, không bằng hiện tại liền giết ngươi, để tránh tương lai biến thành một câu nói dối."

Nàng chăm chú nhìn hắn.

Đôi mắt đen lạnh như băng nhưng lại phản phất ẩn sâu một tia yếu ớt. Có một chút bi thương như cùng đường bí lối.

Người này, quá không bình thường.

"Như vậy được không?" Nàng nâng lên hai tay lên , nhẹ nhàng ôm cổ hắn, nói, "Ta mỗi ngày thức dậy đều sẽ nói cho ngươi, hôm nay ta thích ngươi hay không, có giống như hôm trước hay không. Mỗi ngày mỗi ngày, nếu như đến ngày ta chết vẫn không có gì thay đổi, vậy ngươi liền tin là ta vẫn luôn thích ngươi."

Trong mắt hắn hiện lên một tia chấn động rõ ràng.

Đỉnh mày xinh đẹp nhẹ nhàng cứng lại, dường như gặp phải một đại sát chiêu khó có thể chống đỡ.

Sau một lát, hắn nhắm mắt lại.

Tang Viễn Viễn cũng không xác định được tình hình lúc hắn trợn mắt là hắn đã quyết định hay chưa, dứt khoát làm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đem nàng xử lý.

Nàng quyết đoán cúi người tiến lên, hôn lấy khóe môi hắn .

Chuyện tới hiện giờ, nàng kỳ thật cũng không phân định rõ trong lòng mình có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là diễn.

Thích U Vô Mệnh sao? Dù nhiều hay ít đều là có.

Hắn bề ngoài thật sự đẹp, dáng người tuyệt hảo, sợi tà khí kia cũng là mị lực phi phàm. Hắn còn cứu nàng, một mũi tên kia chỉ sợ đúng là vì quay đầu lại giúp nàng mới thọ thương.

Nhưng mà, nàng lần đầu tiên mở miệng nói với hắn từ ' thích ', đó là rõ đầu rõ đuôi nói dối. Bởi vì cái mở đầu sai lầm này, nàng chỉ có thể một lần lại một lần nói với hắn ' thích ', tới hiện tại, cũng không biết là đang lừa hắn hay là lừa chính mình.

Lại có nước mắt chảy xuống xuống dưới.

Nàng nghiêng đầu, không để hắn nếm được vị nước mắt.

Nàng đang hấp thu hơi thở mùi hoa mang theo một tia chua xót của hắn, nàng trước nay cũng không nghĩ tới, trên người con người ta lại sẽ có khí vị đặc biệt như vậy.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Trằn trọc gián đoạn, nàng đứt quãng nói nhỏ: "Ngươi, chẳng lẽ không thích ta như vậy sao? Nếu ta chết rồi sẽ không ai hôn môi ngươi như vậy, nói chuyện với ngươi như vậy. Không thích hương vị của ta sao? Nếu đã chết rồi sẽ không có."

bàn tay ấn ở sau cổ nàng dần dần tan mất sức mạnh.

Hô hấp của hắn thực thấp, sau khi cứng lại một chút, lập thức đảo khách thành chủ, bá đạo cướp lấy hô hấp của nàng, đem nàng ấn vào trong nước.

Tang Viễn Viễn bị tấn công đột ngột không kịp phòng ngừa, mũi sặc một đống nước, ở dưới nước khụ không ra, khi há mồm lại tiện cho hắn đem nàng hôn đến thấu thấu triệt triệt.

Chờ đến khi mặt hắn cười xấu xa, đem nàng xách ra từ trong nước, nàng đã đầu choáng váng, não muốn bùng nổ, hai mắt dại ra, cũng không biết là nghẹn, là sặc, hay là bị hắn hôn.

"Tiểu Tang Quả!" Trên mặt hắn lại hiện lên tươi cười vui sướng đến cực điểm, "Nhớ rõ lời nói hôm nay của nàng, từ nay về sau, mỗi ngày tỉnh lại, ta đều phải có ' thích ' của nàng, còn có ' hương vị ' của nàng."

Nàng nhẹ nhàng ho một cái, phun ra một đống bọt nước nóng hầm hập .

U Vô Mệnh thiếu chút nữa cười nứt vết thương trên ngực ra .

Nguy cơ phòng tắm thành công hóa giải, tâm Tang Viễn Viễn rất mệt, thay xiêm y khô mát, lại băng bó miệng vết thương cho hắn một lần nữa, sau đó liền lười nhác mà nằm trên giường thanh ngọc, không nghĩ lại động đậy nữa.

Trong bóng đêm, nàng cảm giác được U Vô Mệnh cũng không nhắm mắt.

Hắn bắt lấy một bàn tay nàng, an an tĩnh tĩnh nằm bên cạnh nàng.

Thỉnh thoảng hắn lại giống như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xiết chặt tay nàng mạnh một chút, phát hiện tay nhỏ nàng vẫn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, liền vừa lòng thở ra một cái, tiếp tục nửa ngủ nửa không híp mắt lại.

Hung thú mang theo thương mà lúc nào cũng không quên biểu thị chủ quyền công khai.

Tang Viễn Viễn không biết khi nào thì chìm vào mộng đẹp.

Một đêm tường an không có việc gì.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được trước mắt lúc sáng lúc tối, thường thường còn có một chút hương vị mùi hoa băng băng lương lương bổ nhào vào trên mặt.

Lông mi cũng có chút ngứa.

Nàng nhíu mi, trợn mắt.

Liền thấy một đôi mắt đen nhánh từ trên cao nhìn chăm chú nàng, hắn đem cánh tay chống ở bên cạnh nàng, tư thế lười biếng, hơn phân nửa ngực treo phía trên nàng, khuôn mặt tuấn tú kia trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, giống như rắn đang tìm gốc độ công kích.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, nhìn không ra bất luận cảm xúc nào.

Nàng cong mặt mày lên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta vẫn thích chàng như hôm qua."

Nàng ngẩng người lên, mổ mổ vào môi hắn.

Lông mày hắn nhè nhẹ cong lên, trong mắt bốc cháy lên hai ngọn lửa sâu kín, khóe môi hạ xuống không áp được một nụ cười xấu xa, ra vẻ không sao cả mà trả lời: "Ừm. Biết."

Bình Luận (0)
Comment