Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 10


Mặc dù kinh nghiệm phong phú, nhưng Tần Di vẫn hơi kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ diệu xảy ra với Thẩm Thanh Đường.
Tần Di không lập tức lên tiếng, Thẩm Thanh Đường càng bị dày vò, lúc này hàng mi dài của cậu khẽ run, không khỏi thấp giọng hỏi: "Lan Đình...! chàng xem xong chưa? "
Một lúc sau, giọng nói hơi khàn của Tần Di vang lên trên đầu Thẩm Thanh Đường: "Ta có thể chạm vào không?"
Hơi nóng trên mặt Thẩm Thanh Đường càng thêm nồng đậm, bốc lên ngùn ngụt, nhuộm làn da trắng như tuyết của cậu thành một đám mây đỏ rực.
Thấy vậy, Tần Di dừng một chút, bổ sung nói: "Đừng hiểu lầm -- "
"Ta biết." Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng ngắt lời Tần Di, nhỏ giọng nói: "Sờ đi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường cúi đầu trước mặt Tần Di, mặc dù vẫn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lúc này, cậu thật sự cần Tần Di giúp cậu nhận ra cái chồi non này là gì.
Nhìn mái tóc đen trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường và nửa chiếc cổ ngọc trắng như tuyết do cúi đầu lộ ra, Tần Di biết đây là cử chỉ Thẩm Thanh Đường hoàn toàn tin tưởng mình.
Lúc này, hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại, dẹp đi những ý nghĩ kiều diễm trong lòng, hắn chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chồi non trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường.
Nhưng khi ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Tần Di chạm vào Chồi Nhỏ, Chồi Nhỏ đột nhiên trồi lên, quấn chặt lấy ngón tay Tần Di.
Tần Di tinh tế cảm nhận được sự gần gũi của Chồi Nhỏ, không khỏi hơi nhướng mày, sau đó hắn nhẹ nhàng rót vào cơ thể Chồi Nhỏ một luồng khí mỏng và ôn hòa.
Chồi Nhỏ lập tức thoải mái cuộn lại những chiếc lá nhỏ non mềm, cọ cọ vào ngón tay Tần Di, dường như còn muốn nhiều hơn nữa.
Mà nhờ linh lực của Tần Di truyền vào, Tần Di cũng có thể quan sát được tình hình khi Chồi Nhỏ kết nối với cơ thể Thẩm Thanh Đường ở bên trong.
Lần này, Tần Di quả thực kinh ngạc.
Phần tiếp xúc giữa cơ thể của Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường là hoàn toàn tự nhiên, không hề có dấu vết ký sinh.
Ban đầu, Tần Di đoán rằng đây có thể là một loại chồi giống như con tằm, vô tình chạm vào vùng da bị tổn thương của Thẩm Thanh Đường mà ký sinh trên đó, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.
Cả hai...!thực sự giống như là một thể.
Chuyện này......
Vô số khả năng hiện lên trong đầu Tần Di, nhưng cuối cùng hắn nhận ra rằng bất kể khả năng đó là gì, một khi có người phát hiện ra, tình hình của Thẩm Thanh Đường sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Cứ như vậy, sắc mặt Tần Di thay đổi tới lui mới trầm giọng nói với Thẩm Thanh Đường: "Ngươi theo ta qua đây."
Nghe giọng điệu đột nhiên nghiêm túc của Tần Di, Thẩm Thanh Đường không khỏi có chút căng thẳng, nhưng Tần Di bảo cậu đi theo, cậu liền đi theo không chút do dự.
Dù sao Tần Di cũng sẽ không hại cậu, phải không?
· ·
Sau khi vào phòng, Tần Di đóng cửa lại, kéo tấm bình phong chặn đầu giường, sau đó nói với Thẩm Thanh Đường: "Lên giường ngồi đi."

Thẩm Thanh Đường do dự một chút, lẳng lặng ngồi xuống giường, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lan Đình, nếu chàng có gì muốn nói thì cứ nói đi, ta không ngại."
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu: "Cũng không tệ."
Thẩm Thanh Đường:?
Sau đó, Tần Di ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn Chồi Nhỏ trên đầu Thẩm Thanh Đường, nó vẫn đang uốn éo trong nhiều tư thế khác nhau, cố gắng thu hút sự chú ý, thản nhiên nói: "Chúng ta phải tìm cách đưa nó vào trong cơ thể ngươi."
Trong lòng Thẩm Thanh Đường rung động, cậu lập tức nhận ra Tần Di đã nhìn thấu bản chất của sự việc, biết Chồi Nhỏ với mình là một thể.
Vừa định hỏi Tần Di có nghĩ ra biện pháp gì không, liền cảm thấy da đầu truyền đến một trận nhói đau.
"Ui..." Đôi lông mày mảnh mai và xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường lập tức cau lại.
Hóa ra là Chồi Nhỏ đã túm lấy tóc cậu.
Thấy vậy, hơi thở Tần Di đột nhiên lạnh xuống, lập tức muốn bắt lấy nó cảnh cáo.
Kết quả Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười xua tay, nhỏ giọng nói: "Lan Đình, đừng tức giận, nó không cố ý đâu."
Tần Di nhíu mày: "Có ý gì?"
Thẩm Thanh Đường lúc này bất đắc dĩ cười cười, thấp giọng nói: "Nó nói nếu muốn lớn lên thì cần hít thở không khí trong lành, phơi nắng, như vậy thân thể ta mới có thể mau hồi phục, nếu thu nó vào trong, cơ thể của ta sẽ phục hồi rất chậm."
Tần Di:...
Nếu là chuyện khác, Tần Di tuyệt đối không thể thỏa hiệp, nhưng chỉ cần liên quan đến thân thể của Thẩm Thanh Đường, hắn không thể không thỏa hiệp...
Mà Tần Di cũng hiểu được Chồi Nhỏ không có ăn nói lung tung.
Nếu Thẩm Thanh Đường thực sự có thể chất giống như hắn đoán, thì sở thích của Chồi Nhỏ hẳn là giống với linh thảo bình thường, yêu cầu này cũng dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Tần Di lạnh lùng liếc Chồi Nhỏ đang ngồi trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường, ai ngờ Chồi Nhỏ thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt như vậy lập tức cứng người, lộ ra vẻ cảnh giác cực độ, giống như mèo xù lông vậy.
Dường như muốn nói nếu Tần Di lại tùy tiện đưa ra đề nghị, thì nó sẽ đồng quy vu tận với Thẩm Thanh Đường ngay.
Tần Di:...
Cảm nhận được sự không vui của Tần Di, Thẩm Thanh Đường khẽ thở dài, đưa tay gõ nhẹ Chồi Nhỏ trên đỉnh đầu mình, sau đó cười nói: "Lan Đình, đừng tức giận, nó còn nhỏ nên hơi quậy.

Chúng ta vẫn nên tìm cách xem có thể đáp ứng được nhu cầu của nó hay không, nếu không thể, tốt hơn hết cứ thu nó vào trong vậy."
"Bằng không nếu để người khác trông thấy bộ dạng này của ta, nhất định sẽ sinh nghi."
Nói đến đây, Thẩm Thanh Đường cười cười, đưa tay gãi gãi Chồi Nhỏ đang tức giận, dịu dàng hỏi: "Mi nói có đúng không?"
Chồi Nhỏ:...

Chồi Nhỏ bơ phờ nằm úp sấp.
Tần Di nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, nhìn nụ cười dịu dàng của cậu, im lặng một lúc, sau đó từ bỏ việc giằng co với Chồi Nhỏ, đi đến bên Thẩm Thanh Đường, cùng nhau tìm ra giải pháp.
· ·
Hai người bàn bạc nửa tiếng, cuối cùng quyết định dùng gỗ làm một chiếc phát quan rỗng cho Thẩm Thanh Đường đội, trước mặt mọi người sẽ giấu Chồi Nhỏ vào bên trong phát quan, nếu người khác không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Tuy nhiên, cần có thời gian để làm một chiếc phát quan, Tần Di yêu cầu Thẩm Thanh Đường tiếp tục che đầu bằng khăn trong hai ngày nữa, nếu Mộ Phi hỏi, chỉ cần nói là bị phát ban.
Thẩm Thanh Đường không phản đối điều này, Chồi Nhỏ thì có, nhưng nó bị khí thế lạnh lùng của Tần Di trấn áp.
Chồi Nhỏ rất không phục, nhưng nó không thể không phục, nó chỉ có thể giấu lửa giận của mình vào sâu trong lòng.
Vậy mà lần đầu tiên gặp Tần Di nó còn cảm thấy rất chi là thân thiết.
Thật sự là nhìn lầm người rồi!
Bây giờ xem ra mắt nhìn người của Thẩm Thanh Đường cũng không ra gì, chờ nó lớn lên, nhất định phải khiến Thẩm Thanh Đường rời xa tên đáng ghét này.
Hừ!
· ·
Tối hôm đó, vì sự xuất hiện của Chồi Nhỏ làm lỡ chuyện mà Thẩm Thanh Đường không có thời gian nấu ăn, vậy mà Mộc Phi còn làm vỡ nồi.
Khi ba người đứng trước căn bếp chướng khí mù mịt, Mộ Phi khóc lóc thảm thiết, nhưng Tần Di lại rất bình tĩnh, chỉ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, như muốn nói - giờ đã biết tại sao ta nấu ăn tệ như vậy nhưng vẫn phải nấu chưa?
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy ý tứ sâu xa trong mắt Tần Di, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó quay đầu lại, nhìn cái bếp lò nhỏ bên cạnh bếp nói: "Ngày mai hai người còn phải đi săn, không thể để bụng đói được, vậy trước tiên nướng chút khoai lang và hạt dẻ ăn nhé?"
Mộ Phi cảm động rơi nước mắt, không có ý kiến ​​​​gì về việc này.
Tần Di nói: "Để ta làm."
Mộ Phi vốn đang hổ thẹn, giờ càng thêm áy náy, lập tức nói: "Ta cũng làm, ta cũng biết nướng khoai lang!"
Tần Di lạnh lùng nhìn y một cái.
Mộ Phi:...
Thẩm Thanh Đường nghe vậy khẽ mỉm cười, không từ chối nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy vừa lúc, Tiểu Phi, đệ giúp rửa khoai lang đi, Lan Đình, chàng nhóm bếp đi để ta canh lửa."
Thẩm Thanh Đường đã nói vậy, Tần Di và Mộ Phi không ai từ chối, nhìn nhau một cái liền lập tức chia nhau ra hành động.
Thẩm Thanh Đường nhìn bộ dáng hai người họ chia nhau ra bận rộn mà không khỏi vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.

· ·
Động phủ của Tần Di trước nay luôn ảm đạm buồn tẻ lập tức trở nên ấm áp thân thuộc khi ngọn lửa bốc lên và mùi khoai lang nướng thoang thoảng.
Nhiều thêm một chút khói lửa nhân gian.
Lúc này ba người đang ngồi quanh bếp lò, Mộ Phi đang thổi phù phù, gọt một củ khoai lang, ruột vàng óng mềm ngọt lộ ra ngoài, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Thẩm Thanh Đường đang dùng thìa sứ chậm rãi cạy mấy củ khoai lang, múc ruột khoai lang ăn, gió thổi tấm khăn voan trắng của cậu khẽ lay động, lúc này cậu cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ sắp chảy nước miếng của Mộ Phi, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiểu Phi, từ từ thôi, coi chừng bị phỏng."
Mộ Phi đang định há miệng cắn khoai lang, nhưng nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, lại liếc nhìn dáng vẻ ôn hòa cầm thìa của Thẩm Thanh Đường, im lặng một lúc, hơi đỏ mặt, sau đó mới bình tĩnh giảm tốc độ ăn lại.
Tần Di đối với việc này làm ngơ, chỉ là bóc từng hạt dẻ nướng ra, thổi bay lớp da nổi trên bề mặt, lộ ra phần thịt hạt dẻ vàng óng và căng mọng bên trong.
Sau đó, đưa nó đến bên miệng Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường còn đang nhìn Mộ Phi đột nhiên trở nên lịch sự, đang nghĩ thật buồn cười, thì bỗng một hạt dẻ ấm nóng đưa đến bên môi khiến cậu giật mình.
Thẩm Thanh Đường vốn định trực tiếp cầm lấy hạt dẻ, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Tần Di.
Sau đó, cậu nhìn thấy trong đôi mắt đỏ rực như lửa của Tần Di, lóe lên một tia cảm xúc kiềm nén khó mà giải thích.
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, lặng lẽ liếc nhìn Mộ Phi đang ăn ngấu nghiến bên cạnh, lập tức hiểu ra.
Sau đó cậu bình tĩnh cười cười, một chút cũng không ngượng ngùng, nhẹ nhàng vén góc khăn che mặt, để ngón tay thon dài của Tần Di đút hạt dẻ vào trong miệng mình.
Đầu ngón tay Tần Di run lên, bình tĩnh thu tay về, nhưng ánh mắt lại có chút cổ quái.
Hắn vốn tưởng Thẩm Thanh Đường ở trước mặt Mộ Phi sẽ từ chối.
Thậm chí có khi sẽ tức giận.
Nào ngờ sẽ như thế này...
Em ấy rõ ràng xuất thân từ thế gia vọng tộc, vậy thì làm sao có thể so với họ không để ý đến những thứ này...
Lúc này bản thân Tần Di cũng quên mất mình bởi vì không vừa mắt Mộ Phi mới cố ý làm như vậy.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường cẩn thận nhai hai miếng hạt dẻ, cảm thấy hạt dẻ quả nhiên rất ngọt rất thơm, lúc này không khỏi mỉm cười nhìn Tần Di, cố ý nhẹ giọng khen: "Hạt dẻ do Lan Đình hái ngọt thật đó."
Tần Di:...
Ánh mắt Tần Di càng ngày càng lấp lánh, nếu không phải hắn che mặt nạ, chắc chắn vẻ mặt của hắn lúc này rất đẹp.
Khóe miệng Mộ Phi giật giật, trong lúc mất cảnh giác đã bị thồn cho một đống cơm chó, cảm thấy khoai lang mình ăn không còn ngon nữa.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy tình cảnh của hai người họ, chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ là trẻ con, tất cả cảm xúc đều được viết hết lên mặt của y.
Nhưng Thẩm Thanh Đường cảm thấy trêu chọc như vậy đã đủ rồi, lúc này, cậu làm ra vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì, mỉm cười chuyển chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: "À phải rồi, ngày mai là lễ lại mặt, Lan Đình, chàng có về với ta không?"
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày, chần chờ không đáp.
Thẩm Thanh Đường đã sớm đoán được phản ứng của Tần Di, nên cũng không tức giận mà khẽ mỉm cười, không đợi Tần Di trả lời, cậu liền ngẩng đầu nhìn Mộ Phi vừa đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Thật ra, Tiểu Phi cũng có thể đi cùng.


Cùng nhau đi đi, đầu bếp của Thẩm gia chúng ta nấu cơm rất ngon, bếp ở đây hỏng rồi, thật là bất tiện, ngày mai đi cùng bọn ta, đệ sẽ không phải nhịn đói."
Theo suy đoán của Thẩm Thanh Đường, Mộ Phi tham ăn như vậy hẳn sẽ rất hưng phấn, có như vậy y cũng sẽ thuyết phục Tần Di đi cùng, cũng đồng thời dẹp bỏ chút bối rối vừa nãy.
Không ngờ Mộ Phi nghe xong lời của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt cứng đờ, lập tức lộ ra vẻ cổ quái, cuối cùng không nhịn được lặng lẽ liếc nhìn Tần Di.
Tần Di lập tức lạnh lùng nhìn về phía Mộ Phi.
Thẩm Thanh Đường:...
Ánh mắt Mộ Phi dường như rất dè dặt, nhưng trên thực tế liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Thẩm Thanh Đường hơi cau mày khi nhìn thấy hành vi bất thường của Mộ Phi, nhìn thấy ánh mắt giao nhau giữa Mộ Phi và Tần Di, cậu lập tức nghĩ đến những chuyện không hay trong nguyên tác, tim đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ Thẩm gia xảy ra chuyện gì sao? Tần Di và Mộ Phi đang giấu cậu chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường lập tức nhìn Mộ Phi và Tần Di với vẻ mặt lo lắng, thấy hai người đều đang trầm mặc, lòng Thẩm Thanh Đường càng thêm thấp thỏm.
Mím môi, Thẩm Thanh Đường không nhịn được muốn hỏi Tần Di.
Kết quả, một giây trước khi Thẩm Thanh Đường mở miệng, Tần Di ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Người nhà ngươi không sao, đừng suy nghĩ nhiều."
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó mới nhẹ nhõm đi nhiều.
Cậu tin tưởng Tần Di.
Nhưng ngay lập tức--
"Cũng không tính là không có chuyện gì."
Thẩm Thanh Đường:?
Tần Di giờ phút này trầm mặc một lát, sau đó nói: "Hai ngày trước, có người truyền tin, trên người một vị tán tu có một lượng lớn Hoàng Kim Thảo cực phẩm, hắn chuẩn bị bán nó ở Lăng Dương thành.

Hoàng Kim Thảo cực phẩm có thể ổn định công hiệu của Trúc Cơ Đan, có thể tăng thêm xác suất thành công khi tiến kỳ Trúc Cơ.

Ta nghe nói Thẩm gia hình như đang ra lệnh cho người tìm kiếm tung tích của vị tán tu này, trong lúc này có lẽ không có thời gian chú ý đến lễ lại mặt."
Thẩm Thanh Đường nghe Tần Di nói vậy, lông mày khẽ cau lại, tiêu hóa một chút, thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Vậy bây giờ có tin tức gì không?"
Tần Di dừng một chút: "Ba gia tộc khác cũng đang tìm."
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường hơi thay đổi, cậu đã hiểu.
Xem ra, trong nhà thực sự không thể quan tâm đến việc cậu trở về rồi.
"Có điều, nếu ngươi vẫn muốn trở về, ta sẽ đi cùng ngươi."
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên cực kỳ nhu hòa, bên khóe miệng chậm rãi hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ: "Được.".

Bình Luận (0)
Comment