Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 50

Hoàng Phủ Hùng đêm khuya cấp tốc rời Phủ Lăng, mang theo phu nhân Hoàng Phủ Độ là Tấn Lan Lan, vội vàng chạy tới Đông Đô.

Việc này can hệ trọng đại, cần phải cùng Hoàng Phủ Tuấn gặp mặt nói!

Tấn Lan Lan đã mấy ngày không ngủ được giấc nào hoàn chỉnh, hôm nay bỗng nhiên linh quang hiện ra, nhớ lại một chi tiết có thể nhỏ có thể lớn như vậy, trong lòng cũng hốt hoảng, cả người càng ngày càng thanh tỉnh tinh thần hơn.

"Cháu dâu, việc này rất trọng đại, ngươi nhất định phải nhớ rõ ràng." Hoàng Phủ Hùng dặn dò.

Tấn Lan Lan càng nghĩ càng cảm thấy như âm thanh Hoàng Phủ Độ phảng phất vọng ở bên tai. Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dáng hắn hơi thở phì phò, giọng nặng nề, ngữ khí mang theo chút khó có thể tin.

"Nghĩa thúc, ta thập phần rõ ràng! Giờ phút này càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, lang quân lúc ấy, vì sao phải không đầu không đuôi nói ra bốn chữ ' chỉ có ba phần ' này? Hắn nhất định không phải là đang nói với ta, hay là hắn đang đột nhiên nghe được cái gì, hoặc là đang nói chuyện với người khác?"

Hoàng Phủ Hùng nhíu chặt mi: "Khi Độ Nhi cùng ngươi liên lạc, hắn ở đế cung."

"Đúng vậy," điểm này Tấn Lan Lan thập phần xác định, "Phu lang nói, hắn mới vừa gặp qua đế quân, sắp khởi hành."

"Vậy có thể hắn ở đế trong cung nghe được những lời gì, sau đó lại bốc hơi khỏi nhân gian! Cháu dâu, nếu ta liệu không sai, đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân Độ Nhi xảy ra chuyện!"

Tấn Lan Lan khó có thể tin nhẹ nhàng lắc đầu: "Vì cái gì, vì cái gì? Rõ ràng chỉ là một câu nói cực bình thường mà thôi......"

"Khác thường tất có yêu, hừ, Độ Nhi chỉ sợ là, không cẩn thận phát hiện ra cái bí mật gì đó không thể cho ai biết của Khương Nhạn Cơ!"

Càng nói, càng cảm thấy đến gần chân tướng rồi.

Trong lúc nói chuyện, đoàn xe đã tiến vào Đông Đô.

Hoàng Phủ Hùng mang theo Tấn Lan Lan, đo thẳng đến tẩm cung Hoàng Phủ Tuấn.

Tiến vào cung điện kia, liền cảm thấy bầu không khí anh hùng xế bóng bi thương bao phủ. Thoáng trong gió như có như không, chỉ có hương vị đơn bạc chủ xuất hiện bên giường bệnh của mấy lão nhân. Hoàng Phủ Hùng chỉ cảm thấy một thanh đại chuỳ đánh trúng ngực, trong miệng tức khắc tràn đầy chua xót.

Người khác nói vương tộc không có huynh đệ, nhưng Hoàng Phủ Hùng cùng Hoàng Phủ Tuấn chính là ngoại lệ.

Dã tâm của Hoàng Phủ Hùng không lớn, cả đời chí nguyện lớn nhất chính là làm một thanh đao tốt nhất cho huynh trưởng, chỉ đâu đánh đó, không cần động cân não, chỉ cần dùng hết sức đi về phía trước. Đánh thắng trận trở về, huynh đệ lại khích lệ vài câu, ngồi đối diện nhau uống một phen, lại kêu mấy cái người kể chuyện lại đây, vừa uống say, vừa nghe chuyện xưa, vui sướng nhất trong đời người cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, không cầu gì hơn.

Hiện giờ, thấy huynh trưởng đi đế đô một chuyến liền rơi xuống hoàn cảnh như vậy, tâm Hoàng Phủ Hùng thật sự như là bị dao cùn cắt, đau đớn muốn chết, hận không thể để nhi tử của mình thay Hoàng Phủ Độ đi tìm chết, chính mình cũng chịu đau thay cho Hoàng Phủ Tuấn.

Bổ nhào vào bên cạnh chiếc giường lớn liền thấy Hoàng Phủ Tuấn như đang bị chôn trong một đống chăn gấm, gầy đến dị thường, hốc mắt sâu hoắm. Ngay cả y phục màu tím thường mặc trên người lúc nào cũng có vẻ cả người tuổi trẻ anh tuấn khí phách hăng hái, thế nhưng bây giờ lại có hương vị như một cổ tử vong gần đất xa trời.

"Đại ca!" Hoàng Phủ Hùng kêu lên đau đớn, "Tỉnh lại đi đại ca!"

Hoàng Phủ Tuấn chậm rãi chuyển động tròng mắt, nhìn thẳng huynh đệ nhà mình: "Tiểu đệ, đã trở lại."

Hoàng Phủ Hùng nâng bàn tay lớn trên đệm hương bồ, lau hai dòng nước mắt thật mạnh: "Đại ca! Tiểu đệ không phụ gửi gắm, tìm được một manh mối!"

"Thật ?" Hoàng Phủ Tuấn lập tức ngồi dậy, "Mau nói!"

Chăn gấm chảy xuống từ trên người hắn, xương vai cao cao gầy gò gồ lên, càng hiện ra thân hình mảnh dẻ tiêu điều.

"Đại ca uống thuốc trước đã." Hoàng Phủ Hùng lại là duỗi tay nâng chén bên cạnh giường tới.

Chỉ thấy nước thuốc đen tuyền đựng trong chén đã sớm đã lạnh rồi.

Hoàng Phủ Hùng cũng không sốt ruột nói chuyện, trong tay bật lên một ngọn minh diễm hoả, đem chén nước này nấu đến nhẹ nhàng sôi trào.

Hoàng Phủ Tuấn đưa tay đoạt lại, ngửa đầu uống cạn.

Trên đôi môi tái nhợt bị nóng đến nổi lên vết bỏng rộp, hắn phảng phất như còn chưa phát giác, đôi mắt sâu hoắm gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hùng: "Mau nói!"

Hoàng Phủ Hùng đau lòng mím môi, nói: "Đại ca không cần cấp, để ta gọi cháu dâu tiến vào nói với ngươi. Trong lòng nó cũng là vô cùng đau khổ, nó còn đang có mang, huynh ngàn vạn lần phải trấn tĩnh chút, chớ có dọa nó, đó chính là cốt nhục duy nhất là Độ Nhi lưu tại trên đời!"

Hoàng Phủ Tuấn hít thật sâu mấy hơi, trong ánh mắt hơi hơi toả sáng ra một chút: "Đúng vậy, đúng, Độ Nhi có hậu, không thể dọa cháu dâu......"

Trong lòng Hoàng Phủ Hùng càng đau —— đời này của đại ca có bao giờ từng thất thố như vậy? Nhìn xem, con dâu cũng nói sai thành cháu dâu, đây là bị đả kích biết bao nhiêu thảm!

"Con dâu." Hoàng Phủ Hùng nhắc nhở một câu.

Hoàng Phủ Tuấn gật gật đầu: "Ta biết, là con dâu ngươi."

Hoàng Phủ Hùng: "......" Tuỳ tiện đi.

Hắn phất phất tay, liền có cung nữ mang theo Tấn Lan Lan đã rửa mặt chải tóc đàng hoàng đi đến.

"Nghĩa phụ......"

Hoàng Phủ Tuấn nhìn chằm chằm bụng nàng ta một lát, thở dài nói: "Ngày sau, kêu ta phụ vương đi."

Tấn Lan Lan hơi kinh hãi, nhu thuận đáp: "Dạ. Phụ vương."

"Tốt, tốt." trên mặt Hoàng Phủ Tuấn lộ ra nụ cười của lão nhân, "Ngươi đừng có gấp, đừng khổ sở, đem sự tình ngươi biết nói cho phụ vương, phụ vương chắc chắn làm chủ cho các ngươi!"

Tấn Lan Lan nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Ta bỗng nhiên nhớ lại, trước khi phu lang xảy ra chuyện, từng nói qua bốn chữ ' chỉ có ba phần ' —— hẳn là không phải nói với ta, mà là nói với người khác, cho nên ta vẫn không để trong lòng, theo bản năng xem nhẹ. Hiện giờ nhớ lại, phu lang lúc ấy tựa hồ có chút kinh ngạc, rồi sau đó liền vội vàng bóp nát ngọc giản."

"Chỉ có ba phần?" Hoàng Phủ Tuấn xác nhận rõ một lát, nói, "Vội vàng bóp nát ngọc giản? Chẳng lẽ là tính liên lạc người khác?"

Thật ra ngày thường khi Hoàng Phủ Độ cùng Tấn Lan Lan trò chuyện, cũng thường thường chủ động bóp nát ngọc giản —— hắn cũng không phải cái loại người lãng mạn hay cưng chiều thê tử.

Chẳng qua tuy hành động bình thường, nhưng đến khi xảy ra chuyện, lại qua miệng người truyền lại trong hoàn cảnh như vậy đều sẽ làm người không tự giác mà thấy miên man bất định.

Hoàng Phủ Hùng bừng tỉnh đại ngộ: "Chỉ sợ Độ Nhi đúng là muốn liên lạc đại ca! Độ Nhi nghe được sự tình khó lường gì, liền chưa kịp nói từ biệt đã ngắt liên lạc với cháu dâu, nhất định là vội vã liên lạc đại ca! Đáng tiếc bị người phát hiện, hắn đã không còn cơ hội này......"

Tuồng diễn vô cùng sinh động trong khoảnh khắc đã bị não trình diễn ra tới.

Hoàng Phủ Tuấn hít một hơi thật mạnh: "Độ Nhi a Độ Nhi, ngươi đến tột cùng, muốn nói với vi phụ cái gì! Đến tột cùng là cái gì đã đưa ngươi tới họa sát thân!"

Suy nghĩ một lát, Hoàng Phủ Tuấn cho người dẫn Tấn Lan Lan dẫn đi, bố trí cẩn thận cho nàng ta dưỡng thai.

Hoàng Phủ Hùng ngồi xuống bên cạnh giường, cầm tay Hoàng Phủ Tuấn: "Đại ca, ký linh châu kia rốt cuộc nói gì làm huynh thương tâm thành như vậy!"

Hoàng Phủ Tuấn thở phào một hơi, từ dưới gối lấy cái ký linh châu kia ra.

Thanh âm Khương Nhạn Cơ kia lập tức phiêu ra tới.

——' đứa bé đáng thương, mẫu thân cũng là không có cách nào, chỉ có thể vứt bỏ ngươi a......'

Mày Hoàng Phủ Hùng càng khóa càng chặt, ngực căng tràn tức khí: "Đại ca! Đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực sao! Huynh còn hảo do dự cái gì nữa!"

Hoàng Phủ Tuấn suy yếu nâng nâng tay: "Ta phải biết rõ nguyên nhân. Hiện giờ xem ra, nhất định không thoát khỏi có quan hệ với cái câu ' chỉ có ba phần ' kia. Là cái sự tình gì làm Độ Nhi ngay cả cơ hội truyền tin cho ta đều không có...... Khương Nhạn Cơ à Khương Nhạn Cơ, ta tuy biết nàng là nữ nhân lòng lang dạ sói, lại không nghĩ rằng, dã tâm nàng lại lớn đến vậy...... Muốn ăn luôn cả ta sao!"

Hoàng Phủ Hùng yên lặng ngồi cạnh huynh trưởng, ngồi hồi lâu.

Rạng sáng khi, chợt có tin tức truyền đến.

Một vị dược sư đắt lực nhất bên cạnh Khương Nhạn Cơ bỗng nhiên bị ám sát bỏ mình, trước khi chết, hắn thấm máu của mình viết hai chữ trên xiêm y —— ba phần.

Tin tức không đầu không đuôi.

Ba phần! Lại là ba phần!

Hai mắt Hoàng Phủ Tuấn sáng ngời, cho người cẩn thận đi tra, tần suất xuất nhập đế cung mấy ngày gần đây của vị dược sư này.

Tra một lần liền mau chóng tra ra dấu vết.

Dược sư lúc trước còn bận rộn tối mặt tối mũi, cơ hồ ở lại trong đế cung, mãi đến một ngày, bỗng nhiên bắt đầu nhàn tản nghỉ ngơi. Mà cái ngày thần kỳ này là ngày Khương Nhạn Cơ liên lạc Hoàng Phủ Tuấn, nói phải đưa cho hắn linh tuỷ vạn năm, trợ giúp hắn phá cảnh.

"Thì ra là thế!" Hoàng Phủ Tuấn nheo mắt lại.

Đây là kết quả chính mình nghĩ đến, tra được sự tình, trong lòng hắn không một tia nghi ngờ.

Hoàng Phủ Hùng vẫn có chút mờ mịt: "Đại ca, vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Có quan hệ gì với cái chết của Độ Nhi?"

Hoàng Phủ Tuấn cười lạnh nói: "Ba phần. Nói dược sư bận rộn mấy ngày, nhất định là phụng mệnh Khương Nhạn Cơ, ở đế cung đo lường tính toán sau khi sử dụng linh tuỷ vạn năm, tỷ lệ phá cảnh là bao nhiêu! Ngày ấy ra kết quả, chỉ có ba phần thành công, vì thế Khương Nhạn Cơ liền đem cái ' thiên đại cơ duyên ' này chắp tay nhường cho ta! Ha, nếu ta tính toán không tồi, nếu phá cảnh thất bại, chỉ sợ không chết tức phế!"

Hoàng Phủ Hùng chậm rãi hít một ngụm khí lạnh.

Ánh mắt Hoàng Phủ Tuấn lạnh hơn: "Nói vậy, Độ Nhi đúng là không cẩn thận nghe được bí mật này, mới bị diệt khẩu!"

"Không sai!" Hoàng Phủ Hùng nói, "Tiền căn hậu quả giờ đã rõ như lòng bàn tay! Nếu là như thế...... Khó trách Khương Nhạn Cơ muốn Giết. Người. Diệt. Khẩu! Độ Nhi cuối cùng là hướng về đại ca, mà không phải hướng về bà ta!"

Thực mau, mật thám Thiên Đô lại truyền đến một tin tức!

Hoá ra mấy ngày trước, U Vô Mệnh đã lãnh binh dẹp xong thủ đô Ký Châu, nói là muốn báo thù Ký Nhạc Trì đánh lén bến đò U. Khương Nhạn Cơ không lên tiếng, chỉ thêm binh vào phía Bắc bộ của Thiên Đô, đề phòng U Vô Mệnh thật sự nổi điên một đường đánh lên hướng Nam.

"Cho nên bà ta là muốn thuận tiện mượn tay đại ca, thay bà ta giải quyết cái tai hoạ U Vô Mệnh này!" Hoàng Phủ Hùng hoàn toàn hiểu ra.

Từng vụ từng việc, hoàn toàn giải thích được rồi.

Tất cả những chuyện này, căn bản không ai có thể cố tình an bài. Chỉ có thể là sự thật!

Hoàng Phủ Tuấn trầm mặc một lát, nói: "Ta sẽ cùng Khương Nhạn Cơ...... tâm sự. Tiểu đệ, ngươi đừng lên tiếng."

Ngọc giản lập loè, Hoàng Phủ Tuấn liên lạc được Khương Nhạn Cơ.

"Nhạn Nương." Thanh âm Hoàng Phủ Tuấn suy yếu mà thâm tình, "Nghe nói dược sư của nàng xảy ra chuyện, bản thân nên chú ý nhiều một chút."

Thanh âm của Khương Nhạn Cơ cũng thập phần ôn nhu: "Tuấn lang, ta không có việc gì, chàng cứ yên tâm. Bên phía chàng như thế nào rồi? Chuẩn bị khi nào dùng linh tủy?"

Móng tay Hoàng Phủ Tuấn véo vào lòng bàn tay, thanh âm vẫn bình tĩnh: "Ta chờ Độ Nhi trở về, để hắn canh chừng cho ta."

—— Hoàng Phủ Tuấn phong tỏa tin tức, Khương Nhạn Cơ cũng không biết hắn đã tìm được thủ cấp của Hoàng Phủ Độ từ trong thùng xe của Khương Cẩn Chân, cũng không biết kia hộp linh tuỷ vạn năm kia đã bị người đổi đi rồi.

Thanh âm Khương Nhạn Cơ lập tức liền có chút không vui: "Độ Nhi sao lại như thế, còn ở bên ngoài chơi đến điên rồi sao? Chàng cũng chiều hắn quá, người cũng đã 24-25 tuổi rồi, còn nháo ra cái trò rời nhà trốn đi!"

"Nàng đang trách ta không dạy dỗ Độ Nhi?" Khoé mắt Hoàng Phủ Tuấn muốn nứt ra.

Móng tay bấm sau vào trong lòng bàn tay, máu theo chỉ tay chảy xuống.

Hắn suýt nữa bị hoả khí công tâm.

Hoàng Phủ Hùng bắt được tay hắn, dùng khẩu hình nói: "Đại ca, đừng xúc động!"

Đừng thấy Hoàng Phủ Hùng động một chút là kêu đánh kêu giết, kỳ thật hắn là một hán tử trong thô kệch có tinh tế, trong lòng hắn minh bạch thật sự —— muốn xử lý Khương Nhạn Cơ, hoặc là đột nhiên giết bà ta trở tay không kịp, hoặc là chính âm thầm sau lưng hung hăng đâm bà ta, hố bà ta. Tuyệt đối không thể hướng bà ta tuyên chiến trước, cho bà ta thời gian chuẩn bị, sau đó lại đua nhau lưỡng bại câu thương.

Hoàng Phủ Tuấn tất nhiên biết lợi hại trong đó. Nếu công nhiên cùng Khương Nhạn Cơ xé rách mặt, sảng khoái thì có sảng khoái, nhưng là kế tiếp tổn thất cùng phiền toái không con số nào có thể đếm được. Hiện giờ phương án có lợi nhất với Đông Châu, đó là làm bộ bị chẳng hay biết gì, tương kế tựu kế, hung hăng hố chết Khương Nhạn Cơ!

Khương Nhạn Cơ hôm nay cũng phiền. Cái tên dược sư kia chết thì đã chết, lại phải dùng máu viết cái gì ' ba phần ', hay là tưởng bà ta Giết. Người. Diệt. Khẩu? Nếu làm Hoàng Phủ Tuấn nổi lên lòng nghi ngờ......

Bà nhẫn nại nói: "Tuấn lang, chàng lại đa tâm, ta làm sao không biết một mình chàng mang theo Độ Nhi có bao nhiêu vất vả. Ta chỉ là đau lòng thương thế của chàng, nghĩ nếu mau chóng phá cảnh cũng có trợ giúp cho thương thế của chàng khôi phục. Hà tất một hai phải chờ Độ Nhi chứ, để Hoàng Phủ Hùng trông chừng không phải được rồi! Hài tử tuổi trẻ ham chơi, ai biết khi nào mới trở về!"

Đối với Khương Nhạn Cơ, Hoàng Phủ Độ bị ' mất tích' khẳng định là cái cớ mà Hoàng Phủ Tuấn cố ý dùng để kéo dài việc sử dụng linh tuỷ vạn năm. Rốt cuộc bà đã tận mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Độ ngồi trên kiệu liễn, một đường thông thông thuận thuận, sao có thể có thể tới Đông Châu liền mất tích được?

Trong lòng bà nhận định điểm này, cho nên mỗi khi Hoàng Phủ Tuấn nhắc tới Hoàng Phủ Độ ' mất tích ', bà liền có chút khó có thể kiềm chế hoả khí trong lòng. Dù sao cũng là người làm đế quân mười năm, dám công nhiên trình bày qua loa với bà như vậy, thế gian cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Tuấn.

"Tuấn lang, chàng cũng đừng chờ Độ Nhi nữa, mau chóng phá cảnh, ta chờ tin tức tốt của chàng!"

Huynh đệ Hoàng Phủ liếc nhau, trong mắt cừu hận cùng lửa giận cơ hồ muốn dật ra ngoài —— đúng vậy, chờ cái gì nữa, có chờ đến mấy Độ Nhi cũng không có khả năng trở lại! Giết nhi tử, thế mà bà còn không có nửa phần chột dạ khổ sở sao! Vậy mà liền thản nhiên tính kế cha con hắn! Thế gian làm sao có thể có độc phụ rắn rết đến như vậy!

"Cứ như vậy mà gấp cho ta phá cảnh sao," Hoàng Phủ Tuấn ngả ngớn nói, "Nhạn Nương, nàng cảm thấy hiện giờ ta không thoả mãn được nàng?"

Khương Nhạn Cơ có lệ nói: "Tuấn lang chàng thật là xấu! Cứ quyết định như vậy đi, chàng mau chóng đem linh tủy dùng, đừng uổng phí khổ tâm của ta. Chờ chàng phá cảnh xong, ta nhất định sẽ chiều chuộng chàng hết mực. Chúng ta, có thể thử xem từ phía sau như thế nào...... Hay là chàng muốn kiểu khác?"

Hoàng Phủ Hùng ở một bên nghe được nổi da gà đầy người.

Đế quân nha, chủ nhân của Vân Cảnh mười tám châu, đế quân nha! Thật là quá buồn nôn.

Nhưng mà, từ mấy trăm năm trước khi Hoàng Phủ thị cùng Khương thị liên thủ, đem Vân thị kéo xuống khỏi ngai vàng tới nay, dòng họ chân chính làm chủ mười tám châu này kỳ thật vẫn luôn là Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ Tuấn cười nhạt nói: "Tốt. Đúng rồi Nhạn Nương, tên dược sư kia của nàng trước khi chết dùng máu viết hai chữ ' ba phần ', chắc không có quan hệ gì với chuyện phá cảnh đâu nhỉ ?"

Khương Nhạn Cơ rõ ràng chần chừ một chút.

Sau một lúc lâu, giọng bà ta tràn ngập kỹ thuật diễn vang lên: "Không dối gạt Tuấn lang, thật ra thật sự là có quan hệ, nhưng cũng không phải là tỷ lệ thành công chỉ có ba phần, mà là, có ba phần khả năng thất bại. Tuấn lang, ta chưa nói là sợ ảnh hưởng tâm lý của chàng. Chàng cũng biết rất nhiều chuyện càng nghĩ nhiều sẽ càng không xong. Chàng mạnh mẽ như vậy, cái tỷ lệ ba phần thất bại chỉ dành cho kẻ hèn, không cần quan tâm làm gì, tin tưởng chính mình được không?"

"Được." Hoàng Phủ Tuấn cười nói, "Ta tin nàng."

Khương Nhạn Cơ thực mất tự nhiên cười khẽ một tiếng: "Ta còn có chút việc cần làm......"

"Đi đi."

Hoàng Phủ Tuấn chậm rãi bóp nát ngọc giản.

"Đại ca, còn có điểm đáng ngờ sao?" Hoàng Phủ Hùng nắm lấy nắm tay.

Hoàng Phủ Tuấn lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên tươi cười mờ mịt.

"Đã không có, hết thảy, đều tra ra manh mối...... Nàng chột dạ, ha ha, nàng chột dạ. Nàng chột dạ cũng đã đủ chứng minh hết thảy. Quả nhiên, chính là hai chữ ' ba phần ' này làm nàng tàn nhẫn hạ sát thủ! Độ Nhi của ta, là lỗi của vi phụ, xin lỗi con!"

"Đại ca, nén bi thương!"

"Ta không bi ai." Hoàng Phủ Tuấn lắc đầu nói, "Khương thị xong rồi. Nên bi ai chính là bọn họ, cùng với con cháu nhà bọn họ."

Hắn cắn răng, trên gương mặt trắng nõn nổi lên gân xanh dày cọm, như ác quỷ trong địa ngục bò ra tới chuẩn bị báo thù.

Kỳ thật, hắn đã sớm biết Khương Nhạn Cơ là người như thế nào, không phải sao?

Lúc trước nàng ta hại chết phụ tử Minh thị, làm sao có chuyện nhân từ nương tay? Buồn cười chính là, lúc trước Hoàng Phủ Tuấn chỉ cho rằng chính mình mị lực phi phàm, làm nữ nhân Khương Nhạn Cơ này mê đến thần hồn điên đảo, vì hắn mà không màng tất cả......

Hiện giờ, cuối cùng là triệt triệt để để thấy rõ.

Trái tim của nữ nhân kia căn bản chính là đen, thối!

Hắn nhất định...... phải chính tay đem nó đào ra bóp nát!

......

Bên kia Hoàng Phủ Tuấn đang khổ đại cừu thâm, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn lại là trôi qua những ngày tháng như thần tiên quyến lữ.

Có lệnh bài của Hoàng Phủ Hùng trong tay, U Vô Mệnh không tốn một xu nào liền thuê được một cái xe ngựa vô cùng xa hoa, người cho thuê còn tri kỷ chuẩn bị cho hắn hai vị xa phu, luân phiên nhau điều khiển.

Hai vị này là tài xế xa phu có tuổi, rất hiểu biết có nhiều kinh nghiệm, chuyên đi tắt, mang hai người U Vô Mệnh một đường nếm hết các mỹ thực.

Đông Châu có cái hồ lớn chứa nước màu xanh lục, trong hồ có rất nhiều hải sản, từ những món bình thường như sò biển chưng tỏi băm hay mấy món độc đáo như hoa giáp bạo xào nghêu sò, cái gì cần có đều có, còn có thể tìm được món ăn bổ dưỡng thân thể! Tang Viễn Viễn nhất thời chưa hiểu mình rốt cuộc có phải là người xuyên không hay không, hay là chính phu xe mới là lão tiền bối am hiểu mỹ thực đã từng xuyên không rồi.

Nàng ăn đến hai mắt tỏa ánh sáng, U Vô Mệnh rất khinh bỉ.

Hắn ghét bỏ ngửa đầu: "Thứ tanh như vậy cũng có thể ăn sao?"

Tang Viễn Viễn không nói lời nào nhét một con mực nướng than vào trong miệng U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh: "...... Cũng vậy, ăn đỡ thì được."

Sau đó hắn liên tiếp ăn mười tám con, còn chưa chịu ngưng lại.

......

Một đường thông hành không bị ngăn trở, sáng sớm ngày thứ ba sau khi rời Phủ Lăng, liền đi tới ven hồ Đông Hải. U Vô Mệnh làm bộ muốn trả tiền, hai vị xa phu đánh chết cũng không chịu cầm, chỉ nói có thể thay Trấn Tây tướng quân cống hiến chút sức lực đã là phúc khí mà tiệm thuê xe của bọn họ tha thiết ước mơ.

Vì thế U Vô Mệnh thực tự nhiên đem tiền thu lại bỏ vào túi áo .

Hai người một trước một sau, đi tới bên cạnh bờ cát không người.

"Cũng không biết ca ca cùng Vân Hứa Chu đã điều tra được như thế nào, có thuận lợi hay không?"

Tang Viễn Viễn lấy ngọc giản ra.

Bên phía đối diện Ngọc giản truyền đến từng trận la hét om sòm bấn loạn.

Tang Viễn Viễn: "......"

Náo nhiệt dữ vậy !

"Tiểu muội, hiện tại ta rất bận, muội tạm thời chờ ở ven hồ, chút nữa Vân Hứa Chu sẽ qua gặp bọn muội!"

Tang Viễn Viễn không nói nên lời bóp nát ngọc giản, đưa mắt nhìn mặt hồ to lớn phía trước mặt.

Nó xác thật có tư cách được mệnh danh là "Biển". Bọt sóng đánh từng đợt lên bờ cát, phía trước cùng hai bên trái phải hồ nước đều tiệm cận đường chân trời, từng trận gió nhẹ mang theo mùi biển ướt át mà tanh nồng trực tiếp đánh tới, khi thuyền đánh cá trồi lên trong tầm mắt, cái thấy đầu tiên chính là cột buồm.

"Cái hồ này chiếm hơn phân nửa Đông Châu." U Vô Mệnh nói, "Nếu trừ cái hồ này ra, Đông Châu căn bản còn không lớn bằng U Châu của ta!"

Ngữ khí tràn đầy khoe của.

Tang Viễn Viễn: "Ừ ừ, chàng mạnh nhất, chàng lớn nhất."

U Vô Mệnh nhướng mi, đắc ý cực kỳ.

"Cả Ký Châu nữa," hắn cười tủm tỉm nói, "Tần Châu Chương Châu đều là của ta nha, ta chỉ là không muốn phân người đi quản cái đoạn trường thành kia nên mới tạm thời không động vào bọn họ."

Tang Viễn Viễn yên lặng gật đầu: "Chúng ta cần phải có trang bị."

Nếu được trang bị đến tận răng giống như quân Đông Châu, sức chiến đấu của U Châu ít nhất cũng tăng gấp năm lần! Như vậy lập tức liền tương đương nhiều thêm bốn năm lần binh lực, quá trực quan, quá hiện thực.

"Đúng vậy," U Vô Mệnh cười càng thêm vui sướng, "Giờ chờ Hoàng Phủ Tuấn đích thân đưa trang bị tới cho ta."

Tang Viễn Viễn ngẩn ra, sau đó chậm rãi mở khóe môi: "Không sai!"

Hắn đưa tay bắt nàng vào trong lòng ngực, gục đầu xuống, hôn hôn đầu nàng.

"Tiểu Tang Quả, ánh mắt lựa chọn lựa nam nhân của nàng thật tốt!"

Tang Viễn Viễn: "......" Có thể mèo khen mèo dài đuôi như vậy sao?

Hai người lại ăn thêm một đống mực nướng.

U Vô Mệnh không biết nhiễm cái trò cổ quái gì, lại thích dùng hai cái răng nanh hơi nhòn nhọn của hắn cắn râu mực đến kẽo kẹt kẽo kẹt, cắn xong rồi còn muốn đem thân mực trụi lủi đưa cho nàng ăn.

Tang Viễn Viễn: "......" Thôi được, không so đo.

Dù sao người này phải làm ra mấy chuyện kỳ kỳ quái quái mới gọi là bình thường.

Nàng nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên bẻ ngón tay nở nụ cười: "Nói, chàng kể cho Hoàng Phủ Hùng mấy cái chuyện xưa, cũng chưa kể kết cục! Quá thiếu đạo đức!"

Cái chuyện từ hôn bị vả mặt thì kể đến khúc vị hôn thê đêm trước đắc ý, còn thiếu niên đang cách khả năng đột phá một bước, xong rồi dừng. Vụ thám hiểu mộ cổ tìm thần binh cũng kể đến khúc mở ra cánh cửa đá cuối cùng, cũng ngưng. Ngay cả cái chuyện xưa hòn vọng phu kia, đều ngay chỗ "nữ tử trước khi chết, nghe được sau cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc" xong lại hết...... Thật là hành vi thái giám phi thường phi thường không đạo đức!

U Vô Mệnh cười giống như hồ ly.

Nàng nhìn sườn mặt hắn, thấy khoé mắt đang cong lên đặc biệt khắc sâu, bên môi hiện lên nụ cười toả sáng, phải gọi là soái đến quáng mắt người. Trong nháy mắt này, nàng mơ hồ nhìn thấy tuổi thật của hắn —— cái tên nam nhân thoạt nhìn tuổi trẻ anh tuấn, mười tám chín tuổi, vô tâm vô phổi này kỳ thật đã 25, thành thục thông minh, nội tâm tang thương.

Tươi cười dần dần biến mấy trên mặt hắn.

Hắn nhìn nơi xa, nhàn nhạt mở miệng: "Không có kết cục, cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ai biết có phải bi kịch hay không."

Nàng nhìn hắn, trái tim phảng phất bị một bàn tay ê ẩm nắm một cái.

Nàng từng thấy qua kết cục bi kịch của hắn.

Hắn nhẹ nhàng hạ khóe môi: "Ai cũng cho rằng mình sẽ là cái người thắng độc nhất vô nhị kia. Làm gì có nhiều người thắng như vậy, ai cũng đều có khả năng biến thành đá kê chân cho người khác."

Nàng nhịn không được hỏi một câu: "Vậy còn chàng?"

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.

Trong nháy mắt, trong ánh mắt hắn rõ ràng viết ——' cũng không ngoại lệ. '

Hắn cong mắt lên, lớn tiếng nở nụ cười: "Nghĩ cái gì vậy Tiểu Tang Quả, ta hả? Ta làm sao có thể đánh đồng cùng những cái phế vật đó chứ!"

Nàng nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng ngực hắn, gắt gao ôm cổ hắn, đem mặt chôn vào vai hắn, lau nước mắt đang trào ra trong khóe mắt.

"U Vô Mệnh! Gặp được ta thật là phúc khí tám đời chàng tu luyện được! Có tuyệt thế mỹ nhân như vậy ở cạnh chàng, cho dù chết cũng không gọi bi kịch, đó là tình yêu đẹp được tán dương nha!" Nàng khí thế nuốt núi nuốt sông mà nói.

U Vô Mệnh ngẩn ra thật mạnh, chợt cười đến lồng ngực phát run. Cười cười một hồi, hắn duỗi tay bắt bả vai nàng, đem nàng kéo ra một chút, sau đó hung hăng hôn nàng.

Đây là một nụ hôn có vị hải sản.

Tới chạng vạng, rốt cuộc gặp được Vân Hứa Chu.

Hai người Tang Viễn Viễn mỗi người xách hai xiên mực nướng đi lên đón.

Sắc mặt Vân Hứa Chu có chút khó coi: "Phượng Sồ bị bắt gả chồng."

Tang Viễn Viễn: "......"

Bình Luận (0)
Comment