Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 117


Tần Di lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường ở trong lòng.

Thẩm Thanh Đường chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mèo con nói đúng, em đã đồng ý với nó rồi.


“Nhưng ta đâu có nói ta đồng ý.

” Tần Di thản nhiên nói.

Sau đó, hắn lườm mèo con bằng một đôi mắt hẹp dài có con ngươi màu đỏ tươi được nhuộm một lớp vàng tinh tế, nói: “Muốn ta làm tiểu đệ của mi sao, được thôi, đánh thắng ta rồi hẳn nói—”
Vừa nói, Tần Di vừa giơ lên ngón tay thon dài, đầu ngón tay liền bốc lên một ngọn tam muội chân hỏa nóng rực sáng ngời.

Mèo con: !
Mèo con cảm giác được có gì đó không ổn, liền quay đầu muốn chạy trốn, nhưng Tần Di lại nhướng mày, nhoáng cái đã bắn tam muội chân hỏa về phía mèo con!
Tức khắc, tam muội chân hỏa như có mắt, cắn lấy đuôi mèo con bắt đầu lượn vòng quanh.

Mèo con hoảng loạn gào lên, nhưng nó sắp bị tam muội chân hỏa đốt đến bỏng mông rồi, chỉ có thể điên cuồng chạy tán loạn.

Tần Di thấy thế, cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Không có bản lĩnh mà còn dám ăn to nói lớn như vậy.


Mèo con nghe thấy câu này của Tần Di, tức muốn chết, quay đầu lại hét lớn: “Nhao nhao!”
Nó vừa hét lên, tam muội chân hỏa lập tức vồ lấy cái đuôi trắng như tuyết của nó.

Xèo một tiếng, trong tiếng kêu sợ hãi của mèo con, chóp đuôi của nó bị đốt trụi lủi.

Tần Di lúc này mới không nhanh không chậm giơ tay lên, thu hồi lại tam muội chân hỏa đang quậy phá.

Mèo con cực kỳ tủi thân: “Nhao nhao……”
Tần Di nhìn dáng vẻ ủy khuất của mèo con, thản nhiên nói: “Những thứ khác ta có thể cho mi, còn chuyện làm tiểu đệ, miễn bàn.


Mèo con: …
Nó còn làm gì được nữa? Đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.

·
Nửa giờ sau.

Mèo con có được máu chân long của Tần Di cuối cùng cũng hồi phục sức khỏe, không còn tức giận nữa, nhưng nó vẫn còn oan oan ức ức liếm cái chóp đuôi bị đốt trụi lủi của mình.


Thẩm Thanh Đường nhìn bộ dạng ủy khuất của mèo con, không nhịn được muốn xoa xoa cái đầu nhỏ trắng tuyết của nó, nhưng lúc này Tần Di lại trừng mắt cảnh cáo cậu, cậu chỉ có thể hậm hực thu tay về.

Tuy nhiên, khi thu tầm mắt về, Thẩm Thanh Đường không khỏi cẩn thận nhìn mặt Tần Di một lần nữa.

Từ khi Tần Di hóa rồng, tất cả vết sẹo trên mặt đều biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc không tì vết, nhưng đường nét gương mặt sắc bén ưu việt không khiến cho Tần Di có chút nữ tính nào, ngược lại càng thêm anh tuấn phong độ chết người.

Bởi vì thể chất thay đổi, trong đôi mắt đỏ hẹp dài của Tần Dịch mang theo chút kim quang lấp lánh giống như vì sao trên trời, khiêm tốn mà cao quý, khiến cho chàng ấy càng thêm chững chạc, quyến rũ hơn trước.

Thẩm Thanh Đường vươn tay, vuốt ve sườn mặt của Tần Di, yên lặng ngắm nhìn, ngắm đi ngắm lại, sờ tới sờ lui, cậu quả thực yêu thích không muốn rời tay, thậm chí còn muốn rướn người lên hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp cao quý kia.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Thanh Đường cuối cùng vẫn nhịn xuống được, chỉ rụt rè lặng lẽ cười một tiếng: “Lan Đình thật đẹp trai.


Tần Di bất đắc dĩ: “Em chỉ biết nói mỗi câu này thôi à?”
Thẩm Thanh Đường mím môi, có chút xấu hổ, nhưng lúm đồng tiền trên gò má trắng như tuyết của cậu càng sâu hơn.

Giờ phút này, trong lòng cậu không nén được vui sướng cùng hạnh phúc, nhìn thấy Tần Di thì chỉ muốn dính lấy Tần Di.

Cơ mà, thực sự rất là đẹp trai đó.

Nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di nhớ lại ảo cảnh mình nhìn thấy khi vượt độ kiếp, càng cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn dứt khoát của mình lúc đó.

Nếu chậm một bước, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười của Thẩm Thanh Đường nữa.

Nghĩ đến đây, cánh tay Tần Di đang ôm Thẩm Thanh Đường bất giác siết chặt hơn một chút.

Cố Thanh Dung ở một bên lặng lẽ nhìn cảnh này với vẻ mặt kỳ lạ.

Khi nhìn thấy gương mặt bình phục của Tần Di, anh cảm thấy hai chữ Lan Đình thực sự rất xứng với hắn.

Quả thực là có phong phạm và sự cao quý của chi lan ngọc thụ.

Cặp đôi sống chết có nhau này, hiện tại cũng coi như khổ tận cam lai rồi.

Sau khi Tần Di hóa rồng thành công, Cố Thanh Dung đã hoàn toàn vứt bỏ hết mọi thành kiến ​​​​đối với Tần Di trong quá khứ, lúc này anh nhìn Thẩm Thanh Đường và Tần Di thân mật một lúc, sau khi họ tách ra, anh mới bình tĩnh nói: “Nếu sức khỏe của Tần Di không có vấn đề gì, ngươi nên mau chóng vào đền Thần đi.


Tần Di nghe Cố Thanh Dung nói vậy, hắn lấy lại tinh thần quả quyết nói: “Ta không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi.



Thẩm Thanh Đường trong lòng Tần Di nghe Tần Di đáp vậy liền giật mình, tuy có chút không muốn nhưng cũng không phản đối.

Cố Thanh Dung dường như đã nhìn ra được tâm tư của Thẩm Thanh Đường, bèn nói: “Ngươi là Mộc linh căn Thiên phẩm, vốn dĩ có thể vào đền Thần.

Bây giờ hai người hãy cùng đi đi.


Cố Thanh Dung vừa nói ra những lời này, Thẩm Thanh Đường cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sắc mặt Tần Di lại trở nên có chút kỳ lạ.

Nhưng Cố Thanh Dung đã giúp họ rất nhiều, lúc này Tần Di cũng không hề tỏ ra nghi ngờ gì.

Dù sao hiện tại hắn cũng có tư cách đi vào rồi, cũng không cần nghĩ quá nhiều.

Cho nên vẻ mặt của Tần Di chỉ kỳ quái trong chốc lát, rồi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Vậy làm phiền tiền bối dẫn đường.


Cố Thanh Dung liếc nhìn Tần Di, cũng không nhiều lời, lẳng lặng đi phía trước.

Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường đi theo sau Cố Thanh Dung.

Lúc này, mèo con đang liếm đuôi trên mặt đất nghe nói bọn họ muốn đến đền Thần, lập tức lại càu nhàu đứng dậy, dùng bốn cái chân ngắn ngủn đầy lông sải bước về phía trước, hì hục đuổi theo.

·
Khi Cố Thanh Dung đưa Tần Di và Thẩm Thanh Đường đến đền Thần, Tần Di có thể rõ ràng cảm nhận được sự vui mừng khôn xiết tỏa ra từ các linh thực vật ở xung quanh.

Có lẽ thực sự coi hắn là vị cứu tinh.

Tần Di lúc ấy còn có chút khó hiểu ——hắn chỉ hóa rồng thôi, tại sao những linh thực vật này lại kích động như vậy, bọn họ chắc chắn rằng hắn sẽ cứu bọn họ sao?
Mãi về sau Tần Di mới biết được, muốn trở thành ngũ trảo kim long, nhất định phải có một tấm lòng thiện lương, ngoan cường, nếu không chỉ cần bất cẩn một chút, trong ảo cảnh hóa rồng nảy sinh một tia do dự, thì kết quả cuối cùng sẽ cách xa vạn dặm.

Nhưng giờ phút này, nhìn bóng lưng của Cố Thanh Dung, Tần Di lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tại sao Cố Thanh Dung lại không nói ra việc Thẩm Thanh Đường có thể vào đền Thần.

Tần Di đoán rằng có thể Cố Thanh Dung vẫn chưa tin tưởng hắn, sợ rằng sau khi vào đền Thần, Thẩm Thanh Đường sẽ lấy đồ vật cho hắn xem, vi phạm các quy tắc trong đền Thần.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tần Di, về phần Cố Thanh Dung đang nghĩ cái gì, hắn cũng không biết.

Nhưng bây giờ Cố Thanh Dung đã sẵn lòng nói ra, hơn nữa bản thân hắn cũng đã có thực lực rồi, Tần Di cũng không muốn truy đuổi đến cùng những chi tiết này.


Mà những chuyện này, ắt hẳn Thẩm Thanh Đường cũng hiểu.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không nói gì, hắn cũng giả vờ như không biết.

Nghĩ đến đây, Tần Di cúi đầu yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường.

Kết quả nhìn một cái, Tần Di liền ngẩn ra.

Vậy mà Thẩm Thanh Đường đã dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nhưng nhìn trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường có chút mệt mỏi, cùng với quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt, Tần Di biết thân thể Thẩm Thanh Đường còn chưa hoàn toàn bình phục, vừa rồi vẫn luôn cố chống đỡ cho đến khi hắn thăng cấp xong.

Dẫu sao bình thường mỗi ngày Thẩm Thanh Đường chỉ có thể thanh tỉnh hơn một canh giờ, mà lần này hắn độ kiếp cũng mất gần ba canh giờ.

Nghĩ đến đây, trong con ngươi đỏ vàng của Tần Di lặng lẽ hiện lên một tia đau lòng, hắn đưa tay nhẹ nhàng kéo áo choàng của Thẩm Thanh Đường lên, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường rồi tiếp tục đi về phía trước.

·
Cố Thanh Dung mang theo hai người đi tới trước bậc thềm tiến vào đền Thần, tự mình hành lễ với đền Thần tỏa ra ánh sáng vàng ở phía xa xa, sau đó mở ra đường đi: “Các ngươi đi vào đi, ta không vào đâu.

Ta hiện tại thân đang mang tội, không tiện ra vào đền Thần.


Nghe Cố Thanh Dung không chịu đi vào, Tần Di cũng không hỏi Cố Thanh Dung có ý gì, sau khi hóa rồng, hắn càng ngày càng rõ ràng cảm nhận được năng lượng cổ xưa mà thần bí ở trong đền Thần.

Những năng lượng này không phải giả.

Vì vậy, Tần Di gật đầu với Cố Thanh Dung rồi bế Thẩm Thanh Đường lên các bậc thềm bước vào đền Thần.

Mèo con cũng nhắm mắt theo đuôi bước vào.

Chỉ có một mình Cố Thanh Dung yên lặng đứng dưới bậc thềm một lúc, nhìn Tần Di và Thẩm Thanh Đường tiến vào trong đền Thần, sau đó quay đầu đi.

Đúng lúc này, cách đó không xa, một con chim có đôi cánh vàng vội vàng bay tới, ngậm một mảnh lá chuối đã bị lửa thiêu cháy.

Nhìn thấy Kim Sí Điểu, sắc mặt Cố Thanh Dung hơi thay đổi, anh nhanh chóng tiến lên đón lấy lá chuối do Kim Sí Điểu ném tới.

Sau khi cẩn thận đọc nội dung trong lá chuối, sắc mặt của Cố Thanh Dung trở nên cực kỳ khó coi.

A Lam… thật sự điên rồi sao?
Lại dám phái người đến Thập Vạn Đại Hoang phóng hỏa?!
Mà lúc này, Kim Sí Điểu khàn giọng quát quát về phía Cố Thanh Dung hai tiếng.

Cố Thanh Dung trầm tư một lát, sau đó nghiêm túc bình tĩnh nói: “Thần thú đại nhân vẫn an toàn, linh tuyền cũng không sao, đền Thần bên này tạm thời sẽ không có vấn đề gì, ngươi tập hợp mọi người đến dập lửa trước đi, ta sẽ đến giúp các ngươi sau.


Lúc này Kim Sí Điểu mới an tâm gật đầu rồi quay đầu bay đi.


Nhìn Kim Sí Điểu bay đi, Cố Thanh Dung vô thức nắm chặt lá chuối trong tay, cả người khẽ run rẩy.

Hắn biết A Lam nắm trong tay trượng Sinh Mệnh, có thể cảm nhận được biến động ở đền Thần, anh cũng biết A Lam đã học được bí thuật bói toán ở trong đền Thần.

Tần Di vừa mới thành công hóa rồng ở đây, vậy mà A Lam đã không thể chờ được muốn phóng hỏa hủy diệt Thập Vạn Đại Hoang, mục đích không phải quá rõ ràng rồi sao.

Cố Thanh Dung càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm, mình lúc trước tại sao lại có thể xem trọng một người như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm là nhanh chóng bù đắp những sai lầm mà anh đã phạm phải khi đó.

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Dung hít sâu một hơi, hóa thành một luồng sáng xanh, bay đến thủy đàm cách đó không xa.

·
Trong đền Thần
Tần Di không phát hiện được biến động ở bên ngoài, bởi vì giờ phút này hắn đã bị một cỗ khí tức cổ xưa mà thần bí bao trùm lấy toàn thân, hắn chỉ cảm thấy cả người thoải mái bình yên, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Bên trong đền Thần, gạch ngói của tường và mái nhà đều có màu đồng cổ, hương thơm cổ kính và lắng dịu lan tỏa trong đền Thần, bầu không khí yên bình và trầm lắng.

Dường như thời gian và không gian nơi đây đã ngưng chảy từ mười vạn năm trước, dừng lại ở thời khắc tĩnh lặng và yên bình nhất.

Một tia sáng từ mái vòm mở của ngôi đền chiếu xuống, những hạt vàng nhảy múa trong không khí, điều kỳ lạ là dù mái vòm ở đây được mở ra, nhưng sàn nhà của ngôi đền vẫn sạch sẽ sáng bóng như gương, không một vết bẩn.

“Nhao nhao.

” Một tiếng kêu ngắn ngủi nhỏ nhẹ kéo Tần Di trở về hiện thực.

Tần Di vừa cúi đầu, liền đối diện với cặp mắt nhỏ đen láy trong veo đang mở to.

Nhìn mèo con lắc lắc cái đầu nhỏ, Tần Di nhíu mày: “Mi muốn dẫn ta đi tìm bí tịch của Long tộc sao?”
Mèo con gật đầu.

Tần Di: “Điều kiện là gì?”
Mèo con nhe ​​răng, lộ ra vẻ hưng phấn: “Nhao nhao nhao!”
Tần Di lạnh lùng nói: “Quá nhiều, nhiều nhất ba giọt.


Mèo con: “Nhao!”
“Chịu thì nói, không chịu thì ta tự tìm.


Mèo con: “Nhao……”
Không làm gì được Tần Di, mèo con chỉ có thể ngoan ngoãn cùng Tần Di đạt thành giao dịch bất bình đẳng.

 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment