Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 123


Nhìn thấy đám đệ tử đầy mặt hiếu kỳ vẫn còn nhốn nháo vây xung quanh Kiếm Các, Thôi Vĩnh Tư nhún người bay lên, đứng trên đỉnh Kiếm Các, vung phất trần nói với các đệ tử: “Đừng nhìn nữa, tất cả quay về đi.”
Đám đệ tử muốn xem náo nhiệt trầm mặc một hồi, đột nhiên trong đám người truyền đến một thanh âm khác lạ: “Tần Di là tà tu đó, trưởng môn giữ hắn lại đây làm gì?”
“Bây giờ hắn đắc tội với những vị tiền bối Nguyên Anh này, quốc sư nhất định sẽ nổi giận, Thiên Hoàn có không ít tu sĩ Đại Thừa, trưởng môn phải lấy tương lai của tông môn làm trọng!”
Giọng nói này vừa phát ra, các đệ tử vốn còn thấy có trò vui để xem lấy làm hãnh diện lại trở nên hoảng hốt.
Mặc dù bọn họ rất ghét những tu sĩ Nguyên Anh này ỷ thế hiếp người, luôn sai bảo bọn họ làm việc nhưng không trả tiền, mà bây giờ có Tần Di giúp mọi người hả giận tất nhiên là rất sung sướng.

Nhưng nhắc đến quốc sư, mọi người đều sợ hãi từ tận đáy lòng.
Dù sao thì những đệ tử có tu vi cao, từng tham gia cuộc thi xếp hạng ở Thủ Dương Tông đều biết Tần Di và Thẩm Thanh Đường khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, đám đệ tử liền bắt đầu do dự không thôi.
Thôi Vĩnh Tư nhíu mày, dùng ánh mắt sắc bén quan sát đám người, chợt nhìn thấy Lục Đình Tiêu đang núp sau đám người với ánh mắt nham hiểm.
Thôi Vĩnh Tư nhướng mày đang định lên tiếng, thì lúc này Tần Di đã chậm rãi bước ra ngoài.
Thôi Vĩnh Tư cảm nhận được Tần Di đến gần, đôi mắt ông khẽ động, trái lại còn bất giác lui về phía sau một bước.
Cứ như vậy, Tần Di đứng ở trên đỉnh Kiếm Các, xuất hiện trước mặt mọi người, lãnh đạm nhìn xuống đám đệ tử đang hoang mang ở phía dưới.
Khi ánh nắng chiếu vào người Tần Di, cả người hắn như được dát một lớp vàng, chói mắt mà uy nghiêm.
Hắc bào của Tần Di tung bay, hắn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, lặng lẽ làm ra một động tác.
Hắn xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, trong lòng bàn tay bỗng chốc bốc lên một ngọn lửa tam muội chân hỏa, tam muội chân hỏa bốc cháy hừng hực, đùng một tiếng, bay thẳng lên trời.
Bên trong ngọn lửa tam muội chân hỏa đang cháy điên cuồng này có một bóng hình của một con kim long đang lao thẳng lên trời, thậm chí nó còn phát ra một tiếng rồng ngâm vang dội!
Cùng lúc đó, trong ngọn núi phía sau Thanh Ngọc Kiếm Tông cũng vang lên từng trận gầm rú của yêu thú, cùng hô ứng với tiếng rồng ngâm, nhất thời, trong sơn cốc tràn ngập đủ loại tiếng động kinh người.
Những người đứng dưới Kiếm Các nhìn thấy cảnh này đều nhốn nháo cả lên.
Cảnh tượng này so với lúc bọn họ chứng kiến ​​Tần Di đánh bại một đám cao thủ Nguyên Anh còn kinh khủng hơn nhiều.
“Thiên tượng Kim Long!!!”
“Đó là Thiên tượng của Kim Long!”
“Xem ra Tần Di sư đệ thật sự không phải tà tu, làm sao tà tu có thể được Kim Long đồng ý giáng Thiên tượng cho hắn chứ?”
“Nhất định là quốc sư lòng dạ hẹp hòi, hiểu lầm rồi!”
“Đúng, đúng vậy đó!”

Đám đệ tử ai nấy đều phấn khởi, thậm chí còn bắt đầu reo hò.

Chỉ có Lục Đình Tiêu đứng phía sau đám người nhìn thấy cảnh này sắc mặt liền tái nhợt, cực kỳ không cam lòng.
Lúc này, gã nghiến răng nghiến lợi, quay đầu muốn lẻn đi.
Nhưng Thôi Vĩnh Tư đã vung phất trần, dùng một tia sáng lạnh thấu xương chặn đường gã lại.
Lục Đình Tiêu loạng choạng một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi Thôi Vĩnh Tư ngăn gã lại, ông cũng không cản gã nữa, chỉ ném cho Lục Đình Tiêu một cái nhìn lạnh lùng đầy ẩn ý.
Lúc này, Tần Di đang đứng trên Kiếm Các nhìn đám người sôi trào phía dưới, rốt cục cũng lên tiếng.
“Tần Di đi tới Thập Vạn Đại Hoang, tình cờ có được cơ duyên nhận được vảy và máu của một con rồng thần đã chết, sau khi luyện hóa vẫn còn dư rất nhiều.

Bởi vì trước đây thân phận của Tần Di không giống người thường, làm tổn hại đến thanh danh của Thanh Ngọc Kiếm Tông, cũng làm liên lụy đến tất cả các sư huynh đệ, các sư huynh đệ nếu như không ghét bỏ, Tần Di có thể chia cho mọi người vảy và máu còn lại của rồng thần.”
Tần Di vừa nói ra lời này, toàn bộ đệ tử Thanh Ngọc Kiếm Tông, bao gồm cả Thôi Vĩnh Tư cũng đều chấn động.
Mặc dù các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông đã nhìn thấy không ít cơ duyên, nhưng của Tần Di là máu thịt của rồng thần đó!
Tần Di lại muốn chia sẻ với mọi người thứ tốt vạn năm hiếm gặp như này sao?!
Không thể tin được…
Sau đó, Thôi Vĩnh Tư cau mày lặng lẽ nhìn Tần Di, ra hiệu cho Tần Di đừng bị thành công trước mắt làm cho mụ đầu.
Tần Di đương nhiên hiểu suy nghĩ của Thôi Vĩnh Tư, lúc này hắn lặng lẽ truyền âm cho Thôi Vĩnh Tư: Trưởng môn yên tâm, trong lòng ta có tính toán.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy ánh mắt minh bạch của Tần Di, đoán Tần Di rất có thể có ý đồ khác, ngẫm lại cũng không ngăn cản hắn nữa.
Nhưng lúc này đám đệ tử mừng như điên ở phía dưới cũng dần tỉnh táo lại, có người do dự nói: “Chuyện này.

.

.

Nếu như vảy và máu của rồng thần có vấn đề gì thì sao?”

Tần Di khẽ nhíu mày: “Nếu cảm thấy có vấn đề thì không cần đến lấy.”
Đám đệ tử lại bắt đầu bàn tán xôn xao, có người cho rằng đây là chuyện tốt, nóng lòng muốn thử, có người lại hoài nghi, cảm thấy Tần Di đột nhiên trở về chia sẻ thứ tốt như vậy cho mọi người thật không đáng tin.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn là người đầu tiên đứng ra, chủ động nói với Tần Di: “Chuyện tốt như vậy, đệ phu cũng không nói trước cho ta biết sao? Cho ta trước đi.”
Tần Di ngẩn ra, sau đó cong môi, trầm giọng nói: “Được, mời huynh trưởng tiến lên phía trước.”
Thẩm Thanh Ngạn không chút nghi ngờ Tần Di, bước lên phía trước.
Lúc này, Tần Di xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một miếng vảy vàng óng ánh.
Sau đó, hắn dán miếng vảy vàng này vào giữa mi tâm của Thẩm Thanh Ngạn.
Ngay lập tức, kim quang lóe lên, Thẩm Thanh Ngạn chỉ cảm thấy một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ và nồng hậu dọc theo mi tâm chạy thẳng vào cơ thể anh.
Thẩm Thanh Ngạn gầm nhẹ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.
Lúc này, tất cả đệ tử phía dưới đều nhìn Thẩm Thanh Ngạn tĩnh tọa, trong lòng vô cùng lo lắng.
·
Nửa giờ sau, Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên mở mắt ra, đồng tử tràn ngập ánh sáng, lúc này khí tức trên người anh cũng điên cuồng tăng lên, trong nháy mắt đã từ tầng thứ hai Trúc Cơ lên tầng thứ chín Trúc Cơ!
Thật khủng khiếp!
Anh lại giơ tay lên, phóng ra chân khí dày đặc, trong nháy mắt, trên ngọn núi cách đó không xa ngưng tụ ra một rừng đá sắc bén khổng lồ!
Khi cảnh tượng này xảy ra, đừng nói đến bản thân Thẩm Thanh Ngạn chấn động, các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông đang xem bên dưới cũng phát rồ.
Bấy giờ, không còn ai đặt câu hỏi về tính xác thực của cái gọi là máu và vảy của rồng thần trong tay Tần Di nữa, tất cả đều xông lên như điên, cầu xin Tần Di đưa máu và vảy của rồng thần cho bọn họ!
Tần Di bình tĩnh đưa từng cái cho bọn họ.
Trong nhất thời, linh khí dâng trào toàn bộ Kiếm Các, tất cả đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều bắt đầu tĩnh tọa luyện hóa.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lục Đình Tiêu đỏ đến muốn chảy máu.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều lên hết, chỉ có mình Lục Đình Tiêu là không đi.
Tần Di nhìn thấy cảnh này, trong mắt lặng lẽ hiện lên một tia sát ý, nhưng sát ý chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị hắn nhướng mày che dấu.
Biểu hiện khác thường của Lục Đình Tiêu khiến Tần Di càng thêm chắc chắn một điều.
Chính là … Lâm Cẩn Du đã chết kia chưa chắc là Lâm Cẩn Du tái sinh.
Trước khi chết Thẩm Thanh Đường đã bị trúng độc, linh hồn yếu ớt đi qua hết kiếp này đến kiếp khác, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhớ được chuyện xảy ra năm xưa.

Làm sao Lâm Cẩn Du sống lại một đời lại có thể ngu ngốc như vậy?
Đổi lại là một người khác còn đáng ngờ hơn.
·
Hai ba canh giờ sau, các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông có được máu của rồng đều lần lượt tĩnh tọa xong, bọn họ ít nhất cũng tăng lên hai cấp.
Nếu như trước kia bọn họ còn hoài nghi Tần Di, hiện tại bọn họ đều cảm kích và sùng bái hắn vô cùng.
Các đệ tử lần lượt cảm ơn Tần Di, có người muốn nhân cơ hội đến gần Tần Di, lúc này Thẩm Thanh Đường bình tĩnh tiến lên, lặng lẽ nắm lấy tay Tần Di, cười nói với mọi người: Hôm nay mọi người vất vả rồi, chắc mọi người đều đã mệt, có chuyện gì để mai hẳn nói đi.”
Thẩm Thanh Đường gương mặt trong sáng, nụ cười ôn hòa, đám đệ tử nhìn thấy cậu nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, chỉ có thể ngại ngùng nói cảm ơn, hẹn ngày mai gặp lại.
Đám đệ tử rút lui.
Thôi Vĩnh Tư giữ lại Lục Đình Tiêu.
Lúc này, Tần Di lặng lẽ bước xuống bậc thềm, nhìn Lục Đình Tiêu đã Trúc Cơ tầng ba, ánh mắt khẽ động: “Xem ra quốc sư đã cho Lục sư huynh rất nhiều thứ tốt.”
Tần Di vừa nói ra lời này, đừng nói là Lục Đình Tiêu sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ngay cả sắc mặt Thôi Vĩnh Tư cũng trở nên kỳ quái.
Thôi Vĩnh Tư quả thực chưa từng phát hiện ra quốc sư vẫn còn tai mắt trong Thanh Ngọc Kiếm Tông?!
Còn là một tên đệ tử mới nhập môn nữa?!
Thực ra câu này của Tần Di chỉ để lừa Lục Đình Tiêu thôi, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Đình Tiêu, hắn biết suy đoán của mình đã đúng.
Quả nhiên, thứ mà người nào đó ở kiếp trước đã dùng quen rồi, kiếp này cũng không nỡ vứt bỏ.
Danh tiếng của quốc sư quá tệ, ở Thanh Ngọc Kiếm Tông chắc chắn không có người nào dám giúp hắn ta báo tin, chỉ có tên Lục Đình Tiêu này.
Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy lời này của Tần Di, vẻ mặt của cậu bất giác thay đổi, cậu vô thức liếc nhìn Tần Di.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Đường, Tần Di nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “Em đưa nhạc phụ và huynh trưởng về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ theo sau.”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, thay vì trực tiếp từ chối đề nghị của Tần Di, cậu chỉ nói: “Thật ra em cũng có chuyện muốn hỏi gã ta.”
Trong mắt Tần Di bất giác lóe lên một tia lo lắng, sợ Thẩm Thanh Đường sẽ suy nghĩ lung tung.
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định và sáng ngời của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không tiện nói thêm gì.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng thuyết phục Thẩm Đình, Thẩm Thanh Ngạn và những người khác rời đi, nhất thời, chỉ còn lại Tần Di, cậu, Thôi Vĩnh Tư và Lục Đình Tiêu ở Kiếm Các rộng lớn.
Gió ở Kiếm Các lặng lẽ thổi.
Mái tóc đen mềm mại ở hai bên thái dương của Thẩm Thanh Đường bị gió thổi hơi rối, nhưng lúc này, cậu nhìn chằm chằm vào Lục Đình Tiêu, như thể xuyên qua Lục Đình Tiêu nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ dã tâm và tham lam khác.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường khẽ nói.
“Lục sư huynh, ngươi có cảm thấy quốc sư giống Lâm Cẩn Du không?”
Thẩm Thanh Đường vừa nói ra những câu này, sắc mặt ba người còn lại đều biến đổi.
Tần Di vô thức siết chặt tay Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, Lục Đình Tiêu ở đối diện Thẩm Thanh Đường sắc mặt lúc xanh lúc trắng hồi lâu, sau đó mới run giọng nói: “Có phải ngươi biết được gì rồi không?!”

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Đình Tiêu, Thẩm Thanh Đường không khỏi nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường lại nhìn Thôi Vĩnh Tư, nhẹ giọng nói: “Trưởng môn, câu chuyện mà ngài đã kể cho Lan Đình nghe khi ngài giúp chàng ấy có phải đã xảy ra mười chín năm trước không?”
Thôi Vĩnh Tư cau mày: “Sao ngươi biết?”
“Chỉ là đoán thôi.”
Nói đến đây, Thẩm Thanh Đường lại liếc nhìn Tần Di: “Lan Đình hẳn là cũng đoán được.”
Tần Di ánh mắt lay động hồi lâu, trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Thôi Vĩnh Tư nhịn không được hỏi: “Các ngươi rốt cục đã đoán ra điều gì?”
Tần Di trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nói.
“Mười chín năm trước, quốc sư chinh chiến bị trọng thương, phải cắn nuốt Mộc linh căn Thiên phẩm mới có thể lấy lại nguyên khí, đó cũng là lúc Lâm Cẩn Du ra đời.”
“Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Tuyệt đối không phải.”
“Một tiền bối linh thực vật trong Thập Vạn Đại Hoang từng nói với ta, nếu tứ chi không bị cưỡng ép chia cắt, linh thực vật có thể tự mình khôi phục từ từ, thậm chí còn nhanh hơn tu sĩ bình thường, nhưng ta nhớ trận chiến mười chín năm trước, ngoại trừ quốc sư ra, hình như cũng không có bao nhiêu cường giả bị thương, vậy quốc sư đã bị thương như thế nào, là bị ai đả thương?”
Sắc mặt của Thôi Vĩnh Tư lạnh thấu xương: “Ý ngươi là—”
“Đúng vậy, quốc sư trên chiến trường không hề bị thương.”
“Quốc sư tinh thông bói toán, hắn ta biết Thanh Đường, một Mộc linh căn Thiên phẩm xuất chúng sẽ ra đời ở Lăng Dương, một mặt hắn ta không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý vốn có, mặt khác hắn ta không ngừng giành lấy vận may của người khác, bóp ch/ết tất cả các mối đe dọa có thể xảy ra với hắn ta.

Vì vậy, hắn ta không ngần ngại tách ra cơ thể, đem một phần của mình để lại thành Lăng Dương.

Đó là lý do thực sự khiến nguyên khí của hắn ta bị tổn hại.”
“Đáng tiếc lòng tham của hắn ta gieo mầm tai họa cho hắn ta.

Có lẽ hắn ta khi đó thực lực không đủ, cho nên phân thân không quá cường đại, hơn nữa còn có chút ngu xuẩn.”
“Cho nên, hắn ta bị Thái Tử giết.”
“Vì vậy sau khi phân thân chết đi, hắn ta liền chạy tới Thủ Dương Tông xem xét tình hình, lúc đó hắn ta đã bị một Trúc Cơ như ta đả thương, nhất định là bởi vì phân thân chết đi mới khiến cho sức mạnh của hắn ta giảm xuống.”
Thôi Vĩnh Tư và Lục Đình Tiêu không khỏi co rút con ngươi khi nghe Tần Di nói.
Lục Đình Tiêu lúc này hét lên một tiếng, quay đầu điên cuồng muốn chạy trốn.
Nhưng Thẩm Thanh Đường tay mắt lanh lẹ, lập tức phóng ra dây leo quấn lấy gã!
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment